Vào khoảnh khắc lấy máy hô hấp ra, quả thật Long Lân và Lãnh Thương giống như đi một chuyến đến quỷ môn quan, khẩn trương tựa như mình không hít thở, nhìn thấy Noãn Noãn có thể tự hô hấp, lòng treo lơ lửng suốt bốn năm rốt cuộc cũng được thả xuống.
“Đây là điềm tốt có phải hay không, nhất định Noãn Noãn sẽ khá hơn có đúng không, con là con gái của Long Lân, là đứa bé kiên cường và dũng cảm nhất, chắc chắn con sẽ vượt qua được cửa ải này.”
"Cha, cha hãy yên tâm đi, không phải bác sĩ nói Noãn Noãn có thể tự hô hấp chính là đang nói sức khỏe của em ấy bắt đầu bình phục lại rồi sao, tất cả rồi sẽ tốt thôi, đến giờ con đi đón dì Lam, cha… đừng đi theo con!”
Dịch góc chăn bị nhăn cho ngay ngắn lại, Long Lân lắc đầu, “Không, trước tiên đừng nói tình hình bây giờ của Noãn Noãn cho bà ấy biết, cha muốn cho bà ấy một kinh hỉ, khi hai người trở về thì báo cho cha một tiếng, cha chuẩn bị bữa ăn tối cho mọi người.”
Trên đường đến sân bay quốc tế Băng Cốc, Lãnh Thương mệt mỏi, thân hình cao lớn tựa vào ghế xe, cơn gió mùa thu tháng chín giống như khách qua đường vội vã lướt qua cửa sổ xe, thỉnh thoảng có vài cơn gió bay vào xe phà vào trong mặt anh, cảm giác lành lạnh giống như vào bốn năm trước gặp cô gái nhỏ ở Cầu Đại, dưới ánh nắng mặt trời, cô tựa như đóa hoa bách hợp nở rộ, nở rộ xinh đẹp hơn tất cả, làm chói mắt anh.
Khi đang nhớ lại quãng thời gian trước kia, tài xế nhắc anh đã đến nơi, xuống xe, vừa đúng Lam Hi đi ra ngoài, bốn năm ngày qua ngày, một người một cái túi du lịch, nhìn qua chân của bà đã hoàn toàn tốt, bà vẫy tay cười với Lãnh Thương.
Đi tới, nhận lấy vali của bà để vào cóp xe.
“Dì Lam, dì định ở lại bao lâu?”
Lấy ra một cái hộp đặt trong tay của Lãnh Thương, cười nói, “Có thể sẽ rất lâu đấy.”
"Đây là......." Tay Lãnh Thương cứng đờ.
“Đây là bưu kiện mà một năm trước dì nhận được, địa chỉ là của con, không sai đâu, nhưng con đã không ở Cổ Thành rất lâu rồi cho nên quản gia chuyển cho dì, khi đó bận quá nên quên mất nói lại với con, mở ra xem đi, có lẽ chính là một kinh hỉ cũng không chừng.”
Mà anh lại rất quen thuộc cái hộp này, đây là món quà sinh nhật mà anh muốn Noãn Noãn tặng vào bốn năm trước, khi đó Noãn Noãn còn ghét bỏ nói bọn họ không quen, tại sao lại phải tặng cho anh, Lãnh Thương nói, “Quen biết chính là một loại duyên phận, đừng hẹp hòi như thế, tặng cho anh đi.”
"Cút ngay, thật ghê tởm."
Nhưng không phải cô vẫn tặng sao, lại tới trễ ròng rã ba năm, anh không biết trong hộp là gì, có thể đưa cái hộp cho anh thôi thì anh đã rất thỏa mãn rồi.
Bốn năm trước, Lãnh Thương lặng lẽ đi theo sau xe của Bạch Nguyệt Oánh bám theo một đoạn, chính mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình xảy ra tai nạn xe cộ, ngay vào lúc chiếc xe việt dã chạm đất, trước lúc nổ mấy giây, anh đã kịp kéo Noãn Noãn ra khỏi xe, sau đó là tiếng nổ tung vang lên, máy bay trực thăng của Long Lân mang hai người bay thẳng đến Thái Lan, cũng đã bốn năm trôi qua, bốn năm qua cô vẫn chưa tỉnh lại, hai nhà họ Tinh và Chiến tựa như nổi điên lật tìm khắp góc cả thế giới, cũng nhiều lần tới hỏi Long Lân, nhưng không thu hoạch được gì.
Hàng năm, Lam Hi đều sẽ tới thăm Noãn Noãn, bà không lo lắng sẽ bị Chiến Vân Không phát hiện, bởi vì có Long Lân ở đây, tất cả đều sẽ xử lý sạch sẽ, không phải là không muốn nói cho Chiến Vân Không biết Noãn noãn đang ở đâu, nhìn thấy Chiến Vân Không cô độc đứng lặng trước cửa sổ nhìn xa xăm, một lần đứng hết cả buổi chiều, Mộ Thanh Nhi khóc đến té xỉu nằm viện gần hơn một năm, bây giờ Chiến Vân Không giống như một dã thú, bốn năm qua đến các chiến trường khắp nơi, dùng máu tươi của từng cuộc chiến để làm tê liệt mình, rồi lại mang theo một cái xác không hồn trở về nhà, trở về nhà cổ, nơi Noãn noãn thích nhất, trong đó có đồ vật của cô, giọng nói và tất cả kỷ niệm đẹp thuộc về cô.
Lam Hi đau lòng vì Chiến Vân Không, anh cũng là con của mình, không nói cho anh biết Noãn Noãn ở đâu, bởi vì… đây là ý của Noãn Noãn, khi còn ở trong kho hàng, Noãn Noãn nói, “Nếu như con có xảy ra chuyện gì, xin đừng nói với Chiến Vân Không, cho dù con sẽ trở thành bộ dạng gì, thì con đều muốn dùng trạng thái tốt nhất tự mình đi gặp anh ấy…”
Ánh mắt rất dịu dàng, ánh nắng vào trời chiều chiếu lên sàn nhà ở trong phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Noãn Noãn an tĩnh ngủ giữa ánh sáng màu vàng cam.
“Noãn Noãn, đừng ngủ nữa có được hay không, tỉnh lại sớm một chút, mẹ còn có rất nhiều lời còn chưa nói với con, sau này mẹ sẽ luôn làm bạn ở bên cạnh con, con tỉnh lại có được không…”
Long Lân ở sau lưng thật sự không muốn nhìn, đè đầu vai của Lam Hi xuống, dịu dàng nói, “Lam Hi, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
Vẫn còn nhớ năm đó, Lam Hi vào lúc hai mươi tuổi thích ngắm hoàng hôn nhất, bầu trời nhuộm đỏ một góc, là màu mà bà thích nhất, chớp mắt đã 23 năm, thời gian trôi nhanh như con thoi, hai người vẫn còn vòng quanh tại chỗ, thời gian bốn năm bọn họ tiếp xúc nói ngắn cũng không ngắn, bên người bà không thiếu người theo đuổi, đạo diễn, nhà giàu, giới thượng lưu, còn có mấy chàng trai con nhà giàu ngoài 20 tuổi, trực tiếp hô to Lam Hi chính là nữ thần, đứng ở dưới lầu ba ngày ba đêm không đi, đuổi thế nào cũng không đi, cuối cùng báo cảnh sát, bọn họ bị cảnh sát mạnh mẽ giải đi mất.
Những chuyện này ông đều biết, tất cả chuyện trong nước của bà ông đều biết, nếu như thời gian chính là cách bảo vệ tốt nhất, vậy ông cảm ơn thời gian đã mang bà rời xa thế giới tốt tắm nhất kia của ông, bây giờ, khoảng cách của bọn họ xa như trái đất và mặt trời cách nhau vạn năm ánh sáng.
Trên bờ cát, hai hàng dấu chân một sâu một cạn, từng đơt sóng cuốn trôi dấu vết bọn họ đi qua.
“Có phải nhìn thấy gương mặt hiện tại của tôi rất không quen không?” Lam Hi là người đầu tiên phá vỡ yên lặng, giọng nói mềm nhẹ dường như còn mang theo chút ngọt ngào lúc còn trẻ. Đó là giọng nói đẹp nhất trong cuộc đời này mà ông sẽ mãi không quên.
Bước một bước nhỏ, Long Lân cười, “Người mà tôi mãi mãi yêu cùng với con tim không liên quan đến gương mặt.”
"Vậy sao, nhưng tôi sợ, ông sẽ quên đi người tên Thu Ca trong quá khứ kia.” Dừng chân giữa ánh nắng chiều, mặc cho cơn sóng làm ướt chân, rất muốn trở lại khoảng thời gian trước kia, lấy chân dính đầy cát chà lên chân của ông, sau đó cứ ôm cổ của ông về nhà.
Quay mặt nhìn gò má xinh đẹp xa lạ mà quen thuộc, Long Lân ngây ra, gặp bà chính là trời cao an bài, quen biết bà là lựa chọn của mình mà yêu bà chính là chuyện ngoài ý muốn tốt đẹp nhất, từng cho rằng mình và bà sẽ mãi mãi không rời xa, lại không nghĩ đến chia xa đến 20 năm.
“Bà cảm thấy cuộc đời này rất dài à? Tôi lại chê nó quá ngắn, ngắn đến mức tôi đã đánh mất khoảng thời gian tốt đẹp nhất của bà, bây giờ muốn đền bù khoảng thời gian đã thiếu, còn có cơ hội không?”
Quay đầu lại, Lam Hi nhìn cái bóng cùng đi chung với nhau, khóe môi nâng lên rồi chợt biến mất, cũng không trả lời ông…
Ăn cơm tối xong, Lãnh Thương kinh ngạc muốn rớt cằm, không thể tin được tất cả món ăn trên bàn đều là tự tay Long Lân làm, thì ra nói kinh hỉ chính là việc này đây, đi theo bên cạnh Long Lân mấy chục năm, đây là lần đầu tiên ông làm cơm, chần chừ có nên thử một món không, cũng không thể để dì Lam chê cười chứ?
Lam Hi cười khẽ nhìn anh, hai đấng mày râu sống chung với nhau nhiều năm như vậy, nếu không phải nhờ vào sự giàu có của Long Lân, bà thật hoài nghi làm sao Lãnh Thương sẽ lớn lên tuấn tú lịch sự như bây giờ, “Lãnh Thương, con nên nếm thử trước món thịt bò thăn tiêu đen này đi.”
Nhìn gương mặt trầm như mặt nước của Long Lân, Lãnh Thương cắn răng hạ quyết tâm, có thể khó ăn đến mức nào đây, lấy nĩa đâm xuống thịt bỏ vào trong miệng, chất lỏng tươi ngon, mùi vị đậm đà, đầu Lãnh Thương chợt sáng, cảm giác thật hạnh phúc, “Cha, mùi vị này thật không thể tin được!”
Long Lân hừ hừ mũi, nghiêm trang ý bảo Lam Hi cũng nếm thử một chút, mấy chục năm không làm, lo lắng tay nghề của mình không tốt như trước, nét mặt của Lãnh Thương làm ông yên tâm rồi, tên nhóc này ăn đến mắt sáng rực, như vậy đã nói rõ làm vẫn không tồi.
Một bàn món ăn Trung Quốc, từng món Long Lân làm rất tinh xảo, Lam Hi nhìn mà trong lòng ấm áp, tất cả đều là món ăn bà thích nhất, mấy năm nay bà cứ bay tới bay lui, hoàn cảnh tốt đương nhiên cũng chú trọng việc ăn uống, nhưng không dám đụng tới những món ăn gia đình bình thường này, một mình ăn rất dễ nghĩ đến hai chữ cô độc.
Không nói gì, không khí ăn cơm rất hài hòa, hai người đàn ông có cảm giác đây chính là nhà, nếu như Noãn Noãn tỉnh lại ngồi ở chỗ này, thì đúng nghĩa chính là người một nhà rồi.
Lam Hi nói lần này bà sẽ ở lại rất lâu, lại thật sự rất lâu, mỗi ngày bà sẽ rời giường sớm một chút, ở sát vách phòng của Noãn Noãn, được bà qua lau mặt thay quần áo, chăm sóc cô, ngồi ở bên giường cầm tay nhỏ bé của cô nói chuyện, nói rất nhiều…
Nháy mắt, thời gian chuyển mùa rất mát mẻ không giống Cổ Thành giá rét vào tháng 12, Thái Lan là nước có khí hậu nhiệt đới cho nên cũng không có cái gì gọi là mùa đông, nhiệt độ chỉ lạnh một chút mà thôi.
Hôm nay, Lãnh Thương rảnh rỗi nên rời giường tương đối trễ, đúng lúc Lam Hi muốn đi xuống lầu xem nồi canh bà nấu trong phòng bếp, liền kêu anh trông chừng Noãn Noãn một lát.
Mới vừa chui ra khỏi chăn, Lãnh Thương còn chưa thích ứng được hơi lạnh ở ngoài phòng, bốn năm nay chẳng biết lúc nào đã thành thói quen, mặc kệ bận rộn thế nào hay về nhà rất trễ cũng phải đi qua phòng Noãn Noãn nhìn một lát mới có thể yên tâm, giống như cả ngày mệt mỏi nhưng nhìn thấy cô an tĩnh ngủ thì tất cả mệt mỏi sẽ lập tức tiêu tan, vẫn giống như trước, hô hấp bình thường, đôi mắt đẹp nhất mà anh từng thấy vẫn đóng chặt lại như cũ.
Kéo ghế dựa qua ngồi xuống, điều chỉnh nút điều hòa, mặc dù sống ở Thái Lan mấy chục năm, Lãnh Thương vẫn chưa quen việc một năm không có bốn mùa, nhớ cô gái nhỏ từng nói, cô thích mùa đông nhất, không biết sau khi cô tỉnh lại phát hiện mùa đông ở đây giống như mùa xuân, cô có mất hứng tức giận la hét muốn về nhà không.
“Noãn Noãn, gói quà to mà em hứa vào bốn năm trước đâu? Anh đã nhận được quà sinh nhật, bút máy rất đẹp, anh đang suy nghĩ có cần chờ khi em tỉnh lại, giúp anh viết mấy chữ nghệ thuật không, nhất định sẽ kiếm được một số tiền lớn. Tranh của em đều đã được bán sạch hết. Hiện tại, mấy bức tranh cũ của em trên thị trường đang bị chém giá lên tận trời, nếu không nhờ An An giữ những bức tranh mà em không bán, nhất định bây giờ đã bị trộm sạch, à đúng rồi, nói cho em biết một tin tức tốt, rốt cuộc Thiên An An và Chiến Tả đã ở chung với nhau, còn sinh một đứa bé rất dễ thương, nhưng hôn lễ vẫn chậm chạp không làm, em có biết tại sao không? Bởi vì em đấy đồ ngốc, còn ngủ… Em ngủ nữa anh sẽ… anh sẽ…”
Nói xong, Lãnh Thương liền đứng dậy, khom lưng, lại gần cánh môi hồng nhạt của noãn Noãn, hô hấp của cô khá yếu nhưng có một mùi thơm của hoa bách hợp, cuối cùng vẫn không thể hôn, chê cười lắc đầu, đáy lòng đang nói, Lãnh Thương ơi là Lãnh Thương, chung quy anh chỉ là người thay Chiến Vân Không bảo vệ cô. Trán chống đỡ lên của cô, khẽ nỉ non, Noãn Noãn…
Buổi tối, Long Lân gọi điện thoại nói tiếp khách hàng ăn cơm sẽ trở về muộn, Lam Hi dặn dò ông mấy câu, bảo ông uống rượu ít, có thể không uống thì đừng uống, sau khi cúp điện thoại, Long Lân còn chưa hồi hồn, cuộc sống thế này làm ông hạnh phúc nhưng cũng thấp thỏm lo âu, không dám phá vỡ cân bằng hiện giờ, như vậy có lẽ là đủ rồi.
Nắm thật chặt áo len bao lấy thân thể, đêm đã khuya, tối nay cực kỳ nhiều sao, như ngọn đèn chói lóa, Lam Hi mở cửa sổ, cửa sổ đối diện chính là Noãn noãn, chỉ cần bà mở mắt sẽ nhìn thấy được, buổi sáng, đứng ở bên ngoài, nhờ cửa không có đóng chặt nên đã nghe được lời của Lãnh Thương nói, cũng thấy động tác muốn hôn của Lãnh Thương, bà không muốn ngăn cản, bởi vì căn bản không cần thiết ngăn cản, rõ ràng, Lãnh Thương rất thích Noãn Noãn, cũng rất yêu cô.
Nhưng, anh lại là một đứa bé hiểu chuyện, hiểu tình yêu thật sự chính là cho đi và chờ đợi, nếu anh thật sự hôn Noãn Noãn, ngay cả anh cũng không cảm thấy dễ chịu, trong lòng Noãn Noãn chỉ có Chiến Vân Không, anh cũng chỉ là một người đi đường cùng lướt qua cô trong cuộc đời này, có thể ở bên cạnh cô trong khoảng thời gian bốn năm khó khăn nhất, là đã thỏa mãn rồi.
Những năm này, bà chỉ thỉnh thoảng gọi điện với Đại Băng Ngưng, biết bây giờ bà ấy sống rất tốt, Lam Hi cũng vui mừng thay bà ấy, Cổ Thanh Dạ cũng chầm chậm đón nhận bà ấy, mẹ con ba người thường ở trong nhà ăn một bữa cơm gia đình, vui vẻ, hòa thuận, đơn giản.
Buổi sáng khi tỉnh lại, điện thoại ở bên tai chấn động, tay quơ lung tung, đầu vùi vào trong gối, khóe môi cong lên cười mình đã sắp thành người hay ngủ nướng.
Lúc này, ngoài cửa chợt vang lên giọng nói của Lãnh Thương, “Dì lam, dì Lam, Noãn Noãn tỉnh rồi… Noãn Noãn tỉnh… em ấy tỉnh…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT