*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: windy

Gặp phụ huynh?

Gặp con dâu tương lai?

Lê An An cảm giác đầu mình không biết đã suy nghĩ đến cái gì rồi, lần trước gặp mặt là vì đuổi đối tượng xem mắt đi, hiện tại tuy đã là người yêu rồi, nhưng đến gặp thì hơi sớm rồi...

Dịch Thần nhìn sắc mặt cô thay đổi, không cần nghĩ cũng biết suy nghĩ của cô, nhíu nhíu mày, thẳng người, nghiêm túc nói, “An An, anh nói này, anh không phải người tùy tiện, nói chuyện chính là cả đời, em đừng nghĩ bỏ anh lại phía sau.”

Ánh mắt mờ mịt, không dám đối diện.

Giọng điệu của Dịch Thần càng thêm mãnh liệt, “Lê An An, em sẽ không thật sự muốn bỏ tôi lại phía sau chứ?”

“Làm sai có thể!”

Cô chưa từng nghĩ sẽ bỏ anh lại phía sau, nhưng không nghĩ tới đã phát triển nhanh như vậy, bản thân yêu anh không sai, cũng chờ mong có thể giống Mặc Khuynh Thành có một người giống Mặc Dận yêu thương cô cả đời...

“An An, thật xin lỗi, có thể là anh sốt ruột rồi...”

Giọng nói dần dần thấp xuống, tóc dài ngăn đi ánh mắt, che đi vẻ mặt.

“Dịch Thần, em...”

Lê An An có chút sốt ruột, cô không phải không muốn, mà là...

“Không cần giải thích, An An, anh không trách em.”

Nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười nhìn còn khó coi hơn cả khóc.

Lòng bị kiềm hãm, không cần suy nghĩ, thốt ta, “Dịch Thần, chúng ta kết hôn đi.”

Dịch Thần ban đầu là sửng sốt, sau đó cười nói: “Được.”

?!

Ban đầu cô nói ra liền khiến cô kinh ngạc, kết quả Dịch Thần dễ dàng đáp ứng như vậy càng dọa cô hơn, anh không lo lắng sao? Chung thân đại sự cứ dễ dàng đáp ứng như vậy sao? Huống hồ trước cô chính là...

“An An, tuy rằng lời cầu hôn của em không có gì mới mẻ, nhưng anh thật sự vui vẻ, như vậy có phải đại biểu suy nghĩ của em và của anh giống nhau không, An An, anh thật sự rất vui.”

Dịch Thần lần lượt lặp lại biểu đạt bản thân vui vẻ, hai tay lại ôm hông Lê An An, cằm để ở trên vai cô, tiếng cười theo lồng ngực phát ra, khiến Lê An An đem lời định nói nuốt lại.

Cô chưa từng thấy Dịch Thần cười vui vẻ như vậy, vui vẻ đến từng tế bào của anh cũng vui vẻ, lồng ngực run run khiến cô cảm nhận được rõ anh là thật sự muốn mãi mãi ở cạnh cô.

Kết hôn sao...

Vốn tưởng chuyện đó còn cách mình rất xa, thế nhưng cứ như vậy bị nhấc lên, còn sớm hơn so với Mặc Khuynh Thành, này có phải đại biểu bản thân cô còn tiến vào vòng con gái trước cả cô ấy không?

Tiếng cười chậm rãi nhỏ dần, Dịch Thần cảm thấy bản thân cao hứng quá mức, thấy thiên hạ trong lòng không nói gì, ngẩng đầu, nhìn sắc mặt không ngừng thay đổi, hỏi: “An An, em đang nghĩ cái gì?” Sẽ không hối hận chứ? Này không được.

“Dịch Thần, nếu chúng ta nói kết hôn không phải là sớm hơn Khuynh Thành rồi?” Cô còn muốn làm phù dâu.

Cười một tiếng, “An An, có phải em quên bây giờ em bao tuổi không?”

Cho dù anh sốt ruột, cũng không thể kết hôn.

Bừng tỉnh, “Nói cách khác lời nói vừa rồi có thể trở thành vô hiệu rồi?”

Nhíu mày, cô cao hứng như vậy sao? Có chút không vui.

“An An, em nghĩ trở thành vô hiệu hả?” Đôi mắt khép hờ, ẩn bên trong là uy hiếp.

“Không, đương nhiên không! Dịch Thần, em yêu anh mà.”

Người đàn ông này bình thường đều là khóe miệng mang nụ cười bộ dáng rất dễ nói chuyện, kì thực nếu chuyện này cô mà nói trái ý, kết quả khẳng định rất thảm, nhận thức như vậy, cô vẫn phải có.

“Thật sự?” Dịch Thần vẫn nghi ngờ.

“Đương nhiên là thật, Dịch Thần, chẳng lẽ anh còn chưa tin em?” Ưỡn ngực, giận trừng mắt anh, thế mà không tin cô, chẳng lẽ độ tin cậy của cô thấp như vậy?

Trầm tư một lát, Dịch Thần mới nói: “Được rồi, lễ Giáng sinh hôm đó, em cùng anh về nhà gặp mẹ đi, mẹ rất nhớ em.”

Lúc này Lê An An cũng không cách nào từ chối, chỉ có thể đem kế hoạch ban đầu tới thăm Mặc Khuynh Thành lùi lại.

Nước Y.

Hai người Sakura tới một quán cà phê thật kín, đi qua cửa kính, vào tận bên trong.

“Mặc nhị thiếu.”

“Hai người đến rồi.”

Mặc Giác đong đưa chén trà, nhìn Hồng Thủy ngồi đối diện thưởng trà, miệng bĩu ra, trà có cái gì ngon, nhìn như ông già.

“Mặc nhị thiếu, Kellen đã nói trước cho chúng tôi, đây là dự án chúng tôi đang làm, cậu xem một chút.”

Đem văn kiện đã chuẩn bị trước đưa lên, ngồi vào một bên, tự nhiên rót chén trà, yên lặng đợi.

Mặc Giác cũng không do dự, mở ra liền xem, càng xem mày càng nhíu lại.

“Dự án này các người không có quyền lợi gì.”

Chẳng biết từ lúc nào, Hồng Thủy đã đứng ở sau anh.

Gật đầu, trầm giọng, “Sakura, cô hợp tác với người kia, còn không có quyền lợi, cho dù muốn gian lận ở bên trong, chỉ sợ cũng rất khó.”

Gật đầu, đồng ý: “Không sai, nhưng tương đối mà nói, chỉ cần chúng tôi có thể động tay động chân, cho dù thế nào, cũng sẽ không nghi ngờ đến chúng tôi.”

Không sai, cũng bởi vì thế, bọn họ mới đồng ý nhường quyền lợi, đương nhiên, chủ nếu vẫn là người kia bọn họ tạm thời không thể đối kháng.

Mặc Giác cúi đầu, ngón tay trượt trên chén trà.

“Chuyện đơn giản như vậy mà các người còn muốn rối rắm?”

Hồng Thủy ngồi trở về vị trí ban đầu, trên mặt tất cả đều là khinh thường.

Mấy người nhìn về phía anh ta.

Sakura biết Hồng Thủy, nhưng không biết vì sao xem ra anh ra cùng với Mặc Giác quan hệ cũng không tệ, chẳng lẽ quen biết nhờ Kellen? Nghĩ chuyện đã xảy ra ở nước M, loại khả năng này tính là không đi.

Mà Archibald một mặt tò mò, người mặc cổ trang này là ai? Tóc dài tùy ý buộc ở sau, ngũ quan xinh đẹp, so ra còn xinh đẹp hơn mấy cô bạn gái trước kia của anh, nếu không phải là anh ta mới mở miệng nói chuyện, bản thân thật cho là anh là nữ.

“Cái kia, xin hỏi, anh có cao kiến gì?”

Hồng Thủy trợn mắt, làm bộ như không nghe thấy lời anh ta nói.

Archibald vẻ mặt vô tội, thật sự không biết rõ sao không chịu nói với anh.

Sakura cũng trợn trừng mắt, người này chính là sẽ không xem ánh mắt chứ.

Mặc Giác mở miệng, “Hồng tiên sinh, nếu anh có ý kiến gì hay, có thể nói ra.”

Hồng Thủy bễ nghễ nhìn anh, “Anh để cho tôi nói? Mặc tiên sinh, anh thực cho là chủ ý của lâu chủ tôi đây là không mất gì liền có thể biết?”

Lúc trước bởi vì anh ta thích Mặc Dận, cho nên chuyện gì anh ta cũng có thể đáp ứng, thậm chí là vi phạm quy củ hồng lâu, nhưng hiện tại bản thân đã không thích, mà người trước mắt này, hừ hừ, càng không cần phải nói, nghĩ tưởng bản thân chủ oán giận nói cậu ta vài câu, nói không thương bản thân sẽ không yêu, một chút cũng không si tình như Mặc Dận.

“Anh muốn cái gì?” Nghe đến đó, anh ngược lại không khẩn trương, hai tay giao nhau đặt lên bàn, dựa lưng vào ghế tựa.

“Này tôi còn chưa nghĩ ra, bẳng không đợi sau đi?”

Muốn nói đồ ăn sau này đều là cậu ta làm, nhưng lại nghĩ nếu làm không tốt thì khổ nhất là dạ dày của mình? Còn không bẳng để cậu ta nợ mình một điều kiện, chờ về sau nghĩ ra rồi tính.

“Được.” Không chút do dự, hoàn toàn không biết là đến lúc đó Hồng Thủy nói ra mà bản thân không làm được thì nên làm thế nào.

“Không hối hận?” Cậu ta là quân nhân, vị trí bản thân tương đương với khu màu xám, chẳng lẽ không sợ bản thân sẽ khiến cho cậu ta làm chuyện ảnh hưởng tới màu áo?

Mặc Giác hỏi lại: “Vì sao phải hối hận?”

Anh không hối hận khi gặp được anh ta, không hối hận đáp ứng anh ta, không hối

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play