Bóng đêm bao trùm, phía chân trời mênh mông đầy sao lóe lên.
Tầng 20 bệnh viện quân khu, lính đặc chủng đứng nghiêm trên hành lang đã bị Chiến Vân Không cho rút lui, trừ một phòng là sáng, khoảng không gian cả tầng lầu đen kịt.
Lúc này, một bóng dáng có động tác nhanh nhẹn ẩn núp tránh đi máy quan sát trên hành lang, như ma quỷ đến gần một chút chỗ phát ra ánh sáng.
Kể từ sự việc phòng bệnh của Noãn Noãn bị người ta tự mình xông vào xảy ra, Quan Lê Hiên liền ở trong căn phòng này.
Dụng ý bảo vệ cô.
Dưới ánh đèn vàng của đèn bàn, miệng Quan Lê Hiên cắn cây viết chân mày siết lại thật chặt cẩn thận nghiên cứu bản đồ tác chiến trong tay, nửa tháng sau là tổng quân khu quân sự diễn tập tác chiến, lần này anh ta thay mặt Tổng tư lệnh bộ đội đặc chủng tác chiến, sau khi nhận được mệnh lệnh trong lòng vô cùng cảm thấy mình như Alexander (1) nha.
Nguyên Đông Nam vừa mới đi không đến mười phút, điện thoại liền gọi lại.
“Tôi nói Nguyên Đông Nam, sẽ không phải là yêu tôi chứ, rời đi một lát liền bắt đầu chịu không nổi!”
Hai cái chân dài bắt chéo gác lên băng ghế đung đưa đôi giày đặc chiến màu đen bằng da trâu, giống như thổ phỉ tà tứ pha chút vẻ mất hứng, mắt híp lại, giọng nói xoi mói còn giống tên lưu manh.
“Đúng rồi, Tiểu Hiên Hiên, con mẹ nó bây giờ tôi rất sợ hãi đàn bà, nếu không thì hai ta đến với nhau đi.”
Phải nói hai người này giở trò lưu manh đều hơn người khác, đây là cuộc so tài một mất một còn.
“Cút đi, có chuyện gì hay không?”
Vẻ mặt Quan Lên Hiên ghét bỏ, đứng dậy đi tới ban công, châm thuốc lá, hút vào nhả ra một làn khói trắng, dựa vào trên lan can.
Anh ta là người có trí nhớ tốt.
“Ách—, thật là có chuyện này, vụ án của Vương Đại Khả cấp trên tạo áp lực, muốn nhanh chóng kết thúc vụ án, tôi nghi ngờ có một bộ phận dính dáng đến vụ án này, người đó đã bắt đầu phát hoảng, đứng ngồi không yên.”
Khóe mắt Quan Lê Hiên nhíu lại, cau mày nói.
“Nói điểm chính.”
Nguyên Đông Nam đánh tay lái quẹo qua bên trái, chiếc Cayenne dừng ở ven đường, “Tôi muốn nhờ cậu sử dụng vệ tinh đặc biệt của bộ đội đặc chủng điều tra hệ thống định vị, giúp tôi theo dõi một điện thoại di động.”
“Của người nào?” Âm thanh của anh ta trầm xuống.
“Lý Bình.”
Lý Bình chết ở trong nhà, điện thoại di động chẳng biết đi đâu, cảnh sát thông qua rất nhiều cách cũng không tìm ra được vị trí tín hiệu của nó, xem ra đối phương là một cao thủ, che giấu tín hiệu điện thoại di động lộ ra ngoài.
Theo điều tra, trong điện thoại của Lý Bình có rất nhiều thông tin quan trọng của nhân vật chức cao, người liên lạc có mối quan hệ mật thiết với vụ án, chỉ cần tìm được điện thoại di động của ông ta rất nhiều vấn đề cũng sẽ có đáp án.
Mở laptop quân dụng ra, nhanh chóng xâm nhập vào trung tâm hệ thống vệ tinh, một chuỗi con số phức tạp xuất hiện trên màn hình.
Một phút trôi qua, vang lên âm thanh ‘ong ong’ nhắc nhở, chữ cái màu đỏ biểu hiện sự thất bại liên tiếp.
Ánh mắt nhìn chằm chằm dòng nhắc nhở trong máy tính, lông mày nhíu chặt, nhẹ a một tiếng, có chút ý tứ, hệ thống phòng vệ làm rất mạnh nha, có thể tiếp nhận được sự công kích của hệ thống internet quân đội mạnh mẽ, rất có khả năng!
Ngón tay nhánh chóng gõ bàn phím, sau khi trải qua ba vòng một lớp sóng hệ thống vệ tinh công kích, màn hình hiện lên chữ OK màu xanh lá cây, rốt cuộc cũng xâm nhập thành công, 40 phút sau thành công khóa chặt mục tiêu, giữa bản đồ điện tử lóe lên một điểm đỏ.
Đôi mắt màu đen của Quan Lê Hiên trong nháy mắt mở to, sắc mặt âm trầm sát khí bùng lên tới cực điểm.
Đáng chết, tín hiệu địa điểm lại có thể ở ngoài phòng bệnh của Noãn Noãn, trên màn ảnh điểm đỏ vẫn còn tiếp tục đến gần nơi này, không chút nghĩ ngợi nhanh chóng tiến lên một bước.
‘Ba’ tắt bàn đèn đi, cơ thể ẩn núp ngoài ban công tối tăm.
Đêm, yên tĩnh quỷ dị, không khí, như ngừng trệ.
‘Ken két—.”
Cửa phòng mở ra, bóng dáng mảnh khảnh tinh tế nghiêng người nhanh chóng tiến vào trong, đứng lại mấy giây, đôi mắt ở trong bóng tối như mắt kính nhìn trong ban đêm quan sát tình huống xung quanh, cảm thấy hiện trường không có tình hình gì, buông lỏng cảnh giới, lúc này sống lưng mới thẳng tắp, ngâm nga điệu hát, đi dạo ở trong phòng.
Mẹ kiếp, hệ thống vệ tinh sẽ không bị bệnh chứ, bên này Quan đại thiếu anh khẩn trương đến cao độ, bên kia tâm tình lại tốt ngâm nga điệu hát dân gian.
Hả? Là một phụ nữ?
Đột nhiên, chợt nhào tới, người đàn ông ra khỏi ban công, nhanh chóng bắt được cổ tay của bóng đen rất chuẩn xác, bàn tay cố y bóp một cái, tất cả trong lòng đều sáng tỏ, thì ra là như vậy.
Bóng đen cả kinh trong lòng, cái rắm, làm sao còn cất giấu một người nữa chứ, âm thầm nhổ một ngụm, hèn hạ, đồ đánh lén.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, bóng đen xoay người bật thân thể lên hung ác đá vào ngực người đàn ông, động tác nhanh đến kinh người.
Quan Lê Hiên thấy không ổn, d i e n d a n l e q u y d o n buông tay nhanh chóng lui về phía sau hai tay bắt chéo nhấc lên vỗ xuống cái đùi đẹp kia, hai tay bắt được cổ chân nắm chặt xoay lại, bóng đen trên khung trung xoay hai vòng, nặng nề nằm trên đất.
Quan Lê Hiên là một cao thủ đánh lộn, toàn thân trải qua nhiều thử thách máu tươi còn hơn một người trưởng thành uống nước.
Anh ta thừa nhận, bản lĩnh cô nàng này thật không tệ, giống như nữ binh đặc chủng, thực lực không phân cao thấp được.
Nhưng còn rất kém so với anh ta.
Đánh nhanh thắng nhanh, từ trong túi lấy ra sợi dây không biết từ đâu có, trói người đó thật chặt.
“Em, dung mạo thật xinh đẹp, nói cho anh biết, tên gọi là gì?”
Đèn bàn chiếu thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của người con gái, khiến cô nửa ngày cũng mở mắt không ra.
“Đồ cặn bã, căn bản không xứng làm một người quân nhân chuyên nghiệp, chị gái anh tự biết dáng dấp mình đẹp, không cần anh nhắc nhở, muốn biết tôi là ai, bỏ khẩu trang xuống không phải sẽ rõ ràng sao, đồ ngu.”
“Tôi thích cảm giác thần bí, bảo bối, được, em đã hy vọng anh tự tay gỡ áo lót, vậy không thể làm gì khác hơn, cung kính không bằng tuân mệnh.”
Quan đại thiếu hạ lưu, cố ý làm chuyện xấu vặn vẹo ý tứ của người con gái, biến chữ khẩu trang đơn giản thành chữ có độ sắc tình cao.
Nói xong, chớp mắt lấy khẩu trang xuống, anh ta thật sợ hãi, còn tưởng rằng mình gặp quỷ.
“Rốt cuộc cô là người hay quỷ?”
“Sợ hả, vua lính đặc chủng đâu rồi, tốt nhất là hù chết anh.”
Ánh mắt người con gái rất kiều mị, dáng người khêu gợi quyến rũ khiến con mắt Quan Lê Hiên nhìn cô như muốn cưỡng gian, gò má đẹp đẽ như một con mèo lười biếng, cười một tiếng mê hoặc chúng sinh, sự dịu dàng và lão luyện dung hợp ở trên người cô vô cùng tự nhiên.
Quan Lê Hiên bị dụ hoặc rồi, nhìn chằm chằm người ta thật lâu sửng sốt không nói ra một chữ, phụ nữ của anh ta có rất nhiều, đều là loại cả đêm thì mất hồn nhưng buổi sáng thì tạm biệt nhau.
Dùng lời của anh ta mà nói phụ nữ như đồ lót, dùng xong thì ném, ở trước mặt phụ nữ anh ta vĩnh viễn là Quan đại thiếu cao quý, còn chưa từng ngây ngô ở trước mặt người con gái nào, sững sờ đến xuất thần, cô là người đầu tiên.
Hít sâu một cái, khôi phục bản tính lưu manh.
“Vương Linh, cô quả thật còn sống, nói một chút đi rốt cuộc cô là ai, nếu như cô là kẻ địch của quốc gia chúng tôi, bảo đảm tôi sẽ đập chết cô ngay tại chỗ.”
“Trong tay anh chẳng phải có máy công nghệ cao phân biệt thân phận sao, chụp hình của tôi tìm một chút sẽ biết.”
Vương Linh, khiêu khích hất cằm lên, khinh miệt liếc anh ta một cái, nghiêng đầu nhìn về một bên.
Quan Lê Hiên liền giật mình, dieenndannleequyydonn cô nàng này, lại hiểu cặn kẽ lai lịch của bọn họ như vậy, anh ta rất hoài nghi rằng cô có phải là gián điệp của nước khác phái tới hay không.
Máy phân biệt thân phận đang tìm tòi…
Đợi đến khi toàn bộ tài liệu của Vương Linh chỉ có tên của cô, số tuổi, giới tính thì đôi mắt Quan đại thiếu âm trầm vẻ mặt nặng nề, đáy mắt không rõ ý vị đang suy nghĩ cái gì.
Dòng cuối cùng của tài liệu hiện ra, những tài liệu khác của Vương Linh đều cần tới cấp bậc cao hơn để thẩm duyệt số hiệu ‘!’.
Hả?
Tư liệu của cô ngay cả anh ta là Phó đội tưởng bộ đội lính đặc chủng cũng xem không được.
Trừ người lãnh đạo quốc gia, tài liệu của nhân viên cấp cao đặc biệt cơ mật, không có người nào mà anh ta tra không được, như vậy Vương Linh tưởng chết mà sống lại có lai lịch gì?
“Nói, cô đến chỗ này để làm gì?”
Vương Linh liếc anh ta một cái.
“Tôi đến đấy tất nhiên là đến thăm Noãn Noãn rồi.”
Quan Lê Hiên nhìn chằm chằm cô trầm ngâm hồi lâu, xoay người lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, không quá nửa giây đã có người nhận điện thoại.
“Cậu lập tức đến bệnh viên quân đội một chút.”
Liền vội vàng cắt đứt, ngay sau đó lại nhanh chóng bấm một dãy số nữa…
(1) Alexander: Trong suốt Triều đại của ông, người chiến binh này ít dành thời gian để cai trị đất nước mà chủ yếu dành thời gian cho quân sự, các cuộc chinh phạt, và được xem là một trong những vị tướng thành công nhất trong lịch sử, người đã chinh phạt gần như toàn bộ thế giới mà con người thời đó biết đến trước khi qua đời; và vì thế ông thường được xem là một trong những chiến lược gia quân sự vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT