"Vỹ ca! Cho.... em..." Ả hơi bực nên cao giọng. Ả đang muốn ngài chết đi được mà ngài cứ âm trầm chẳng tỏ thái độ gì. Hai con người bằng xương bằng thịt đang làm tình mà ả cứ thấy giống như là ả đang làm với cái xác vậy. Lần trước cũng thế, chỉ là màn kích thích bên ngoài, chẳng có chút xâm nhập.
Ả rên rên rỉ rỉ, tay chân quấn quanh người ngài, đôi lúc khẽ gọi tên ngài "Vỹ ca, Vỹ ca!" Ả đang trong mem tình sâu đến cực vọng đâu hay biết sắc mặt bạn tình của mình đã thay đổi.
"Sao?" Ngài ngưng mọi hành động. Giọng nói nghiêm nghị cất lên vang vọng khắp căn phòng.
Thu Huyền còn trong cơn đê mê, khuôn mặt nổi lên từng mảng hồng cùng đôi môi giận hờn biểu lộ sự không hài lòng. "Gì Vỹ ca!"
Mặt ngài càng tối đen lại, tay nắm lấy tóc ả giật ra phía sau. Bắt ép khuôn mặt ả nhìn thẳng vào mắt mình.
Cơn đau rát nơi da đầu khiến ả tỉnh táo được mấy phần. Lúc này ả mới nhận ra lỗi sai mình chỗ nào, nhưng đã quá muộn.
"Ngươi còn dám gọi thẳng tên ta bằng cái giọng đó? Biết không..." Ngài bật cười, trong đôi mắt lộ ra sự khinh bỉ, tiếp câu:"Thật kinh tởm!"
Ngài tiếp tục kéo mạnh lấy mái tóc ả không thương tiếc, ả đau đớn nước mắt chờ trực mà rơi xuống. Cố nhẫn nhịn để ngài bộc phát cơn giận. Vì ả sợ kế hoạch của chủ nhân không được thành công. Đã bước vào nước đường này dù lùi hay tiến cũng gặp ác quỷ. Nên chỉ có thể cẩn thận mà lạng lách.
Không thông báo, ngài mạnh tay đẩy Thu Huyền xuống giường, rồi đứng lên khoát tạm lên người chiếc khăn tắm đi ra khỏi phòng và không quên bỏ lại một câu:"Đừng bảo ta nói nhiều lần, không tốt đâu".
"Rầm"
Ngài bực dọc. Nhưng không phải vì ả Thu Huyền kia mà vì cô gái đáng chết kia. Lẽ nào lại không tức giận chạy bán sống bán chết qua đây bắt quả tang chồng mình gian phu dâm phụ ư? Cô thật sự không quan tâm tới anh à?
Ngài thật sự bực tức lắm rồi đấy. Quả nhiên có tên đàn ông khác nên đã không để ngài vào tầm mắt.
Đẩy cửa phòng Ngọc ra, ngài đi tới chiếc giường nhỏ chưa bằng hai người nằm. Thấy một cục nhu lên đã bị mền phủ che lại. Đưa tay ném thẳng chiếc mền xuống đất.
Trong đôi mắt ngài nổi lên từng vệt máu đỏ ngầu, khuôn mặt lại nở nụ cười tươi thật tươi. Mái tóc đỏ được ngài vò đến rối xù nhưng vẫn không mất đi sự cẩn thận tao nhã, chỉ càng lằm tăng thêm tà mị cùng sự tàn nhẫn.
Cô đương nhiên say ngủ sau khi vừa nghe thứ tiếng đáng tởm kia à? Cô ngủ ngon quá rồi.
Ngài không thể chấp nhân việc cô có thể lơ ngài đi như thế. Không thể! Cô là của ngài, dù cho ngài có vứt bỏ cô hay không.
Ngài đè cô xuống, như con dã thú tóm lấy bờ môi cô mà ngấu nghiến. Chiếc lưỡi nhanh nhẹn chui vào tách hàm răng đang đóng kín của cô. Rất nhanh! Chiếc lưỡi đã được đẩy vào, liếm láp hút lấy hương thơm từ đó, vị ngọt thật khiến ngài say mê. Đôi tay không yên vị di chuyển khắp người cô làm rạo rực lên mớ da thịt hơi hơi lạnh. Cô khó chịu mà bật tỉnh.
Một màn trước mắt khiến cô hoảng, cô cố đẩy ngài ra xa. Nhưng thân thể ngài quá nặng cộng với bàn tay tuy đang di động mọi nơi, vẫn không quên khóa thân thể cô vào trong lòng.
Cô vốn có thể lực yếu hơn ngài rất nhiều lần, dù đã cố gắng phản kháng đến cỡ nào cô cũng không thêt thoát. Cô mệt mỏi buông thả, xụi người đi.
Ngài mò tay vào bên trong áo cô, xoa nắn nơi đẩy đà một cách thô bạo. Cơ thể mềm mại khiến ngài càng châm lên ngòi thú tính trong người. Bực tức xé rách đi từng lớp áo trên người cô.
"Đừng lấy bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào người tôi!" Đúng, bàn tay đó đã chạm qua người khác. Cơ thể đó đã là của người khác. Cô nhếch môi khinh bỉ.
Hắc Vỹ nheo nheo mắt nhìn cô, gương mặt không hề giận dữ mà đặc biệt thân thiện, nhưng lời nói hắn phát ra lại chứa đầy thuốc súng "Nhưng tôi thích vấy bẩn cô"
Dứt lời ngài đem cự vật không chút thông báo đi vào. Cô đau đớn rên lên từng đợt, móng tay bấu vào người ngài.
Thật nhục nhã.
Loại đàn ông này cô không cần, không cần, nhưng sao trái tim cô đau thắt đến thế, đâu đến mức muốn phế đi. Cô tại sao lại yêu hắn, giờ phút này tại sao lại yêu hắn.
Ngài lại chạy theo cơn dục vọng trong tức giận nên mạnh bạo xỏ xiên cô tàn nhẫn. Mỗi cái đưa đẩy đều khiến cô đau phải cắn chặt lấy đôi môi đang rỉ máu và tái nhợt. Lâu lâu không kiềm được mà thốt ra những âm thanh chết người.
"Nhớ cho kĩ cô mãi mãi thuộc về Hắc Vỹ này! Nhớ!"
Trong căn phòng, cảnh xuân diễn ra, hai bóng dáng day dưa tạo nên khung cảnh hoan ái kích thích. Tuy có sự miễn cưỡng ép buộc nhưng vẫn khiến người ta phải mê mệt, cuốn sâu vào dục vọng. Và có cả người đứng ngoài cánh cửa kia.
Qua khe cửa Thu Huyền mắt đầy tơ máu, lúc nãy cô muốn ra tìm kiếm bóng dáng ngài sau đó quyến rũ nhưng không nghĩ lại thấy màn này.
Hắn thật là một gả đàn ông khiến người ta si mê. Ngay cả cách chiếm hữu bá đạo kia của hắn. Hắn nhất định là của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT