“Ngươi nói ai là đồng sắt thối nát hả! Hoàng huynh của ta đường đường là Vương gia của nước Thiên Vận, chẳng lẽ người nào đó lại quên mất mình hai lần ba lượt làm phiền hoàng huynh của ta ư?” Sau khi Thương Lan Mộng nghe xong, dường như đã quên mất giáo huấn lúc trước, không phục ầm ĩ nói.
Sắc mặt của Thương Lan Hiên cũng trầm xuống, nhưng vẫn không nói nhêm nhiều, tuy rằng nghe được lời nói biểu lộ rõ lập trường của Phượng Thiên Mị, nhưng mà tự phụ như hắn, chỉ đơn giản nghĩ Phượng Thiên Mị đang chơi lạt mềm buộc chặt với mình.
“Không phải đồng sắt thối nát, thì là thối nát không bằng đồng sắt, nếu mà ngay cả đồng sắt thối nát cũng không bằng, thì cho dù một tên ăn xin cũng sẽ không muốn đi!” Phượng Thiên Mị lạnh lùng cười, cũng không so đo nhiều với ả ta, chỉ thực bình thản trả lời, chẳng qua là lời nói bình thản này so với lời trước càng khiến người ta tức giận.
“Ngươi” Thương Lan Mộng giận đến đỏ mặt, lại không thể phản bác, chỉ có thể phẫn nộ trừng mắt với Phượng Thiên Mị.
“Mộng Nhi, đủ rồi.” Thương Lan Kình Thiên nổi giận quát, khí phách uy nghiêm của vương giả khiến Thương Lan Mộng không dám lỗ mãng nữa.
Vân Phi đứng ở bên cạnh trong lòng tức giận sắp nổ tung, lại không dám nói thêm gì.
Thương Lan Hiên hít hít giọng, ánh mắt ôn hòa nhìn Phượng Thiên Mị, nói: “Phượng tiểu thư, chuyện trước kia quả thật là lỗi của bổn Vương, nếu như thật sự là Tịch Nhi hãm hại nàng, bổn Vương chắc chắn trả cho nàng một cái công đạo, cũng có thể rửa sạch oan ức danh tiếng điềm xấu với tương khắc kia của nàng. Nếu như oan ức danh tiếng của nàng không còn nữa, thì cáo thị lúc trước của phụ hoàng cũng sẽ không tính, chúng ta còn phải thực hiện hôn ước, bổn Vương cũng sẽ tuân theo thánh ý, lấy Phượng tiểu thư làm Chính phi, sẽ không để Phượng tiểu thư chịu ủy khuất nữa.”
Lời này vừa nói ra, mọi người ngạc nhiên.
Sắc mặt Phượng Thiên Mị không chút thay đổi, nhìn không ra vui buồn, nhưng trong lòng thì khinh thường không ngừng cười như điên.
Ha ha! Đây là đang thổ lộ sao? Đây là vì thấy sau khi nàng sống lại kinh diễm, nhận rõ tình hình trước mắt, cho rằng nàng có thể trợ giúp sau khi hắn thổ lộ à!
Quả nhiên vô tình nhất là nhà Đế vương! Lợi dụng, mà cũng có thể cao ngạo tự phụ như vậy, từng vì quyền lợi mà giết nàng, bây giờ lại đối mặt thổ lộ với nàng – người có thể cản trở hắn ta bất cứ lúc nào.
Thật đúng là làm kẻ khác bội phục!
“Hoàng huynh, sao huynh có thể lấy ả ta chứ! Ả ta đả thương muội với mẫu phi, còn cả huynh nữa, huynh không thể lấy ả ta, không phải huynh đã đáp ứng hoàng tẩu, đợi sau khi tẩu ấy đoạt giải nhất đêm thất tịch sẽ thỉnh cầu phụ hoàng lập tẩu ấy làm phi sao?” Chỉ cần nhắc tới Phượng Thiên Mị là Thương Lan Mộng sẽ mất đi lý trí, đầu óc chẳng kịp suy nghĩ đã nói ra lời như vậy.
“Mộng Nhi”
“Mộng Nhi”
Dứt lời, hai giọng nói khác nhau giận dữ truyền đến, chính là của Thương Lan Hiên và Vân Phi với vẻ mặt giận dữ.
Tuy rằng Vân Phi cũng có chút yêu kiều ngang ngược, nhưng giống như Thương Lan Mộng không có não, cho dù trong lòng có oán hận sâu hơn nữa, đối mặt với tình thế như vậy, cũng biết rõ nặng nhẹ.
Bà không thể làm quang minh chính đại, chẳng lẽ không thể âm thầm làm trong bóng tối sao?
Cho nên, lúc này bà mới nhẫn nại như thế, nhưng mà Mộng Nhi lại luôn làm hỏng chuyện.
Sắc mặt của những người khác cũng khó coi, đặc biệt là Hoàng thượng và Thái hậu, sắc mặt đã đen đến không thể đen hơn.
Tay còn lại trong ống tay áo của Thương Lan Mạch đã nắm chặt, xét thấy dù sao hắn vẫn là một kẻ ngốc, không thể có hành động dư thừa, nếu không sẽ bại lộ.
Từ sau khi gặp Phượng Thiên Mị, định lực của hắn bỗng trở nên yếu đi, chỉ cần liên quan đến chuyện của nàng ấy, hắn đều không thể giải thích được mà mất bình tĩnh.
Phượng Thiên Mị chán nản khinh bỉ, rốt cuộc Thương Lan Mộng này là ngu xuẩn hay kém trí tuệ! Nói chuyện mà đầu óc chả bao giờ suy nghĩ, gì mà tứ đại tài nữ, mà ngay cả đến xúc động quá mức phải trả giá thật lớn cũng không biết.
Về tâm cơ thâm trầm Tô Nhị Tịch hơn, Phượng Thiên Linh giỏi về ngụy trang, còn tâm tư Lạc Khuynh Dung thì nhiều lần nhìn không ra.
“Có phải Công chúa quá tự kỷ hay không, bổn Quận chúa đã nói muốn gả cho một con gà khi nào, người ta nói không cùng ý kiến không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác (nguyên văn: đạo bất đồng bất tương vi mưu), huống chi chúng ta là hai loài khác nhau, thì càng không thể có quan hệ.” Phượng Thiên Mị không trực tiếp trả lời Thương Lan Hiên, mà “tốt bụng” giải thích cho Thương Lan Mộng.
Tự nhiên, cũng là trá hình cự tuyệt Thương Lan Hiên.
“Phì…” Dứt lời, một tiếng phì vang lên, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Thương Lan Mạch.
Thương Lan Mạch biết mình thất thố, vội vàng dừng cười, lập tức đổi thành một bộ hoảng sợ như trộm đồ vật gì đó bị người khác bắt gặp.
Nhưng Phượng Thiên Mị lại bắt được ánh mắt không có khờ dại trước khi Thương Lan Mạch thay đổi sắc mặt, chỉ là rất nhanh, nhanh đến mức nàng cũng cho là ảo giác, nhưng nàng lại phi thường tin tưởng cảm giác của mình, cho nên, bây giờ nàng đối với chuyện Thương Lan Mạch ngốc thật hay giả nhiều thêm một phần nghi hoặc.
Cảm nhận được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Phượng Thiên Mị, trong lòng Thương Lan Mạch run lên, ảo não mình vậy mà lại thất thần, bị lời nói của nàng ấy chọc cho cười ra tiếng, chẳng lẽ nàng ấy thật sự đã phát hiện ra gì đó.
Không được, hắn không thể bị rối loạn nữa.
Thương Lan Mạch tự cho là Phượng Thiên Mị vì hắn cười mà cảm thấy không vừa lòng, cho nên một bộ ủy khuất đáng thương chống lại ánh mắt của Phượng Thiên Mị.
Phượng Thiên Mị nhất thời xấu hổ, trong lòng càng ngày càng hỗn loạn, hắn ta, rốt cuộc là ngốc thật hay giả ngốc đây!
“Xích xích… Chủ tử, ta thử quan sát Thương Lan Mạch, phát hiện hắn ta rất kỳ quái, từ ánh mắt của hắn ta nhìn ra được, trong ánh mắt khờ dại của hắn ta, thường thường lộ ra ánh mắt như người thường, nếu nói là một kẻ ngốc thật sự, thì không có khả năng xuất hiện vẻ mặt như người thường đó được.” Huyết xà lên tiếng.
Lời này vừa nói ra, Phượng Thiên Mị sửng sốt, chẳng lẽ, Thương Lan Mạch không phải là ngốc thật? Nghĩ vậy, trong mắt Phượng Thiên Mị không nhịn được lộ ra một tia phẫn nộ.
“Ngươi muốn nói, hắn ta không phải là ngốc thật.” Phượng Thiên Mị thầm nghĩ.
“xè xè… Khả năng giả ngốc là rất lớn.” Huyết xà nói.
Phẫn nộ trong mắt Phượng Thiên Mị càng dày đặc, Thương Lan Mạch ngươi được lắm, dám giả ngốc lừa ta. Hừ! Xem ta làm sao bắt được cái đuôi hồ ly của ngươi.
“To gan, dám nói Hiên Vương là con gà, vậy không phải là vũ nhục Hoàng thất cũng là con gà sao!” Lần này, Vân Phi không bình tĩnh được, cáo mượn oai hùm phẫn nộ quát.
Vẻ mặt của những người khác cũng đều rất nhục nhã, càng giận Phượng Thiên Mị nhiều lần nói năng lỗ mãng, nhưng cũng không nói gì, cùng lúc Vân Phi nói, Hoàng Thượng cũng không quát lớn, xem như ngầm thừa nhận và đồng ý với lời nói của Vân Phi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT