Edit: Tịnh Hảo

Từ tầng 34 buông người nhảy xuống, đối với Bạch Nguyệt Oánh, xuất thân từ lính đặc chủng mà nói thì bình thường, ung dung giống như một lần huấn luyện, nhưng Noãn Noãn lại cảm thấy cả thế giới như đều đảo ngược, tựa như một quả bóng da nhanh chóng rơi xuống, cùng với cơn gió ngược chiều làm chói tai chói mắt, đau đớn giống như xâm nhập vào từng tấc da, từng lỗ chân lông, đỉnh đầu vang lên tiếng gào như dã thú của Chiến Vân Không, nhưng âm thanh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng rơi xuống mặt đất, toàn bộ thân thể tựa như tách rời ra, muốn di chuyển mấy giây cũng không động được.

Không biết mình bị túm lên xe như thế nào, càng không biết Bạch Nguyệt Oánh dẫn cô đi đâu, chiếc xe việt dã mạnh mẽ chạy ra đường cái, xe chạy như điên đi về phía tây, đầu óc như muốn nứt ra, choáng váng nặng đầu tựa vào trên cửa sổ xe, cơ thể giống như bị mấy chiếc xe tải lớn đè nát, nghiền nát tới lui, nhịp tim đập nhanh đến vượt qua mức cô có thể biết rồi, nắm lấy bàn tay lạnh băng của Bạch Nguyệt Oánh, khó thở nói.

“Có thể chạy châm một chút được không, tôi thật sự sắp không ổn rồi, khụ khụ…”

Bạch Nguyệt Oánh kỳ quái nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như từ giấy của cô, cười lạnh: “Cô cảm thấy có thể sao, đường còn dài chúng ta tâm sự chút đi.”

Hộc máu, bọn họ muốn một cước đạp chết anh nhằm báo thù mối thù sau lưng, mình sắp chết đến nơi còn nói chuyện phiếm, cô gái nhỏ dùng chút hơi sức liếc mắt, tức giận nói, “Tâm sự chuyện gì?”

“Tâm sự chuyện tình yêu một chút đi, nói về cuộc sống hôn nhân của cô với Chiến Vân Không.”

Noãn Noãn ngẩn ra, biến thái, vô cùng biến thái, đó là chuyện cá nhân riêng tư của cô và Chiến Vân Không đấy, nói cho cô ta nghe? Cơn rét lạnh xuyên qua xương khẽ rùng mình một cái, liếc cô ta, thu tay lại.

"Chúng ta tán gẫu chuyện khác đi."

"Sao hả, không dám à, không phải cô là người không sợ trời không sợ đất sao, không phải cô là người con gái Chiến Vân Không yêu nhất sao, sao nói chuyện phiếm thôi cũng không dám? Rốt cuộc Chiến Vân Không thích cô ở chỗ nào, cơ thể cô vẫn là một đứa trẻ mà quyến rũ được anh ấy, thì ra đàn ông đều thích người mềm yếu, chơi đùa vài năm thì cũng là một đóa hoa tàn bị ném đi mà thôi, ha ha ha…”

“Vậy cô cảm thấy tinh yêu được xây dựng ở trên giường sao? Vậy cô còn là xử nữ à?”

Đôi mắt tối sầm xuống, Bạch Nguyệt Oánh quay đầu hung dữ nhìn cô chằm chằm, “Tiểu tiện nhân, cô có ý gì hả? Cô nghĩ tình yêu là yêu cái gì hả, chỉ nói chuyện một chút mà thôi? Không lên giường, không dùng thân thể để đổi lấy sự vui vẻ thì cô còn có thể trông cậy vào cái gì để lấy lòng của đàn ông, thời gian yêu càng lâu thì cũng sẽ trở thành một vết sẹo, đừng ngu ngốc, ngay cả mạng của tôi cũng đã bỏ ra nhưng kết quả đổi lại là gì, chán ghét, không thích, căm hận… Ha ha, Chiến Vân Không, tốt nhất là anh hận tôi cả đời, ha ha ha…”

Hoảng sợ, cơ thể lui về phía sau từ từ, dán chặt vào trên cửa xe, nhìn chằm chằm cô ta cười điên cuồng, môi màu đỏ dưới ánh đèn đường chói lóa tự như một nữ quỷ thê lương, tối nay cô ta còn mặc áo khoác màu đỏ, là muốn chết thành quỷ cũng không buông tha cho cô sao? Lòng bàn tay đổ mồ hôi thấm ướt vạt áo, cô ta điên thật rồi, yêu trong lý giải của Bạch Nguyệt Oánh chẳng lẽ là dây dưa triền miên, hô mưa gọi gió ở trên giường mới gọi là yêu sao, vẫn là cô ta đang oán trách mười mấy năm qua, ngay cả cơ hội hiến thân leo lên giường của thủ trưởng cũng không có.

Tiếp đó lại nghe Bạch Nguyệt Oánh nói tựa như là đang tự lẩm bẩm, “Mười sáu tuổi thì tôi đã không còn là xử nữ rồi, bị một lão thủ trưởng vô sỉ ghê tởm trong trại lính cường bạo thất thân, tôi cũng muốn giao cơ thể toàn vẹn cho Chiến Vân Không, nhưng tôi biết từ lúc này đây tôi đã trở nên bẩn, tôi hận lão súc sinh đáng ghét cường bạo, làm bẩn cơ thể của tôi, vì thế ba ngày sau tôi chủ động tìm tới nhà ông ta, quyến rũ ông ta lên giường, sau đó bắn một phát súng làm bể đầu ông ta, có phải tôi làm rất hay không, ha ha ha, đến nay cũng không có ai tra ra là ai làm, nhưng Chiến Vân Không lại biết, anh ấy chỉ nói với tôi một câu, anh ấy nói, đối với người từng tổn thương mình thì tuyệt đối không thể nương tay…”

Cổ rụt một cái, giống lời nói của thủ trưởng dã man bá đạo, ăn miếng trả miếng. Không ngờ cô ta lại trải qua cuộc sống như vậy, nhưng phản ứng của Chiến Vân Không không phải vì cô ta bị cái kia mới không yêu cô ta, tuyệt đối không phải.

Tình yêu là món đồ rất kỳ diệu, trong lúc lơ đãng nó sẽ rơi xuống, bám rễ ăn sâu nảy mầm ở trong đáy lòng sau đó lớn thành một cây con, một cơn gió xuân thoáng qua, đong đưa lay động chạm đến chỗ sâu nhất nội tâm của bạn, sau đó nữa, loại cảm giác mãnh liệt này sẽ càng phát triển, cho nên cuối cùng con tim nở thành một đóa hoa mang tên tình yêu, lung lay khắp nơi ở trong cơ thể…

“Tình yêu của tôi và thủ trưởng không thuận lợi như cô nghĩ, không trải qua cơn mưa thì làm sao thấy được cầu vồng, tại sao không xoay người lại nhìn con đường phía sau, suy nghĩ xem có người xuất hiện trong cuộc đời của cô chưa, có lẽ bọn họ sẽ đứng ở trạm kế tiếp chờ cô, có lẽ đã đợi rất lâu rồi chỉ có cô là không nhìn thấy, không phát hiện ra.”

Một chiếc xe vụt qua từ bên cạnh xe của bọn họ, nhấn kèn đến rung trời, Noãn Noãn kinh ngạc thấy rõ bây giờ bọn họ đang đi ngược đường, cô ta thật sự muốn chết ở trên đường cao tốc sao! Nuốt một ngụm nước bọt trách mắng Bạch Nguyệt Oánh lái xe, lại bị cô ta trợn mắt nhìn trở lại.

"A, sợ à?"

“Tôi cảm thấy, chúng ta có thể lựa chọn một nơi có hoàn cảnh đẹp đẽ để chết, xảy ra tai nạn xe cộ như thế chết không dễ nhìn lắm!”

Từ ngữ của Noãn Noãn thật quá cạn rồi, cô dường như không dám kinh động đến cô giáo Bạch cứ đang cố chấp như một con trâu, câu nói không tốt thì sẽ kích thích cô ta, cô cũng sẽ chết ngay tại chỗ.

"Ngay cả em trai tôi cũng không cần, kéo theo cô cùng chết, cô nên cảm thấy rất vinh hạnh chứ......"

‘ phanh ——’ xe lăn lộn trong không trung cuối cùng nặng nề rơi xuống, chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, một dòng chất lỏng ấm áp chảy vào mắt, Noãn Noãn không nhịn được nữa, bất thình lình va chạm mạnh như thế, toàn thân đau đến tê liệt xuyên vào xương tủy, hai mắt tối sầm lại, liền rơi vào bóng tối…

"Lão đại, hai mươi phút trước trên quốc lộ cao tốc xảy ra tai nạn giao thông ngoài ý muốn, một chiếc xe tải va vào…”

Ngón tay nắm chặt ở lòng bàn tay, hơi ẩm mờ ảo ở bệnh viện càng làm cho Quan Lê Hiên không nhìn rõ bộ dáng của anh, nhưng có thể cảm nhận được cảm xúc lúc này, chắc là đau lòng tựa như gan mật đều vỡ.

"Nói!" Một chữ lạnh lẽo, cũng không có quá cảm xúc, ánh mắt nhìn Lam Hi vẫn còn đang hôn mê ở trên giường, ngọn sóng ở trong mắt khẽ chập chờn, hai phát súng của Bạch Nguyệt Oánh bắn trúng Lam Hi, Mộ Thanh Nhi, không phát hiện chút tổn thương nào, nhưng bị chút kinh sợ, hai phát súng khác nhau bắn trúng cánh tay phải và xương bánh chè chân trái của bà, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng phải nghỉ ngơi dưỡng thương, nếu như hồi phục không tốt thì xác suất tàn tật rất lớn.

Chần chờ một giây, Quan Lê Hiên hít sâu một cái, giọng nói mang theo sự nghẹn ngào, “Một chiếc xe tải quá trọng đụng bay một chiếc việt dã, căn cứ vào tình hình hiện trường thì đó là xe của Bạch Nguyệt Oánh, bên trong có hai xác… hai thi thể đốt cháy… giám định nghiệm thi một người trong đó là…”

"Được rồi, dẫn tôi đi xem một chút." Nhíu lông mày, Chiến Vân Không cắt ngang lời của anh ta, "Có lời gì thì lên xe nói."

Mình thật hồ đồ, tại sao có thể nói chuyện này trước mặt dì Lam chứ, liếc mắt nhìn góc giường, vội vã đi theo Chiến Vân Không ra khỏi phòng bệnh.

Hiện trường tai nạn đã bị cảnh sát phong tỏa, các phóng viên tự như cơn sóng bị cấm không được tiến gần trong 200 mét, xe hàng quá tải đâm vào hàng rào bảo hộ, những lon xăng văng đầy đất, tiếng nước nhỏ giọt tràn tới chiếc xe việt dã phía đối diện, xe việt dã bùng cháy, đã không nhìn ra hình dáng, rất có khả năng dầu sẽ nổ bất cứ lúc nào, rất nguy hiểm.

Dưới chân, miểng thủy tinh văng tung tóe, nhìn xuống dưới cầu, là vực sâu không thấy đáy, gió từ đáy vực sâu thổi ụp lên như dao cắt làm đau mắt, rét lạnh như dao cắt trên mặt, tóc rơi trên trán bay lất phất, vết thương trong lòng còn sâu gấp mấy vạn lần vực sâu vạn trượng này.

Thiên Lý lau mũi, nức nở đi tới bên cạnh Chiến Vân Không rỉ tay nói gì đó.

Hai tấm vải trắng, bị gió thổi lên, phía dưới là một màu đen thùi bị phỏng và lở loét, ngồi xổm người xuống vén người có thân hình nhỏ nhắn lên, đôi mắt hoàn toàn thay đổi, là một màu đen dữ tợn không nhìn rõ là gì, trong lòng đã có chuẩn bị nhưng vẫn bị chấn động đến tan nát cõi lòng, từ da đầu đến chân đều lạnh lẽo chết lặng, hai ngón tay run rẩy vuốt ve thi thể bị thiêu cháy, đôi mắt của anh mơ hồ, tiểu Noãn Noãn của anh cứ như vậy rời khỏi anh, anh không tin đây là sự thật, không tin…

Một người ngồi trên nền xi măng lạnh lẽo, gió gào thét lạnh thấu xương và tuyết rơi xuống như là bản hòa tấu bi thương, cô đơn của anh, bên tai im ắng, đằng sau anh là bóng dáng người bận rộn, anh tựa như một người lẻ loi giữa những chùm sao rộng lớn nhưng lại lóng lánh.

Trước mắt tất cả đều là bóng dáng của cô, hoặc là cười hoặc là kêu to hoặc là khóc hoặc là nổi điên, hoặc là ôm cổ của anh nhảy lên, nũng nịu nói với anh, "Ông xã thủ trưởng, em hy vọng sau này mỗi đêm anh sẽ cõng em đi trên đường về nhà, bởi vì có anh em sẽ không còn cô đơn nữa…”

Thật xin lỗi, thật xin lỗi Noãn Noãn, bây giờ anh phải làm sao đây, em hãy nói cho anh nghe đây không phải, tất cả không phải là sự thật, anh thay em chịu hết hành hạ đau khổ, em trở về có được không…

Tay nắm chặt, đột nhiên dừng lại, yên lặng, nhắm mắt lại, tay vuốt ve cổ tay trái trên thi thể, sau đó đúng dậy.  

Quan Lê Hiên và Thiên Lý ở nơi xa không dám quấy rầy, hai người liếc mắt nhìn nhau, sợ thủ trưởng bi thương quá độ ảnh hưởng đến sự phán đoán, bởi vì bọn họ vẫn chưa bắt được La Hả. Chuyện này còn chưa kết thúc.

"Thiên Lý, tra toàn bộ bệnh viện ở Cổ Thành, ghi chép khám bệnh ở các phòng bệnh, Quan Lê Hiên, cậu tra tất cả ghi chép của bến tàu, hàng không và trạm xe.”

Hai người sững sờ, ngay sau đó cùng đồng thanh hô to, "Dạ!"

Một tháng sau.

Toàn bộ lãnh đạo chính phủ của Cổ Thành thay đổi toàn bộ, có một thế lực ngầm đột nhiên đem tất cả mọi việc đi điều tra, trắng trợn sửa đổi các góc chết không nhìn thấy, cấu kết giữa chính trị, thương nghiệp ra ngoài ánh sáng, trong lúc nhất thời giới truyền thông ùn ùn kéo tới đến lấy tin giống như tuyết rơi.

Tất cả mọi người đón nhận điều tra với các mức độ khác nhau, Chiến Vân Không còn điều tra người phụ trách điều tra chuyện này.

Hai tháng sau, La Hải mất mạng trong một lần tai nạn máy bay, ba ngày sau thi thể được vớt lên, cùng ngày đó, Lý Tường bị Tinh Mặc nổ súng bắn tàn phế hai chân, nửa đời sau sống trong lao tù, kết quả pháp y lần trước, Bạch Nguyệt Oánh đã bỏ mạng trong tai nạn xe.

Ngày đó, Bạch Tử Tuần mang tro cốt của Bạch Tuyết Oánh đi, bầu trời u tối, có một mảnh tuyết rơi, ngửa đầu hà hơi thì có một làn khói che mờ tầm mắt của cậu, mây đen hiếm thấy xuất hiện ở sau lưng, bả vai trầm xuống, là Chiến Vân Không đứng ở bên cạnh cậu, hai người chẳng nói gì cả, lẳng lặng nhìn ánh sáng càng ngày càng sáng, đang chiếu khắp cả tầng mây.

"Thật xin lỗi, anh Vân Không, nhà họ Bạch tụi em thiếu Noãn Noãn cả đời này, có thể là hơn, em chỉ có thể nói một câu xin lỗi, hy vọng kiếp sau tụi em có thể trả lại cho tụi anh phần ân tình này…”

Lại qua hai tháng.

Sức khỏe của Lam Hi khôi phục rất tốt, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, nửa năm sau bà trở lại màn ảnh lớn, tự chữa khỏi vết thương lòng bằng một bộ phim rất thành công, bộ phim này, Chiến Vân Không đã xem đi xem lại hơn ngàn lần, làm bạn của anh vượt qua thời gian trống vắng.

Tinh Tử Bằng vẫn là thị trưởng của Cổ Thành, trung ương muốn thăng chức cho ông nhưng bị ông từ chối, ông nói cái gì cũng không muốn thay đổi, chỉ hy vọng khi Noãn Noãn về nhà sẽ là tình hình giống như trước, bọn họ đều đang đợi cô, đợi cô trở về…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play