Lát sau Vi Đào cũng về. Cố Tịch lén nhìn anh, vẻ mặt anh vẫn bình thản, cô yên tâm, tiếp tục thưởng thức tiếng hát của mọi người.

Bỗng nhân viên phục vụ bước vào thông báo, do Duyệt Hào gần đây đang có hoạt động, đối với phòng lớn nếu chi phí đạt đến mức nhất định thì sẽ nhận được quà tặng đặc biệt của quán. Sau đó, cô phục vụ khác ôm một con gấu bông màu cam cao bằng người vào phòng, tất cả các cô gái bắt đầu hét lên. Mọi người đều biết đây chính là gấu bông mà Lâm Gia Hân[1] chụp ảnh quảng cáo, là niềm yêu thích lớn nhất của các cô gái. Ngay cả Cố Tịch cũng có chút rung động, nếu có thể ôm con gấu này nằm trên giường, nhất định sẽ rất hạnh phúc.

[1] Lâm Gia Hân: Nữ diễn viên điện ảnh Hồng Kông.

Cô phục vụ đặt con gấu xuống rồi rời đi, các cô gái bắt đầu giành giật nhau ôm gấu, khung cảnh trở nên ồn ào náo nhiệt.

Vi Đào bỗng đứng dậy, “Mọi người đừng giành nhau nữa”. Đám phụ nữ thấy lãnh đạo lên tiếng mới dịu dàng hơn. Vi Đào nói gấu chỉ có một con, bao nhiêu người đều muốn có, chi bằng chơi một trò, ai thắng người ấy sẽ có gấu, mọi người đều hưởng ứng. Vi Đào đề nghị sẽ phân thắng thua bằng cách hát, anh là trọng tài, phân tổ theo các phòng, tính điểm theo điểm số trong máy, phòng nào có tổng điểm cao nhất sẽ thắng. Trong phòng thắng điểm, ai có điểm cao nhất sẽ được gấu, đồng thời sẽ có giải thưởng của cá nhân anh. Các cô nàng phòng Nhân sự nghe thế vội vàng giơ cả hai tay tán thành, các cô gái phòng Kế hoạch lại không phục, nói rằng phòng Nhân sự hát hay, không công bằng. Vi Đào liếc nhìn Cố Tịch cười khẽ, “Các phòng cử ra bốn người đại diện, hai nam hai nữ”. Mọi người nghe thế đều không phản đối. Các cô gái phòng Nhân sự hát hay nhưng trình độ các anh lại làng nhàng, còn phòng Kế hoạch lại có hai anh chàng hát khá hay.

Sau khi đặt quy định, các phòng bắt đầu chọn người.

Cố Tịch vẫn ngồi ăn khoai tây, Phương Phi lén lút lại gần, tỳ lên vai cô thì thào, “Tịch Tịch, tớ muốn có gấu”. Cố Tịch lại nhét một miếng khoai tây vào, “Ừm”. Phương Phi trừng mắt, “Tớ muốn có gấu, nhất định phải có”. Cố tịch nhét khoai tây vào miệng cô nàng, nheo mắt, “Mùi vị cũng khá”. Phương Phi kéo miếng khoai xuống, uy hiếp vào tai cô, “Tớ mặc kệ, cậu phải giúp tớ lấy được con gấu đó”. Cố Tịch lườm bạn. Phương Phi vội nhìn cô bằng vẻ mặt cầu cứu. Nhìn ánh mắt không chớp của Phương Phi, Cố Tịch biết cô nàng thực sự muốn con gấu, đành bất lực gật đầu.

Phòng Kế hoạch tưởng Cố Tịch giọng vịt đực nên đăng ký tên Phương Phi và một cô gái khác, Phương Phi khoát tay lia lịa, chỉ vào Cố Tịch, “Tôi và Cố Tịch lên”. Mọi người đều có vẻ bất ngờ, vì chưa ai từng nghe Cố Tịch hát, không biết trình độ cô thế nào. Nhưng cô gái kia cũng không muốn lên nên vội vàng từ chối.

Hai đội chọn người xong, Vi Đào tuyên bố cuộc thi bắt đầu. Mọi người lần lượt hát. Hai phòng đều chọn hai nam ra hát trước, giọng ca chính sẽ ra cuối cùng. Cuộc thi thật sự tính ở các cô gái. Phòng Kế hoạch vốn còn mong muốn cánh đàn ông sẽ giành điểm cao, chí ít cũng dẫn điểm. Nhưng anh chàng thứ hai vào thời điểm quan trọng cuối cùng lại hụt hơi, hại số điểm tụt xuống. Các anh chàng hai phòng đều ngang tài ngang sức, phòng Kế hoạch chỉ hơn phòng Nhân sự năm điểm. Các cô gái phòng Nhân sự đều cười, hoan hô trước, bảo bọn họ lấy được gấu bông chắc rồi.

Phòng Kế hoạch cuống lên, nhìn Phương Phi và Cố Tịch lại thấy bất lực, nếu kỳ vọng hai cô nàng không thích hát này thắng giải thì thực quá khó.

Lượt thứ ba, phòng Nhân sự hát trước, số điểm không thấp. Phương Phi cười lạnh, bước lên sân khấu, chọn bài hát sở trường nhất. Xong ca khúc đó, phòng Kế hoạch tổng điểm thua phòng Nhân sự bốn điểm. Người cuối cùng của phòng Nhân sự là Hoàng Linh, phòng Kế hoạch là Cố Tịch.

Hoàng Linh trước khi lên sân khấu còn cố tình đưa mắt nhìn Vi Đào đầy tình cảm, rồi mới mỉm cười đi lên. Khi cô ta hát đầy tình cảm xong, mọi đồng nghiệp nam đều vỗ tay nhiệt liệt, trên màn hình hiện chín mươi lăm điểm cũng khiến phòng Nhân sự hoan hô ầm ĩ. Họ đắc ý nhìn phòng Kế hoạch, phòng Kế hoạch muốn thắng thì ít nhất cũng phải một trăm điểm, đó là chuyện tuyệt đối không thể!

Cố Tịch lặng lẽ bước lên trong sự náo nhiệt đó, cầm micro hát bài Buồn của Vương Phi[2]. Mọi người dần im lặng, Cố Tịch ngồi trên ghế cao, chỉ nhìn vào màn hình mà không trông xuống phía dưới, hát khe khẽ theo tiếng nhạc. Mọi người nghe âm thanh vẳng ra từ loa, đều tỏ vẻ kinh ngạc, lẽ nào chưa tắt tiếng hát gốc? Nhưng phía góc phải bên dưới màn hình thực sự chỉ hiển thị là “Bè theo”.

[2]Vương Phi: Tên cũ là Vương Tịnh Văn, là một nữ ca sĩ, nhạc sĩ, diễn viên, người mẫu của Hồng Kông.

Mọi người ngồi dưới từ sự nghi hoặc ban đầu dần dần mê mẩn, tiếng hát biến ảo kỳ diệu như Vương Phi khiến vẻ tùy hứng uể oải của bài hát trở nên mềm mại mượt mà. Mọi người đã quên cả nhìn màn hình, chỉ chăm chú hướng tới Cố Tịch trên sân khấu, ai ngờ khi cô hát lại tỏ ra bình thản như vậy, dường như tiếng hát không phải phát ra từ cổ họng, mà bay ra từ chính trái tim trong lồng ngực cô. Cố Tịch hoàn toàn đắm chìm trong bài hát mình thích nhất, nhẹ nhàng hát ra cảm giác trong lòng theo tiếng nhạc, thậm chí khi chuyển nhạc cũng vẫn ngâm nga sau khi bài hát kết thúc. Ngoài tiếng nhạc ra vẫn là tiếng nhạc, cô chỉ là một cô gái hát mà thôi.

Đến khi tiếng nhạc ngừng hẳn, trong phòng trở lên tĩnh lặng, không có tiếng vỗ tay, cũng chẳng có tiếng hô hào tán thưởng. Cố Tịch từ từ buông micro xuống, im lặng trở về chỗ ngồi.

Bốp bốp bốp, một tràng vỗ tay vẳng ra từ chỗ Vi Đào. Cố Tịch nhìn anh, nụ cười anh như có ẩn ý, cô cụp mặt xuống, tiếp tục cầm khoai tây chiên lên ăn. Phương Phi cười đợi số điểm, quả nhiên, một trăm điểm! Yeah, Cố tịch thắng rồi, phòng Kế hoạch thắng rồi! Mọi người như ong vỡ tổ, cánh đàn ông đều vây lại khen ngợi Cố Tịch, nói rằng không ngờ cô lại hát hay như vậy. Cố Tịch nheo mắt, chỉ cười. Phương Phi lại hưng phấn ôm lấy cô, hôn lia lịa, “Tịch tịch, cậu tuyệt nhất!”.

Phương Phi nhìn gương mặt nhăn nhó của Hoàng Linh mà trong lòng sảng khoái vô cùng. Vi Đào ôm con gấu bước lên sân khấu, tuyên bố phòng Kế hoạch chiến thắng. Phòng Kế hoạch hoan hô vang dậy, Phương Phi đấy Cố Tịch, giục cô lên nhận thưởng. Cố Tịch nhìn Vi Đào, chậm rãi tiến lên, anh đưa con gấu vào tay cô, mỉm cười khẽ nói, “Chúc mừng”. Cố Tịch bị nụ cười của anh chiếu vào với khoảng cách gần, tim đập thình thịch, vội vàng đón lấy gấu rồi xuống sân khấu. Vi Đào lại đưa tay ra ngăn cô, quay nhìn xuống dưới, “Lúc nãy tôi đã nói người thắng còn được nhận giải thưởng phụ của tôi”. Anh nhìn Cố Tịch, cô ôm gấu bắt đầu thấy căng thẳng, giải thưởng gì? Có thể không lấy không?

Vi Đào nhướng khóe môi, “Tôi sẽ hát một bản tình ca với người thắng”.

Wow!!! Bên dưới hít hà, thở dài, ai oán, la hét… Đám con gái đều kêu lên kinh ngạc, tại sao người thắng không phải tôi? Phương Phi lại nhìn hai người trên sân khấu, dần nở nụ cười.

Vi Đào đưa micro cho Cố Tịch, cô chần chừ không chịu nhận. Phương Phi lao lên đón lấy con gấu, đẩy Cố Tịch đến gần Vi Đào, “Gấu để tớ cầm giúp, hát cho hay vào nhé”, trước khi xuống còn nháy mắt với cô. Mọi người cũng bắt đầu hô to, “Hát đi! Hát đi!”. Chưa từng nghe Vi Đào hát, tất cả đều rất hiếu kỳ.

Cố Tịch đành nhận lấy micro, đứng cách ra một chút, không dám nhìn Vi Đào. Anh cầm micro, chọn bài Em là bài hát trong trái tim anh.

Tiếng xuýt xoa lại vang lên, “Cố Tịch hạnh phúc quá!”, “Có thể hát tình ca cùng Phó tống Vi, tôi cũng muốn, tôi cũng muốn!”.

Vi Đào chỉ mìm cười, nhìn Cố Tịch đứng cạnh, gò má đỏ hồng, thậm chí ngay cả tai cũng đỏ hồng lên, biết rõ cô đang căng thẳng, xấu hổ. Vi Đào vẻ mặt đứng đắn, nói khẽ bằng giọng mà chỉ cô nghe thấy, “Đừng căng thẳng”. Tay cầm micro của Cố Tịch hơi run, đôi mắt càng nhìn chằm chằm xuống sàn, định dùng hàng mi dài để che giấu trái tim đang run lên của mình. Cô chỉ có thể thì thầm trong lòng, là hát thôi mà, đừng căng thẳng, nhưng trái tim lại cứ đập cuồng loạn như có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào, trong đầu vô cùng hỗn loạn.

Âm nhạc từ từ vang lên, mọi người yên lặng nhìn hai người trên sân khấu, trai đẹp gái xinh, quả nhiên vui mắt. Vi Đào vừa cất tiếng hát là mọi người chấn động, giọng của Phó tổng Vi lại hay như thế, dày dặn quyến rũ, quá sức gợi cảm! Các cô gái bên dưới đều sáng mắt lên, ngay cả Cố Tịch đứng cạnh anh cũng bất giác thấy yên tâm lạ lùng, lặng lẽ nhìn lên màn hình. Vi Đào hát xong một đoạn, quay sang cười nói với Cố Tịch, ra hiệu đến lượt cô. Cố Tịch cố nén cơn run rẩy trong lòng, nghe nhạc mà dần dần chuyên tâm vào bài hát, khẽ cất giọng. Hai người anh hát tôi xướng, hoàn tất bài hát một cách hoàn hảo. Nhìn vẻ mặt chăm chú của Phó tổng Vi, sóng mắt long lanh, mọi cô nàng bên dưới càng ngưỡng mộ, chỉ muốn kéo Cố Tịch xuống để mình được lên đứng cạnh anh.

Cuối cùng bài hát kết thúc, mọi người vỗ tay nhiệt liệt. Bài song ca của Phó tổng Vi và Cố Tịch cũng đạt được chín mươi sáu điểm, quả nhiên là quá hợp. Cố Tịch vừa hát xong đã vội vã trả micro cho Vi Đào quay đi chạy xuống dưới.

Phương Phi cười híp mắt đưa nước cho cô, “Thẩm giọng đi, vất vả quá”. Cố Tịch nhìn con gấu trong lòng bạn, “Hài lòng chưa?”. Phương Phi gật đầu lia lịa, “Rất hài lòng”. Sau đó liếc nhìn Vi Đào, cười gian, “Cậu cũng hài lòng rồi”. Cố Tịch trừng mắt, nếu không phải vì cô nàng thì cô sẽ không lên sân khấu, càng không hát với Vi Đào. Phương Phi đâu có thấy ánh mắt mấy cô gái phòng Nhân sự đều như dao sắc lăng trì cô suốt từ lúc lên đến khi xuống sân khấu.

Sau khi cuộc thi kết thúc, mọi người lại bắt đầu hát. Cục diện đã thay đổi, lúc này cô gái nổi bật nhất là Cố Tịch, bọn đàn ông đều giành hát với cô, Cố Tịch đành ôm cổ họng nói đã mệt rồi. Bọn đàn ông không buông tha, Phương Phi phải ra tay, chặn trước mặt Cố Tịch, nếu muốn hát thì để tôi. Cánh đàn ông thấy Cố Tịch không nể mặt thì mỉa mai rằng, chẳng lẽ chỉ hát với Phó tổng Vi? Cố Tịch đỏ mặt, vội cúi đầu giả vờ không nghe thấy.

Vi Đào ngồi bên kia không tỏ vẻ gì, Hoàng Linh thua mất con gấu, lại thua cả bản tình ca, đành chen đến ngồi cạnh anh, không ngừng trò chuyện để thu hút.

Mọi người hát một lúc nữa rồi giải tán.

Ra khỏi cổng Duyệt Hào, mọi người bắt đầu vẫy xe về nhà. Rất nhiều anh chàng muốn đưa Cố Tịch về nhưng cô đã kéo Phương Phi theo, từ chối hết. Vi Đào ra cuối cùng, nhìn Cố Tịch và Phương Phi bị cánh đàn ông vây quanh thì ánh mắt hơi tối lại, vẻ mặt cũng căng lên.

Hoàng Linh thấy Vi Đào ra liền bước vội đến, nũng nịu hỏi, “Phó tổng Vi, anh lái xe đến phải không?”. Vi Đào gật đầu, ánh mắt lại xuyên qua Hoàng Linh nhìn về phía Cố Tịch và Phương Phi đang đứng. Cố Tịch như có linh cảm, ngước nhìn lên, chạm ngay ánh mắt anh. Cô hoảng loạn nhìn đi chỗ khác, kéo Phương Phi xuống bậc tam cấp. Cô biết, tối nay hát cùng Vi Đào như thế đã khiến đám con gái rất oán hận, nếu còn ngồi xe anh về thì cô có thể tưởng tượng được, tối nay sẽ có người dán ảnh cô lên gấu bông rồi đấm ột trận, cô không muốn!

“Có ai ở đường Tịnh Mai không?”, Vi Đào hỏi to, có vẻ như hỏi tất cả mọi người nhưng thực ra lại muốn khiến Cố Tịch giật mình. Cố Tịch nhíu mày, lại nữa! Anh lúc nào cũng ép cô phải ngượng ngùng, làm ơn tha chô cô đi! Phương Phi lại không biết Cố Tịch đang bứt rứt, cao giọng trả lời, “Cố Tịch ở đó ạ”. Cố Tịch thầm kêu khổ, nhưng ánh mắt mọi người lại nhìn về phía cô, cô ngớ ra tại chỗ không biết phải làm sao, mặt đỏ bừng bừng.

Vi Đào cười tủm tỉm, nhìn Cố Tịch, đang định lên tiếng…

Sau lưng bỗng có một tiếng nói vang lên, “Cố Tịch?”.

Mọi người đều nhìn về phía đó, có một đám người vừa đi ra khỏi Duyệt Hào, người nói chính là anh chàng nho nhã tuấn tú nhất đi đầu, anh hơi ngạc nhiên nhìn Cố Tịch đang tỏ vẻ lúng túng. Lòng hiếu kỳ của mọi người đều trỗi dậy, người này là ai? Lẽ nào là người có gian tình với Cố Tịch? Mọi người đều mở to mắt đón chờ.

Cố Tịch nhìn Tiết Khải, ngơ ngẩn khẽ gọi, “Tiết Khải”. Ồ ồ, mọi người đều cười, hóa ra anh chàng đẹp trai này họ Tiết.

Tiết Khải nhìn mọi người, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt sa sầm của Vi Đào, anh khựng lại, sau đó bước tới chỗ Cố Tịch, “Có cần tôi thuận đường đưa cô về một đoạn không?”. Mọi người đều cười vui vẻ, quả nhiên đúng thế, anh ta chính là người có gian tình với Cố Tịch

Cố Tịch liếc nhìn mấy cô gái khác, gương mặt họ đều tỏ ra thư thái hơn hẳn, lúc nãy họ tưởng cô lại độc chiếm xe của Phó tổng Vi. Cố Tịch thu ánh mắt lại, vô tình liếc nhìn Vi Đào lạnh lùng đứng đó, anh đang nhìn cô chằm chằm. Cố Tịch hạ quyết tâm, nở nụ cười bẽn lẽn, nói với Tiết Khải, “Tôi còn có một người bạn, có thể đi cùng không?”, vừa nói vừa kéo Phương Phi lại gần. Phương Phi kinh ngạc nhìn cô, rồi lại nhìn Vi Đào đứng ngay đó. Anh ngoảnh đi, vẻ mặt lạnh băng.

Tiết Khải gật đầu, nói với đồng nghiệp đứng sau lưng, “Không sao chứ?”. Đám người đó đều cười, lắc đầu, “Đương nhiên là không”. Nói xong, Tiết Khải đưa tay ra hiệu cho Cố Tịch và Phương Phi đi trước, một đám người cùng băng qua đường.

Hoàng Linh thấy Cố Tịch biến mất thì sung sướng nhìn Vi Đào, “Phó tổng Vi, nhà em cũng ở gần đường Tịnh Mai”. Vi Đào sầm mặt, trầm giọng nói, “Xin lỗi, hình như không đủ xăng, tôi phải đi đổ xăng trước, cô nhờ họ đưa về”, nói xong đi thẳng tới xe của mình.

Mọi người thấy Phó tổng Vi làm bẽ mặt Hoàng Linh như vậy thì đều cười trộm. Bọn họ cười đùa vẫy xe, ai về nhà nấy.

Cố Tịch và Phương Phi ngồi trong xe Tiết Khải, từ từ đi qua xe Vi Đào, Vi Đào lạnh mặt nhìn chằm chằm phía trước, đèn xe sáng lên, tiếng khởi động máy vang vang rồi thoáng cái đã vượt qua xe họ.

Cố Tịch cụp mắt xuống, trái tim tự dưng thắt lại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play