Cuối năm, lần họp quy mô lớn cuối cùng ở tổng bộ sẽ diễn ra ở trung tâm tiêu thụ Hoa Trung. Không chỉ các sếp phó, tổng ở các công ty con phải tham gia, mà rất nhiều nhân viên tổng bộ cũng tham dự. Nghe nói trung tâm tiêu thụ lần này rất được coi trọng, phân công số lượng lớn nhân viên trong công ty đến giúp đỡ.
Cố Tịch nghe Phương Phi nói Lạc Tịnh cũng đến rồi, hơn nữa còn trò chuyện vui đùa với Vi Đào ở nơi họp, cùng ra cùng vào, khiến bao người chú ý đến. Hoàng Linh bị trung tâm mượn đến giúp đỡ, thấy cảnh đó mà buồn bực cả mấy ngày.
Cố Tịch nghe xong vẻ mặt thản nhiên, nhưng lòng thầm nghĩ, chẳng trách Gia Tuấn gần đây không mấy khi lên mạng, chị đến nên chắc cậu ta cũng phải ở cạnh. Thế… chẳng phải sẽ là đi đâu cũng có ba người? Tâm trạng tự dưng tươi sáng hẳn lên.
Cuộc họp diễn ra trong ba ngày. Mã Sở Vân và Vi Đào vừa về đã triển khai ngay cuộc họp gấp, truyền đạt tinh thần hội nghị của tổng bộ. Tổng bộ ra thêm nhiệm vụ kinh doanh cho các công ty con, Lương Thịnh cũng nằm trong số đó. Vi Đào truyền đạt chỉ thị tăng nhiệm vụ cho các trưởng phòng, yêu cầu phòng Kế hoạch làm gấp chính sách mới nhất của tổng bộ, các hoạt động của công ty đều phải thay đổi theo. Cả công ty sôi động hẳn, theo dõi đơn đặt hàng, lên kế hoạch hoạt động v.v… Mọi bộ phận đều bận rộn tất tả để hoàn thành nhiệm vụ.
Cố Tịch cuối cùng đã biết được dáng vẻ không quan tâm đến mọi thứ khi Vi Đào bận rộn. Cô vào nhờ anh ký tài liệu, anh không ngẩng đầu lên, ký xong mới nhận ra người làm là cô, nhanh chóng ngước lên gật đầu với cô rồi tiếp tục làm việc. Cố Tịch nhìn anh cần mẫn vất vả như vậy, thầm thở dài trong lòng.
Cuối cùng nhiệm vụ kinh doanh cơ bản đã hoàn thành. Mã Sở Vân thấy nhiệm vụ không xảy ra vấn đề gì nên để Vi Đào hoàn thành khâu cuối, còn ông và vợ bay về thành phố M ăn Tết. Mã Sở Vân trước khi đi đã nói rằng, để thưởng ọi người quãng thời gian này đã quá khổ cực, căn cứ theo tiêu chuẩn đầu người, công ty sẽ trả hết mọi phí tổn trong tiêu chuẩn cho phép.
Mọi người nghe thấy đều vui mừng hỉ hả, nói nhất định sẽ làm một bữa linh đình.
Phòng Kế hoạch gần đây quá bận, kiểm tra chấp hành hoạt động, kế toán chi phí quảng cáo… người nào cũng gần như tăng ca mỗi ngày. Các bộ phận khác đã làm xong hoạt động từ lâu mà phòng Kế hoạch mãi không có động tĩnh, mọi người đều tưởng mợ Tống không định tham gia vui chơi. Cũng may Tống Huệ Liên vẫn nhớ Cố Tịch ngày mai phải về nhà nên nói tối nay cả phòng sẽ đi xả stress. Mọi người bận rộn xong liền đến thẳng Túy Giang Lâu
Ăn xong, Tống Huệ Liên bảo khó chịu trong người nên về trước, cô ta dặn Tiểu La giữ hóa đơn, mọi người cứ ăn uống hát hò vui vẻ. Trước khi đi còn đặc biệt nói với Cố Tịch, “Về thì cho chị gửi lời hỏi thăm bố mẹ nhé”. Cố Tịch vội cười đáp, “Cảm ơn Trưởng phòng Tống”.
Tống Huệ Liên đi rồi, mọi người cùng đến quán karaoke Duyệt Hào là nơi sang trọng nhất trong thành phố, Tiểu La đã đặt chỗ từ sớm. Kết quả là đến Duyệt Hào lại đụng các đồng nghiệp phòng Nhân sự. Hỏi ra mới biết phòng Nhân sự tối nay cũng ăn chơi, mọi người vội nói kết hợp cả hai phòng, lấy một phòng bao lớn để đông người cho vui. Khi thương lượng với tiếp tân, họ đồng ý đổi sang phòng lớn. Hai phòng cộng lại khoảng mười mấy người cùng ồ ạt lên lầu.
Mọi người đều trẻ trung, tụ tập với nhau liền rất hưng phấn. Hát hò, uống rượu, trò chuyện đều có, các đồng nghiệp nam phòng Kế hoạch biết Phương Phi giỏi uống nên ngay từ đầu đã chơi trò đổ xúc xắc với cô. Cố Tịch lại chuyên tâm ứng phó với các món ăn vặt trên bàn, những món này ở Duyệt Hào làm rất ngon, cô không muốn bỏ lỡ.
Những người khác ai ai cũng giành hát, mấy mỹ nữ phòng Nhân sự đều từng làm MC trong các buổi tiệc cuối năm của công ty, trong mắt cánh đàn ông, họ tài nghệ xuất chúng, ai nấy đều muốn trổ tài cống hiến.
Phương Phi liếc nhìn họ, thì thầm vào tai Cố Tịch, “Cậu mà lên đó hát thì đảm bảo làm họ phát điên”. Cố Tịch đẩy bạn ra, “Không rảnh”. Cô không muốn hát trước mặt đồng nghiệp, nếu không thì sau này nhất định sẽ không thoát khỏi các cuộc biểu diễn liên hoan. Không làm đâu! Cô phải nhân lúc mọi người giành nhau biểu diễn mà thưởng thức đồ ăn ngon mới được.
Mọi người hát hò nhảy múa, không khí lên cao trào. Bỗng Hoàng Linh phòng Nhân sự lao lên bục, giành lấy micro, “Lát nữa Phó tổng Vi cũng tới”. Mọi người ngớ ra, Phó tổng Vi cũng tới, thế… thế thì kỳ cục lắm. Hoàng Linh nói tiếp, “Phó tổng Vi đã nói, anh ấy thay Tổng giám đốc Mã đến đây chia vui với mọi người, tối nay cứ ăn uống thoải mái, anh ấy thanh toán toàn bộ”.
©STENT: www.luv-ebook
Yeah… Mọi người đều sung sướng! Có Phó tổng chống lưng thì nhất định phải ăn chơi hoành tráng!
Cố Tịch nhăn mày, lúc đi chẳng phải anh vẫn đang bận việc ư? Sao bỗng có thời gian ra đây chơi? Phương Phi đã chồm đến, “Hê hê, cậu có biết không, chiều nay Hoàng Linh đi mời Phó tổng Vi, lúc đó anh ấy đã từ chối, không biết sao mà giờ lại đồng ý đến, kỳ lạ”. Cố Tịch nhướng mày, phải, kỳ lạ thật.
Vi Đào không lâu sau đã đến. Anh vừa vào liền bị mọi người kéo ngồi giữa sô pha, Hoàng Linh chen vào ngồi cạnh anh, nhiệt tình tiếp đãi. Cố Tịch nhìn đĩa lưỡi vịt mình đang tấn công bị Hoàng Linh cướp mất thì cau mày nhìn cô ta, Hoàng Linh lại phớt lờ cô mà bưng thẳng đến trước mặt Vi Đào, ngọt ngào nói, “Phó tổng Vi, mời anh!”.
Ọe… Cố Tịch chỉ muốn ói ra hết, cô ta có cần “nhão” tới thế không? Vi Đào lướt nhìn một vòng, phát hiện đôi mắt oán hận của Cố Tịch, anh nhìn đĩa lưỡi vịt rồi hiểu ra, liền khoát tay, “Để mọi người ăn”. Hoàng Linh tưởng anh không thích ăn nên lại mang thứ khác đến. Cố Tịch nhanh chóng bưng đĩa lưỡi vịt về chỗ, Vi Đào nhìn cô cười như không.
Mọi người thay phiên nhau hát, nhưng rõ ràng các cô gái phòng Nhân sự đều là cao thủ hát karaoke. Ngược lại với phòng Kế hoạch, Phương Phi uống say sưa, Cố Tịch ăn sung sướng, còn các cô khác đều mù âm nhạc, chỉ có thể ngồi chơi. Kết quả là các anh chàng hai phòng đều cướp các cô nàng phòng Nhân sự để cùng hát nhạc tình yêu, vô cùng sôi động.
Phương Phi nhìn mà tức tối, cũng chọn một bài lên hát. Kết quả là chẳng mấy ai nghiêm túc nghe, cánh đàn ông còn quá đáng hơn, đều vây quanh các cô gái phòng Nhân sự hỏi xem chọn bản tình ca nào, Phương Phi hừ một tiếng rồi buông micro bước xuống, kéo Cố Tịch đang ăn uống ngon lành ra ngoài, đi vệ sinh.
Cố Tịch chưa hiểu gì đã đứng ngoài hành lang rồi. Phương Phi căm phẫn nói, “Nhìn mấy người đó đắc ý kìa, Cố Tịch, cậu lên hát đi, lấy lại bộ mặt cho phòng Kế hoạch”. Cố Tịch vội lắc đầu, cô có hát hay không cũng chẳng liên quan tới bộ mặt phòng. Nhưng thấy Phương Phi tức tối, cô vẫn an ủi, “Được rồi, đừng giận nữa. Họ muốn hát thì cứ hát, bọn mình có ca nhạc miễn phí nghe mà không tốt à?”. Phương Phi giậm chân, bỏ vào nhà vệ sinh.
Cố Tịch đứng ngoài đợi, cười khẽ, con gái bình thường thích so đo với nhau, bây giờ trước mặt đàn ông càng ra sức thể hiện sự đặc biệt của mình. Cô không có hứng với đồng nghiệp nam trong công ty, tại sao cứ phải bon chen làm gì ệt.
Cố Tịch đứng ngoài hành lang nhìn quanh quất, phòng nào cũng đông kín, Duyệt Hào quả nhiên làm ăn khấm khá.
“Cố Tịch?”, bỗng có một tiếng gọi khiến Cố Tịch ngạc nhiên quay lại nhìn, Tiết Khải? Sao trùng hợp vậy?
Tiết Khải thấy cô cũng tỏ ra bất ngờ. Cố Tịch nhìn cánh cửa mở ra sau lưng anh, trùng hợp là cô đang đứng trước cửa phòng anh. Tiết Khải mỉm cười, “Đến hát à?”.
Cố Tịch gật đầu, nói thật là bất ngờ gặp Tiết Khải, cô cũng có chút vui mừng.
Tiết Khải biết cô tham gia hoạt động công ty, nói ngày mai anh về quê nên mời đồng nghiệp đến hát. Tiết Khải nhìn cô, “Đồ đạc thu dọn xong chưa?”.
“Xong hết rồi ạ, thực ra cũng chẳng có gì, chỉ có thêm một túi đặc sản thôi”, Cố Tịch nhớ ra ngày mai anh cũng đi.
Phương Phi từ nhà vệ sinh bước ra, thấy Tiết Khải thì tò mò đến cạnh Cố Tịch. Cố Tịch vội giới thiệu, “Đây là đồng nghiệp và là bạn thân của tôi, Phương Phi, còn đây là con trai của đồng nghiệp mẹ tớ, Tiết Khải”. Phương Phi nở nụ cười rạng rỡ, chủ động bắt tay Tiết Khải.
Tiết Khải thấy Cố Tịch có đồng nghiệp thì hàn huyên vài câu rồi đi về hướng khác.
Tiết Khải vừa đi là Phương Phi ôm ngay lấy Cố Tịch, hỏi han, “Nói mau, anh ấy là ai?”. Cố Tịch phì cười trước vẻ mặt của bạn, “Đã nói là con trai của đồng nghiệp mẹ tớ rồi mà”. Rõ ràng như thế còn hỏi.
Xì, Phương Phi không tin, “Thú nhận sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị trừng trị. Có phải lén tớ đi xem mặt không?”. Kiểu hoang tưởng này của Phương Phi, chỉ mới nhìn đã biết rồi. Cố Tịch không thèm đếm xỉa, kéo cô nàng về phòng.
Phương Phi cứ truy hỏi suốt, còn khen Tiết Khải rất được, đẹp trai nho nhã, không hề kém sắc so với Vi Đào. Cố Tịch nheo mắt, có gì mà so sánh chứ. Nhắc đến Vi Đào, Phương Phi mới nhớ ra, “Lúc nãy Phó tổng Vi cũng vào nhà vệ sinh đó”. Cố Tịch thót tim, nhìn Phương Phi.
Phương Phi mở to mắt, “Cậu không thấy hả? Đúng lúc cậu và Tiết Khải đang tình cảm đắm đuối ấy”. Cố Tịch đỏ mặt đưa tay lên định đẩy Phương Phi. Cô nàng cười, lao vào phòng. Cố Tịch khựng lại trước cửa, cô thực sự không chú ý thấy Vi Đào đi qua.