Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 9 - Chương 96


2 năm

trướctiếp

Oa… tà giáo.” Khiết Liêu nhìn chằm chằm bức tượng thật lâu, “Mấy người này đều ăn chay, đều thờ ác thần này, nói cách khác, là tín đồ thành kính, thần rừng tại sao lại muốn giết những tín đồ này? Vậy chẳng khác nào giết thuộc hạ hay môn đồ của mình sao?”“Có thể giống như Bạch Lâu nói lần trước, mèo đen và thần rừng cũng chỉ là sát thủ, kẻ giết người thật sự là một người khác.” Miêu Tiêu Bắc nhìn chằm chằm bức tượng, vươn tay muốn sờ.

“A!” Lam Minh giữ chặt tay hắn, “Cậu định làm gì!”

Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, vô tội nói, “Tôi muốn sờ xem có thể tìm được manh mối gì không.”

“Đây là thần minh, cậu không sợ bị tập kích hả!” Lam Minh nhíu mày.

Miêu Tiêu Bắc mếu máo, trong lòng lại không hiểu, tại sao phải dữ như vậy?! Lam Minh cũng biết mình hơi quá, há miệng định giải thích, chưa kịp nói gì đã bị Cổ Lỗ Y đánh một cái vào sau đầu, hô, “Ngốc ngốc!” rồi chạy vọt vào balo trốn.

Mọi người nhịn cười.

Miêu Tiêu Bắc thấy thoải mái hơn một chút, Lam Minh không nói gì, liếc mắt nhìn Sishir, cả hai như hổ rình mồi nhìn chằm chằm balo, nhất định phải tìm lúc rảnh đánh nó mới được, mà Cổ Lỗ Y đang dựa vào Fanny, cười hì hì với hai người.

“Giờ làm gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Cũng xem như tìm được manh mối.”

“Hay là mang bức tượng về nghiên cứu?” Lam Minh nói.

“Không được!” Sishir lắc đầu, “Tượng thần không thể tự ý di chuyển, nếu không sẽ mang tai họa đi, huống chi mỗi một người chết đều thờ tượng thần, quá tà môn! Chúng ta thật ra phải nghĩ kỹ, trong nhà còn có con người, Tiêu Hoa, Danh Vũ, còn có mẹ con Tiểu Ái, lỡ bị nguyền rủa…”

“Ê ê…” Mọi người xua tay bảo Sishir đừng nói nữa, càng nghe càng dọa người.

“Vậy phải tra sao đây?” Miêu Tiêu Bắc có chút bất đắc dĩ.

“Nhưng mà…” Lam Minh đột nhiên có chút mất hứng nói, “Người bình thường sẽ không thờ ác thần như vầy trong nhà đi?”

Mọi người nhìn hắn.

“Ý tôi thế này.” Lam Minh nhún vai, “Tốn nhiều công sức đi tìm con mèo đen kia, chi bằng điều tra xem nhóm người này tại sao lại bắt đầu thờ ác thần. Đều nói ác thần này và mèo đen là sát thủ, thay người làm việc! Mà những người này chết, là do nguyền rủa hay là cái giá của lời nguyền?”

Lời nói của Lam Minh đánh thức mọi người, đúng vậy, mọi người vẫn còn rất rối về con mèo kia.

Miêu Tiêu Bắc hỏi Bạch Lâu ở đầu dây bên kia thấy thế nào.

Cảnh Diệu Phong cũng thấy Lam Minh nói rất có lý, lần này có thể tìm tượng của thần rừng, thật ra cũng tìm được manh mối quan trọng, bắt đầu từ chỗ này thực tế hơn, mọi người vẫn nên về nhà chờ tin tức, biển người lẫn biển mèo đều mênh mông, tìm đâu ra con mèo đen giữa biển người đông nghịt, quả thật là lãng phí thời gian.

Vì thế, mọi người quyết định đi về.

Trên đường về, trong balo của Miêu Tiêu Bắc cứ truyền ra tiếng kêu:

“Cục cục ~”

“Meo meo ~”

Lam Minh có chút không biết nói gì, “Hai đứa nói nhiều thật nha, Cổ Lỗ Y có phải coi trọng người ta rồi?”

“Không phải.” Miêu Tiêu Bắc cười, hắn có thể hiểu Cổ Lỗ Y nói gì… Cổ Lỗ Y nói Fanny có thể ở lại, Fanny rất vui, hai đứa bắt đầu thảo luận về chuyện sống cùng nhau rồi thói quen xấu của mấy người trong nhà.

Nói một hồi, đột nhiên nói đến chuyện không biết Khiết Liêu có ghét Fanny hay không.

Cổ Lỗ Y thuận miệng nói, dạo này Khiết Liêu không có tâm trạng, với lại lúc nào cũng thấy buồn buồn không vui, có chút nguy hiểm, hắn là một người nóng tính!

Fanny muốn biết làm sao Khiết Liêu mới vui vẻ chấp nhận nó.

Cổ Lỗ Y nhanh miệng nói — Giúp Khiết Liêu theo đuổi Tiêu Hoa! Khiết Liêu sẽ yêu chết cậu luôn đó, giúp Cảnh Diệu Phong theo đuổi Bạch Lâu, Cảnh Diệu Phong cũng yêu chết cậu luôn, giúp Lam Minh chiếm tiện nghi Bắc Bắc… Câu này nói tới một nửa thì bị Miêu Tiêu Bắc đánh một cái.

Fanny nhô đầu ra, nhìn nhìn Khiết Liêu ngồi phía sau.

Hắn dựa vào ghế ngắm phong cảnh bên ngoài, hoàn toàn không có sinh khí, trông rất không vui, nhưng cũng rất bất đắc dĩ.

Fanny lại nhìn Lam Minh đang lái xe.

Tinh thần tốt hơn Khiết Liêu rất nhiều, lâu lâu sẽ nhìn Miêu Tiêu Bắc qua kính chiếu hậu một cái.



Về tới EX, Bạch Lâu bọn họ cũng về tới, chụp rất nhiều ảnh, Bạch Lâu đang ra sức tìm tài liệu.

Tiêu Hoa cũng ở đây, hắn cầm một đống văn kiện từ công ty về.

Miêu Tiêu Bắc để balo trên sô pha, để Fanny và Cổ Lỗ Y tự do hoạt động, Fanny bị thương nặng không nhúc nhích được, ngẩng đầu, nhìn thấy Tiêu Hoa ngồi bên cạnh, nó liền kêu meo meo.

Tiêu Hoa nhìn nó, vươn tay nhẹ nhàng vuốt cổ, tay chạm vào mềm mại, mèo quả nhiên sờ thích hơn mấy con sói con, mèo thì mềm còn sói thì…

Nghĩ tới đây, hắn ngẩng đầu nhìn Khiết Liêu một cái, chỉ thấy hắn đang dùng đôi mắt sói sâu kín nhìn mình — Cứng rắn!

Fanny nhìn hai người, nhìn Cổ Lỗ Y kêu hai tiếng.

Cổ Lỗ Y liền ôm Fanny, vỗ cánh bay sang chỗ Khiết Liêu.

“A… Hắt xì!” Khiết Liêu lập tức bịt mũi, kinh hãi nhìn Cổ Lỗ Y, “Ê… ta bị dị ứng, bế nó đi đi.”

Tiêu Hoa ngẩng đầu nhìn một cái, cúi đầu xem tư liệu.

“Meo.” Fanny kêu một tiếng với Khiết Liêu, vô cùng thân thiết.

Cổ Lỗ Y bất mãn nhìn Khiết Liêu kêu cục cục.

Khiết Liêu không hiểu, xoay đầu nhìn Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc ngồi bên kia, cùng uống trà với Lam Minh, nhìn thấy liền cười, “Fanny rất thích cậu, muốn cậu ôm một cái.”

“Không phải chớ…” Khiết Liêu nhíu mày, “Tôi sợ mèo lắm.”

“Mèo rất dễ thương mà.” Cảnh Diệu Phong ngẩng đầu, còn nói rất nghiêm túc, “Mèo rất nhạy cảm, cậu không thích nó, nó sẽ đau lòng.”

Quả nhiên, Cảnh Diệu Phong vừa nói xong, Fanny liền cúi đầu, cụp tai đáng thương nhìn Khiết Liêu.



“A… Hắt xì!” Khiết Liêu che mũi, Cổ Lỗ Y ôm Fanny nhét vào lòng Khiết Liêu.

“Ê!” Khiết Liêu bịt mũi không dám nhúc nhích, cứng ngắc nhìn chằm chằm Fanny.

Fanny nằm trong lòng Khiết Liêu lắc lắc, vẫy đuôi, nhìn hắn kêu meo meo.

Lúc này, có mấy con sói con mập mạp bò tới, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Fanny! Nghĩ, chỉ là một con mèo thôi mà, vậy mà dám giật lang vương của tụi nó!

“Méo!” Fanny nhìn tụi nó liền sợ hãi, chui vào áo Khiết Liêu, Khiết Liêu có chút xấu hổ, lấy tay ngăn mấy con sói con, “Không được ăn hiếp bé.”

Mấy con sói con liếc nhìn nhau, chợt nghe Cổ Lỗ Y kêu hai tiếng, nghiêng đầu… Nghĩ nghĩ một hồi, cả đám lại chạy ào qua chỗ Tiêu Hoa, ư ử kêu to.

Lam Minh thấy ngộ, liền hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Tụi nó đang làm gì vậy? Bận bịu thế?”

Miêu Tiêu Bắc cười cười, “Tụi nhỏ đang có một kế hoạch thiện ý.”

Cảnh Diệu Phong hâm mộ lắc đầu, đứng lên nói với Bạch Lâu, “Tiểu Lâu, tra được tư liệu rồi thì gửi email cho anh, anh về điều tra điểm giống nhau giữa những người bị hại.”

Bạch Lâu không nói gì, im lặng gật đầu, tiếp tục tra.

Cảnh Diệu Phong thỏa mãn trong lòng, Bạch Lâu để ý hắn rồi, nhưng vẫn có chút tiếc nuối, Tiểu Lâu vẫn không có nhìn hắn… Bất đắc dĩ thở dài, hắn xoay người đi.

Fanny nhìn theo Cảnh Diệu Phong, kêu một tiếng.

Cổ Lỗ Y thì thầm, Miêu Tiêu Bắc giúp phiên dịch, “Fanny hỏi lát nữa anh có tới không?”

Cảnh Diệu Phong sửng sốt, Long Tước từ trong bếp chạy ra nói, “Hôm nay tôi làm mì Ý, lát tới ăn chung đi!”

“Được.” Cảnh Diệu Phong gật đầu, trước khi đi liếc Bạch Lâu một cái, mỉm cười rời khỏi.

Người đi rồi, Bạch Lâu buông tư liệu xuống, ngẩng đầu, híp mắt nhìn mọi người, ai cũng nhìn trời.

“Bắc Bắc.” Lam Minh chọt chọt Miêu Tiêu Bắc, “Chiều nay không làm gì, đi đâu chơi không?”

“Chơi cái gì?” Miêu Tiêu Bắc lên lầu, “Tôi muốn đi kéo cơ.”

“Em cũng đi nữa.” Phong Tiểu Vũ đuổi theo, “Ai da, ba ngày rồi không tập, cả người cứ kì kì.”

“Đi thôi!” Miêu Tiêu Bắc hươ tay, “Hai chúng ta đi!”

Thấy hai người đi rồi, Lam Minh bất đắc dĩ ngồi xuống sô pha, ngẩng đầu thấy Sishir híp mắt nhìn hắn.

Lam Minh sửng sốt, nhìn theo ánh mắt Sishir, chỉ thấy Cổ Lỗ Y đã quên đi theo Miêu Tiêu Bắc, ngồi trên bàn ăn bánh quy nhìn Fanny.

Lam Minh cong khóe miệng, bắt Cổ Lỗ Y lại.

“Cục!” Cổ Lỗ Y sợ hãi kêu lên, Lam Minh đè nó xuống sô pha, “Nhóc con hư đốn, Tiêu Bắc đi mất rồi!”

“Cục cục!” Cổ Lỗ Y lớn tiếng kêu cứu, nhưng Miêu Tiêu Bắc không nghe thấy.

Long Tước ở trong phòng bếp la to, “Đừng đánh nó!”

Lam Minh vuốt cằm, xắn tay áo cùng Sishir, chuẩn bị đánh Cổ Lỗ Y mấy cái.

Chính lúc này, Fanny đột nhiên kêu lên!

Mọi người sửng sốt nhìn nó.

Fanny bị thương muốn bò qua đó, Khiết Liêu giữ nó lại, “Chân bị thương, đừng nhúc nhích!”

Fanny kêu meo meo, không cho mọi người ăn hiếp Cổ Lỗ Y.

Lam Minh sờ sờ trán, bỗng nhiên thấy bất lực.

Sphinx lăn lộn dưới đất, “Ngược quá, ngược quá đi, Lam Minh là người xấu!”

Sishir là đứa trẻ lương thiện, lập tức thấy tội lỗi ngồi xuống, cầm sách lên đọc, trong lòng thấy áy náy.

Bạch Lâu liếc Lam Minh, “Ăn hiếp con nít!”

Lam Minh đành phải thở dài buông tay, Cổ Lỗ Y bay qua chỗ Fanny.

Khiết Liêu kiểm tra chân cho nó, cố định thanh nẹp, nói bên tai nó, “Đừng lộn xộn!”

Fanny xoay đầu nhìn Khiết Liêu, thấy thần sắc hắn ôn hòa, vô cùng thân thiết cọ cọ.

Khiết Liêu nhướn mày, ồ ~ mèo đúng là đáng yêu nha ~

Nhưng mà đang vui vẻ, Tiêu Hoa đột nhiên hỏi, “Hết dị ứng rồi?”

“Hả… hắt xì!” Khiết Liêu lại hắt xì một cái.

Tiêu Hoa thấy hắn chật vật, nhịn không được mỉm cười, đứng lên rút tờ khăn giấy, bước tới đưa cho hắn.

Khiết Liêu cầm khăn giấy lau mũi, ngơ ngác nhìn Tiêu Hoa.

Tiêu Hoa bế Fanny lên, “Tìm hộp giấy làm ổ cho nó đi, lót thêm nệm vào.” Nói xong ôm Fanny lên lầu, Khiết Liêu ngây ra nhìn, Tiêu Hoa không còn khó chịu nữa! Hết giận rồi?

Đang mờ mịt thì Fanny ở trên cầu thang kêu meo meo, tựa như bảo hắn đi cùng, Khiếu Liêu nghĩ nghĩ, chạy theo, “Để tôi giúp.”

Tiêu Hoa gật đầu, “Tìm thùng đi.”

“Ừ!” Khiết Liêu xoay đầu lại, thấy ba con sói con đã lê chiếc thùng tới, hắn lập tức sờ tụi nó mấy cái, đuổi theo, “Cái này được không?”

Tiêu Hoa nhìn một cái, “Ừ không tệ.”

Khiết Liêu vui vẻ theo hắn vào phòng.

Đặt Fanny lên giường, Tiêu Hoa bắt đầu lót nệm vào, làm ổ cho bé con kia. Khiết Liêu ngồi bên cạnh hắn, ngửi mùi đặc biệt trên người Tiêu Hoa… hắt xì… cộng thêm mùi mèo của Fanny.



Lam Minh và Sishir ngơ ngác nhìn, trong lòng nghĩ, mèo này giỏi nha… Hai người bọn họ lâu rồi không nói chuyện nhẹ nhàng như vậy.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm nhận được luồng gió phía sau, thấy không ổn. Quả nhiên… Bốp!

Cổ Lỗ Y đánh một cái vào đầu Lam Minh, sau đó như đạn pháo bay thẳng lên lầu hai.

Lam Minh cắn răng, “Nhóc con… hôm nay ta mà tha cho mi thì ta không phải Lam Minh!” Nói xong liền đứng dậy đuổi theo.

Cổ Lỗ Y vọt lên lầu, dùng sức đập cửa thủy tinh.

Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu, thấy Lam Minh đuổi theo, hung tợn trừng Cổ Lỗ Y.

“Ê!” Miêu Tiêu Bắc nóng nảy lao tới, Cổ Lỗ Y thấy thế liền chui vào lòng hắn.

“Anh làm gì vậy!” Miêu Tiêu Bắc bao che, ôm Cổ Lỗ Y.

“Nó muốn bị đánh mà!” Lam Minh vươn tay bắt Cổ Lỗ Y, “Con hư tại mẹ có biết không vậy!”

“Anh nói bậy gì đó!” Miêu Tiêu Bắc bảo vệ Cổ Lỗ Y, không buông tay, “Anh không được đánh nó!”

“Tôi cũng là người giám hộ của nó!” Lam Minh có chút nóng nảy, “Cậu còn chiều nó nữa nó sẽ hư!”

Miêu Tiêu Bắc nhướn mày, giấu Cổ Lỗ Y ra sau, “Vậy thì sao?!”

“Cậu…” Lam Minh gật đầu, “Hôm nay cả cậu cũng muốn bị đánh mà!” Nói xong liền khiêng Miêu Tiêu Bắc lên.

“Anh làm gì vậy!” Miêu Tiêu Bắc giãy dụa, Lam Minh nâng tay đánh một cái vào mông Miêu Tiêu Bắc.

“Chết tiệt!” Miêu Tiêu Bắc cũng phát hỏa, Cổ Lỗ Y đã sớm chạy trốn, Lam Minh cũng mặc kệ nó rồi, giữ chặt Miêu Tiêu Bắc không cho hắn lộn xộn, khiêng vào phòng ném lên giường.

Miêu Tiêu Bắc bật người, lấy gối đập Lam Minh.

Lam Minh cũng cầm gối đánh lại… Nháy mắt lông ngỗng bay tứ tung.

Hai người đánh nhau trong phòng, sau khi gối chiến thì bắt đầu vật lộn, hai người lăn qua lăn lại trên giường.

Lam Minh cũng không dám dùng sức nắm Miêu Tiêu Bắc, sợ làm hắn bị thương, Lam chịu không nổi, thoát ra xem cuộc chiến, Miêu Tiêu Bắc tất nhiên không yếu thế, hắn nhịn Lam Minh lâu rồi, ra sức đè Lam Minh đánh túi bụi, Lam Minh đột nhiên ôm eo hắn chiếm tiện nghi.

“Anh!” Miêu Tiêu Bắc ngồi trên người hắn đè hai tay.

Lam Minh hít một hơi, “Bảo bối, em nhiệt tình ghê!”

Miêu Tiêu Bắc tức chết, cầm gối đánh Lam Minh.

Cổ Lỗ Y giữ cửa đứng nhìn nhìn, lắc đầu, chờ Lam bay ra, thuận tay đóng cửa lại, để hai người bên trong tiếp tục giao chiến.

Ra ngoài, Cổ Lỗ Y thấy Phong Tiểu Vũ kéo cơ xong rồi, đang ra cửa dùng khăn lau tóc, Đa Mị đứng bên cạnh hắn, hai lỗ tai dựng lên, đuôi vẫy vẫy đưa khăn mặt cho hắn.

Cổ Lỗ Y bay tới, vươn tay kéo khóa kéo trên áo Phong Tiểu Vũ, Phong Tiểu Vũ tập múa thường mặc áo liền quần, lập tức che lại.

“A!”

Đa Mị liền ôm hắn, “Không sao, không sao.”

Cổ Lỗ Y thấy lại thành công thêm một cặp, xoay người bay sang phòng Tiêu Hoa và Khiết Liêu.

Nhìn trộm vào phòng, Tiêu Hoa đang ngồi trên giường, dùng kéo cắt thùng.

Fanny nằm trên giường, Khiết Liêu ngồi cạnh Tiêu Hoa, vẻ mặt thỏa mãn.

Cổ Lỗ Y lắc đầu, mới vậy đã thỏa mãn đúng là không có tiền đồ mà! Nó lặng lẽ bay vào, bay ra sau Tiêu Hoa, đạp vào lưng hắn một cái.

“Ui da…!”

Tiêu Hoa đang cắt, lần này không kịp đề phòng cắt trúng ngón tay, máu chảy ra.

Khiết Liêu lập tức nhìn tay hắn, bản tính của người sói chính là không thể thấy máu, tuy rằng không nhạy cảm như huyết tộc, nhưng Khiết Liêu là hỗn huyết đó!

Một nửa gien huyết tộc bắt đầu kêu gào trong cơ thể, làm cho hắn khi nhìn thấy máu chảy ra trên đầu ngón tay Tiêu Hoa, hắn phải cố gắng kiềm lại bản thân.

Tiêu Hoa định lấy khăn giấy thấm, nhưng thấy hai mắt Khiết Liêu cứ nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình, liền cười nói với hắn, “Có muốn hút một cái không?”

Khiết Liêu sửng sốt, giương mắt nhìn Tiêu Hoa.

Tiêu Hoa không hiểu sao lại cảm thấy hắn như đứa trẻ đói bụng, đưa ngón tay tới bên miệng hắn, “Nè.”

Khiết Liêu hít một hơi, nhờ vào lý trí dời ánh mắt đi.

Tiêu Hoa thấy hắn nhẫn nại vất vả, cười nói, “Nếm thử đi, có thể cho cậu uống 200cc.”

Vừa dứt lời, Khiết Liêu liền lè lưỡi liếm một cái… Huyết tộc có một nhược điểm chí mạng, thấy máu không sao, nhưng mà không được thấy máu của tình nhân!

Khiết Liêu lập tức cảm thấy xong rồi, bản thân có chút không kiểm soát được! Hắn cúi đầu ngậm ngón tay của Tiêu Hoa, nếm thử mùi vị ngọt ngào.

Ngón tay chỉ bị thương nhẹ, đương nhiên không thể hút được nhiều máu.

Khiết Liêu hút thấy không còn, lưu luyến liếm mùi vị ngọt ngào kia.

Tiêu Hoa thấy ngại, rút tay về, vừa định đứng lên đi lấy băng keo cá nhân, lại nghe Khiết Liêu gầm nhẹ một tiếng, nhào tới chặn hắn lại.

“Cậu?”

Tiêu Hoa đang không hiểu thì Khiết Liêu đã cúi đầu hôn lên môi hắn… Máu trong thân thể sôi trào, đơn giản vì ngụm máu của tình nhân khi nãy đã thức tỉnh bản năng trong cơ thể.

Người sói hoặc huyết tộc, đều là những động vật giàu tình cảm nhưng rất biết cách che giấu, chỉ khi nào nếm qua máu của tình nhân, lúc đó chẳng khác nào giải khai cấm kỵ… Mùi vị của tình nhân mãi mãi niêm phong trong máu của hắn, chẳng bao giờ biến mất.

Cổ Lỗ Y ôm Fanny, cảm thấy mỹ mãn bay ra ngoài, đóng cửa lại, trao đổi ánh mắt với đám sói con ở ngoài — Chúng ta quả nhiên là mạnh nhất!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp