Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 9 - Chương 97


2 năm

trướctiếp

Miêu Tiêu Bắc đánh một trận với Lam Minh, cũng bị dê rất nhiều lần, rốt cuộc cũng chịu không nổi, cầm gối đánh Lam Minh.

Lam Minh cũng hiểu nếu chơi nữa có thể sẽ phát hỏa, liền rút tay lại, ngồi thở.

Miêu Tiêu Bắc nghĩ lại cứ thấy không phục, nhấc chân đạp Lam Minh hai cái, Lam Minh cười hì hì để hắn đánh, cũng không đánh trả.

Lúc này, chỉ thấy Cổ Lỗ Y ôm Fanny bay vào, thấy Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh đánh xong rồi, Cổ Lỗ Y liền cẩn thận đặt Fanny xuống giường, sau đó bay vào lòng Miêu Tiêu Bắc, làm nũng, “Cục cục ~”

Miêu Tiêu Bắc nghe nó nói một hồi, nắm khuôn mặt nó hỏi, “Có chuyện vậy sao, còn tác hợp cho Khiết Liêu và Tiêu Hoa nữa?”

“Cục cục ~” Cổ Lỗ Y nói xong, Miêu Tiêu Bắc khó hiểu hỏi, “Máu tình nhân là cái gì?”

“Cái gì?” Miêu Tiêu Bắc vừa nói xong, Lam Minh đã bắt Cổ Lỗ Y, “Ngươi để Khiết Liêu nếm máu của Tiêu Hoa?”

“Cục…” Cổ Lỗ Y nắm ngón tay Lam Minh, liếc nhìn hắn.

“Thằng nhóc chết tiệt này!” Lam Minh nhét Cổ Lỗ Y vào tay Miêu Tiêu Bắc, xoay người la to, “Sphinx!”

Miêu Tiêu Bắc không hiểu gì hết, mờ mịt nhìn Lam Minh thất kinh chạy ra ngoài, liền ôm Cổ Lỗ Y chạy theo.

“Vụ gì?” Sphinx chạy lên, vừa nghe Lam Minh nói Khiết Liêu không cẩn thận nếm máu của Tiêu Hoa rồi, nó cũng liền nóng nảy, “Chết chắc!”

“Có chuyện gì vậy?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

Sishir giải thích cho hắn, “Khiết Liêu rất thích Tiêu Hoa… Nhưng mà Tiêu Hoa không có suy nghĩ này. Máu tình nhân cái này á, một khi Khiết Liêu đã nếm qua, hắn sẽ không thể kiểm soát bản thân, không biết làm ra chuyện gì… Phiền chết luôn đó.”

“Chuyện gì là chuyện gì?” Miêu Tiêu Bắc mờ mịt.

“Nói chính xác là bá vương ngạnh thượng cung, hoặc là tự dày vò chính mình.” Lam Minh nắm cánh Cổ Lỗ Y kéo sang, “Mi đó! Lần này chơi lớn rồi, tình cảm của người lớn không có giống trong suy nghĩ của con nít đâu!”

Cổ Lỗ Y cũng biết mình gây chuyện, liền cúi đầu nắm ngón tay, cụp đuôi hít hít mũi.

Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Vậy giờ phải làm sao?”

“Hay là vọt vào cản Khiết Liêu?” Sphinx nói xong liền chạy lên trên, “Người đẹp Tiêu Hoa, ta tới cứu ngươi… Ui da!”

Mới vừa chạy lên đã bị Lam Minh đạp xuống.

“Khiết Liêu không thể nhịn được?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Nếu mà làm thật, Tiêu Hoa sẽ tức giận lắm đó!”

“Khó lắm.” Long Tước ôm lấy Cổ Lỗ Y trong tay Lam Minh, “Nó giống như nghiện ma túy vậy.”

“Cục…!” Cổ Lỗ Y bổ nhào vào lòng Miêu Tiêu Bắc, òa khóc, nó sợ Miêu Tiêu Bắc ghét nó.

“Ơ…” Miêu Tiêu Bắc vỗ nó, “Cổ Lỗ Y, chúng ta nghĩ cách, đừng khóc.”

“Tôi nghĩ phần trăm Khiết Liêu bá vương ngạnh thượng cung rất thấp, hắn không phải loại người có tính cách đó.” Bạch Lâu không cùng ý kiến với mọi người, “Nói không chừng đây là chuyện tốt.”

“Chuyện tốt?!” Mọi người kinh ngạc nhìn hắn.

“Xem xem Khiết Liêu có nhịn được sự dụ dỗ hay không… Tôi nghĩ hắn có thể nhịn được.” Bạch Lâu nhún vai, “Lam Minh tới cửa, nghe tình hình bên trong, nếu Khiết Liêu mất lý trí, vậy chúng ta có thể vào cản trước khi hắn làm Tiêu Hoa bị thương. Nhưng nếu như vậy thì coi như xong, có lẽ Tiêu Hoa sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn. Mà có một khả năng khác, đó là Khiết Liêu nhịn được, vậy có thể nhìn ra hắn thật lòng với Tiêu Hoa. Nếu hắn có thể tự nhẫn nhịn được, thì Tiêu Hoa cho dù có ý chí sắt đá thì cũng không thể nào không động lòng. Tóm lại muốn xem đây là chuyện có lợi hay hại, phải xem tình cảm có sâu nặng hay không.”

“Ồ…”

Mọi người bất đắc dĩ nhìn hắn, “Cũng đâu cầu nói lãnh tĩnh như vậy.”

“Tôi thấy cách của Bạch Lâu không tệ…” Long Tước gật đầu, sờ sờ Cổ Lỗ Y, lòng tốt không có xấu, đừng đau lòng.

Cổ Lỗ Y vẫn khóc thút thít, Miêu Tiêu Bắc vỗ nó an ủi mấy câu, nó mới đỡ hơn một chút.

Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng hô phát ra từ trong phòng Tiêu Hoa và Khiết Liêu.

“Ơ…”

Mọi người nhìn nhau, lập tức chạy lên lầu.

Mà tình hình bên trong lúc này vô cùng quỷ dị.

Từ lúc đầu Tiêu Hoa đã không chuẩn bị gì, hôm nay hắn đối đãi với Khiết Liêu rất tốt, bởi vì hắn thấy bản chất của Khiết Liêu không xấu, đặc biệt là cảm tình với Fanny.

Sau đó hắn để Khiết Liêu đẩy mình ngã xuống giường, không hiểu sao chỉ từ nụ hôn mà tới mức này.

Ban đầu Tiêu Hoa không cảm giác nhiều lắm, nghĩ Khiết Liêu muốn quậy mấy cái thôi, liền đẩy hắn hai cái, nhưng Khiết Liêu quá mạnh, Tiêu Hoa cảm thấy không bình thường, lại nhìn Khiết Liêu… hắn bị dọa.

Hai mắt Khiết Liêu đã đổi sang màu xanh của băng, khuôn mặt vẫn anh tuấn như trước, nhưng môi đã chuyển sang màu hồng, răng nanh cũng lộ ra…



Phản ứng đầu tiên của Tiêu Hoa là, biến thân sao?

Mà Khiết Liêu tựa như đang giãy dụa, trong miệng gầm một tiếng.

Tiêu Hoa không phải người không có đầu óc, hắn rất bình tĩnh, biết Khiết Liêu có nửa dòng máu là huyết tộc, mà quỷ hút máu tất nhiên đối với máu sẽ không kháng cự được, hắn liền hối hận, bản thân không nên đi dụ dỗ Khiết Liêu, để đối phương hút máu.

Khiết Liêu muốn từ cổ hôn lên môi, nhưng Tiêu Hoa nghĩ hắn muốn cắn mình, nên chụp bả vai hắn, “Không sao, ráng nhịn một chút.”

Khiết Liêu đang chống lại dục niệm, tuy rằng hắn rất muốn, nhưng làm thế này rất không vẻ vang cũng quá thô bạo, ngay cả hắn cũng tự khinh chính mình, huống chi là Tiêu Hoa. Nhưng lúc này cảm giác thật sự quá khó tiếp nhận, giống như có hàng ngàn con kiến bò trên xương cốt, nội tạng bị cắn, vừa ngứa vừa đau tới khó chịu, không thể nào ngăn cản được. Đặc biệt là sau khi hắn kiên định quyết không làm chuyện xằng bậy, nó liền đau tới mức quay cuồng, ôm đầu gào rú, bảo Tiêu Hoa mau đi đi.

Tiêu Hoa vẫn không nghĩ đến chuyện tình cảm, còn nghĩ Khiết Liêu không muốn cắn mình, cho nên nhẫn nại như vậy, trong lòng cảm động còn hối hận.

Chính lúc này, cửa hơi đẩy vào, Cổ Lỗ Y thăm dò bay vào nhìn nhìn, bởi vì một đám người lớn ngại không dám vào, sợ nhìn thấy cảnh gì xấu hổ, cho nên liền ném nó vào kêu đi trinh sát.

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, hiện trường không có hình ảnh gì bạo lực, ướt át, Tiêu Hoa ngồi trên giường lo lắng nhìn, Khiết Liêu ngồi xổm ôm đầu.

“Khiết Liêu…” Tiêu Hoa bước tới gần, Khiết Liêu thấy hắn bước tới, lập tức bỏ chạy, cuối cùng không thấy chỗ nào để trốn, liền phóng người nhảy ra ngoài…

“Loảng xoảng”, hắn chạy bằng đường cửa sổ, lăn xuống bãi cỏ.

Nghe thấy âm thanh, Miêu Tiêu Bắc bọn họ cũng vọt vào, mọi người thấy Tiêu Hoa không sao, đều thở ra, đồng thời cũng càng thêm kính trọng Khiết Liêu.

Sphinx thật ra lại có chút bất mãn, trong lòng nói thằng này quá ngốc quá đàng hoàng, lúc này phải tranh thủ chiếm tiện nghi mấy cái chứ, có sao đâu!

Lam Minh chạy tới cửa sổ, thấy Khiết Liêu đang phá mặt cỏ để hả giận.

Tiêu Hoa áy náy vô cùng, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Do tôi không tốt, không nên lấy máu dụ hắn…”

Mọi người chớp mắt… Đỡ trán, vì tình cảm mà Khiết Liêu phải khổ sở bao nhiêu lâu, vậy mà Tiêu Hoa chẳng biết gì hết.

Cổ Lỗ Y khoanh tay bực mình, Khiết Liêu thiệt vô dụng!

“Không đúng, Khiết Liêu là lang vương, đối với gien của huyết tộc thì phải có khả năng kháng cự cao lắm chứ, không thể xảy ra tình trạng này được.” Long Tước nháy mắt với Bạch Lâu — Vào lúc này, không thể uổng phí công sức của Khiết Liêu được.

“Chẳng lẽ là máu tình nhân?!” Bạch Lâu ngầm hiểu, vuốt cằm lắc đầu, “Nếu thật là máu tình nhân thì khó trách Khiết Liêu lại nhẫn nhịn cực khổ như vậy.”

“Máu tình nhân là cái gì?” Tiêu Hoa mở to mắt nhìn hai người.

“Thằng ngốc đó thích ngươi, không biết hả?” Sphinx không hổ là tên có tuổi tác, vào lúc này nói một câu vô cùng tự nhiên nhưng lại có mấy phần làm người ta rung động.

Lúc này Tiêu Hoa có chút choáng váng, ngây người cả buổi, chọt chọt Miêu Tiêu Bắc, “Hắn biết tôi là đàn ông chứ?”

Miêu Tiêu Bắc xấu hổ.

Tiêu Hoa nhíu mày, “Hay truyền thống của người sói có phương diện này… Tôi không nhận ra chút xíu nào luôn.”

“Hèn chi mấy hôm nay Khiết Liêu cứ buồn buồn.” Sishir đồng tình lắc đầu, “Thật đáng thương, thương thầm người ta lâu vậy rồi mà Tiêu Hoa không biết gì hết.”

“Tôi…” Tiêu Hoa càng thêm bất đắc dĩ, thì ra có chuyện này.

Sau đó, Long Tước, Bạch Lâu, Sishir và Sphinx, đem câu chuyện sau khi lang tộc nếm máu tình nhân sẽ nhẫn nại khó khăn bao nhiêu khoa trương lên n lần. Cuối cùng còn nói với hắn, muốn giải độc chỉ có thể XXOO, hoặc âu yếm quan tâm mới có thể giảm bớt sự đau đớn, tóm lại từ giờ về sau Khiết Liêu sẽ dính chặt vào hắn.

Để Khiết Liêu nếm máu tình nhân là do chính Tiêu Hoa, cho nên hắn phải chịu trách nhiệm đến cùng, nói cách khác, Khiết Liêu sẽ vô cùng vô cùng vô cùng đáng thương.

Cổ Lỗ Y còn định nói gì đó, nhưng Miêu Tiêu Bắc đã bịt miệng nó lại, mọi người ăn ý không nhắc tới chuyện Cổ Lỗ Y làm cái gì… Cái này là một sai lầm khá tốt đẹp!

Khiết Liêu đang phát điên bên ngoài, dần dần, máu sôi sùng sục trong người cũng lạnh xuống, không còn khó chịu nữa, hắn mới ngồi xuống thở, giương mắt nhìn xung quanh một đống bừa bộn, thở dài… Giờ xem như xong rồi, Tiêu Hoa chắc chắn sẽ không để ý tới mình nữa.

Nhưng lúc này, Tiêu Hoa đang đứng trước cửa sổ nhìn xuống, thấy Khiết Liêu rốt cuộc cũng bình tĩnh, liền kêu hắn, “Khiết Liêu!”

Khiết Liêu có chút giật mình, không nghĩ Tiêu Hoa còn chịu quan tâm tới hắn, liền ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy Tiêu Hoa chồm ra ngoài, thân thiết nhìn hắn, “Không sao chứ?”

Khiết Liêu mờ mịt, ngây ngốc lắc đầu — Không sao.

“Không sao là được rồi, mau lên đi, tôi kêu người ta dọn vườn.” Tiêu Hoa cố gắng tỏ ra không có gì xảy ra, bảo Khiết Liêu mau chạy lên đây.

Khiết Liêu mở to mắt, không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Long Tước và Sishir đứng phía sau nháy mắt với hắn.

Nhưng lúc này, Khiết Liêu cảm thấy hơi mệt, không muốn di chuyển, cho nên chỉ gật đầu, “Lát nữa tôi vào.”

Tiêu Hoa bọn họ đành phải vào trong chờ.

“Hình như không sao.” Bạch Lâu đuổi mọi người, “Đều xuống lầu hết đi.”



Mọi người ra ngoài, định xuống lầu thì nghe thấy âm thanh ám muội trong phòng Phong Tiểu Vũ và Đa Mị. Miêu Tiêu Bắc tò mò chạy lại gần, mở cửa ra xem, lập tức đóng cửa lại, hít một hơi, mở to mắt nhìn Cổ Lỗ Y — Cổ Lỗ Y làm?

Cổ Lỗ Y nháy mắt, gật đầu, trong lòng nói, nhân tiện làm thì thành công, còn bên Khiết Liêu và Tiêu Hoa lại tự dưng gặp rắc rối.

Miêu Tiêu Bắc mang nó xuống lầu, lấy bình sữa đưa cho nó, “Đừng buồn, lát nữa xin lỗi Khiết Liêu một cái, lần sau không được chơi nữa, chúng ta đùa phải có chừng mực, biết không?”

“Cục ~” Cổ Lỗ Y cầm bình sữa, mũi chân xoay xoay, biết mình làm sai rồi.

Khiết Liêu ngồi trong sân, thật lâu sau, có người vỗ vai hắn, đảo mắt nhìn, là Tiêu Hoa.

Khiết Liêu có chút căng thẳng, không biết có lại mất kiểm soát hay không.

Tiêu Hoa ngồi xuống bên cạnh, đưa cho hắn ly nước có pha tỏi.

Khiết Liêu nhíu mày, xoay mặt đi sống chết không chịu uống, quỷ hút máu ghét nhất là tỏi, gien huyết tộc trong người làm cho hắn vô cùng ghét cái loại thực vật này.

“Uống đi.” Tiêu Hoa khuyên hắn, “Bạch Lâu nói cái này có thể giúp cậu thấy khỏe hơn.”

Khiết Liêu không lên tiếng.

Tiêu Hoa thấy hắn không nghe lời, nghĩ nghĩ, liền uống một ngụm, xoay mặt Khiết Liêu lại, đưa mặt tới… Khiết Liêu không thể nào kháng cự Tiêu Hoa tự dâng miệng tới… Trong đôi mắt chỉ toàn là hắn.

Hai đôi môi dán vào nhau còn có thêm đồ uống mùi vị lạ, không muốn uống cũng không được, cuối cùng phải ngoan ngoãn uống hết ly nước.

Tiêu Hoa còn dặn dò, “Sau này mỗi ngày đều phải uống.” Nói xong đứng lên, “Vào nhà thôi, dọn cơm lên rồi, đừng buồn nữa.”

Khiết Liêu mở to mắt, cân nhắc, ý của Tiêu Hoa có thể hiểu là sau này mỗi ngày đều được hôn không? Ơ… Cái này gọi là trong họa có phúc sao?

Vào trong nhà, mọi người đều đã chuẩn bị ăn cơm.

Cổ Lỗ Y bay lên vai Khiết Liêu, nhìn hắn muốn xin lỗi, nhưng thấy tâm trạng Khiết Liêu rất tốt, còn chọt bụng nó làm nó có hơi khó hiểu.

Chưa kịp mở miệng, Lam Minh đã bắt nó đi.

Cổ Lỗ Y nghĩ chắc muốn đánh nó rồi, dù sao cũng gây rắc rối, ai đánh thì đánh đi.

Không nghĩ Lam Minh lại mang nó vào bếp, lấy bánh phô mai nó thích nhất cho nó ăn, “Qua đây ăn đi.”

Cổ Lỗ Y cầm dĩa bánh thấy thật khó tin, chẳng lẽ trong bánh có độc?

Lam Minh còn chạy đi rót ly sữa cho nó, dùng hai tay mát xa.

Cổ Lỗ Y ngẩng mặt nghi ngờ nhìn Lam Minh — Đảm bảo đang âm mưu gì đó chắc luôn!

Quả nhiên, chợt nghe Lam Minh thấp giọng nói, “Cổ Lỗ Y, ta nghĩ rồi, trong nhà này thật ra mạnh nhất là ngươi, hay là ngươi tác hợp cho ta với Tiêu Bắc đi? Thử nói coi có thể có bất ngờ… Á…”

Nói còn chưa xong đã bị Miêu Tiêu Bắc xách áo lôi ra ngoài.

“Bắc Bắc.” Lam Minh thấy Miêu Tiêu Bắc hung hăng, biết là đã bị nghe thấy.

“Cả ngày trời anh nghĩ cái gì trong đầu vậy hả! Cổ Lỗ Y điên như vậy là đều do anh hết!”

Một trận sóng gió qua đi, mọi chuyện lại bình ổn, nhưng Tiêu Hoa bây giờ đúng thật là đang chịu trách nhiệm với xúc động của Khiết Liêu… Trong mắt mọi người thì chẳng biết đây là chuyện vui hay chuyện buồn.



Giờ ăn cơm tối, Cảnh Diệu Phong cũng quay lại, mọi người ăn những món ngon do Long Tước làm, tâm trạng cũng tốt lên.

Phong Danh Vũ nghe kể lại, thấy mình bỏ qua phần ngoạn mục, dậm chân đấm ngực. Cũng may camera lắp trong phòng của Phong Tiểu Vũ chưa có tháo xuống, tối nay đi kiếm tra, có khi sẽ gặp kinh hỉ bất ngờ, tuy rằng bây giờ cô chẳng có gì là cảm kích.

Trước khi ăn cơm, Phong Tiểu Vũ được Đa Mị bế xuống sô pha, bộ dáng trông có chút… thiệt là thụ!

“Đúng rồi.” Vừa ăn, Cảnh Diệu Phong vừa lấy kết quả điều tra cho mọi người xem, “Tôi tra được chút manh mối, về điểm giống nhau giữa những người bị hại.”

Lam Minh bọn họ châu lại xem.

“Mấy người này trước đây từng hợp thành một đội thám hiểm, vào rừng thám hiểm.” Cảnh Diệu Phong nói, “Với lại bọn họ đều theo chủ nghĩa bảo vệ động vật.”

“Từng cùng nhau thám hiểm, điểm giống nhau rõ ràng như vậy trước đây không điều tra ra sao?” Long Tước thấy kì lạ.

“Là như vầy.” Cảnh Diệu Phong đáp, “Bởi vì bọn họ đều tự hợp lại mà đi, tiền cũng tự trả, cho nên không có hiệp nghị hay tổ chức gì trên giấy tờ, lúc chúng tôi điều tra bản ghi chép xuất nhập cảnh mới thấy giống nhau.”

Nói xong, Cảnh Diệu Phong lấy tấm ảnh được in ra, “Xem đi.”

Mọi người cầm lên xem, là một tấm ảnh tập thể màu trắng đen đăng trên báo. Trong hình có hơn hai mươi người, chụp trong rừng cây, một đội thám hiểm chụp chung cùng một pho tượng… Người bị hại đều trong đội thám hiểm, mà bức tượng kia, đúng là bức mà bọn họ thờ phụng, bức tượng thần rừng được phóng đại ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp