Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 10 - Chương 106


2 năm

trướctiếp

Tổng biên tập Lưu kể lại câu chuyện làm mọi người đều choáng váng.

Quỷ thù hận chẳng phải đã bị tống xuống địa ngục rồi sao, vậy mà vẫn còn một con khác ở ngoài hại người, hơn nữa nghe nói còn là con cái.

“Có thể có liên quan tới lão Liêu bị chúng ta bắt không? Nếu không sạo lại tìm những người có quan hệ với Nhiêu Anh mà ra tay?” Bạch Lâu nhìn mọi người.

“Nó không nói tại sao lại tìm mọi người sao?”

Tổng biên tập Lưu chỉ lắc đầu, “Cái này tôi thật sự không biết.”

Bạch Lâu cho tổng biên tập Lưu một lá bùa, đeo vào cổ ông, còn có bùa dán trong nhà, như vậy có thể cam đoan khi quỷ thù hận xuất hiện gần ông, mọi người sẽ liền phát hiện ra, chạy đi bắt nó.

Tổng biên tập Lưu đi rồi, mọi người ở trong EX đều thấy khó hiểu, sao lại còn một con khác?

“Quỷ thù hận nữ cũng xấu xa như vậy sao?” Miêu Tiêu Bắc nghĩ nữ tính thì sẽ ôn hòa, biết đạo lý hơn, đặc biệt là những người già, đương nhiên… ngoại trừ những mụ phù thủy trong truyện cổ tích.

“Độc nhất là tâm đàn bà, Tiêu Bắc.” Lam Minh khoác tay lên vai Miêu Tiêu Bắc, “Chiều nay ra ngoài mua sắm không?”

“Anh nói tới nhà xuất bản?” Miêu Tiêu Bắc nghĩ đây cũng là một cách, liền theo Lam Minh ra ngoài, Cổ Lỗ Y đưa Đao Đao cho Long Tước, mặc áo khoác lông, ôm lò bếp nóng, vèo một tiếng chui vào balo Miêu Tiêu Bắc.

Lam Minh có chút oán hận nhìn nó, “Chừng nào ngươi mới trưởng thành rồi đi tìm người yêu sinh con, không quấn lấy vú em của bây nữa?!”

Cổ Lỗ Y trừng mắt nhìn Lam Minh, trả lời, “Một ngàn năm!”

Lam Minh tức giận tới trợn mắt.

Miêu Tiêu Bắc cũng mặc áo lông vào, trời bên ngoài rất lạnh. Lần này đi xem náo nhiệt có Sishir và Khiết Liêu, còn có Bạch Lâu và Cảnh Diệu Phong có chết cũng đi kè kè.

Bên ngoài gió thổi se lạnh, Lam Minh đột nhiên tự nhủ, “Tuyết rơi rồi…”

“Đúng vậy, mùa đông năm nay rất lạnh.” Miêu Tiêu bước đi cẩn thận, để tránh khỏi bị ngã, “Hình như là năm lạnh nhất đó.”

Khiết Liêu và Sishir đi phía trước đạp đống tuyết, bước đi còn rất vững, Miêu Tiêu Bắc chợt nghe Cổ Lỗ Y cục cục kêu trong balo, nhịn không được mỉm cười.

“Nó nói gì đó?” Lam Minh hỏi.

“À, Cổ Lỗ Y nói, Khiết Liêu và Sishir tự dưng đi theo chúng ta, sao không đi bồi dưỡng tình cảm với CP.”

“CP?!” Mọi người cau mày nhìn Cổ Lỗ Y, đều nghĩ sau này nó tốt nhất ít đi theo Phong Danh Vũ lại.

“Được rồi.” Lam Minh hỏi Khiết Liêu, “Cậu với Tiêu Hoa sao rồi? Có kết quả gì chưa?”

Khiết Liêu nhìn trời xem thường, “Ông đây bây giờ không dám đụng vào hắn, kết quả mẹ gì…”

“Vô dụng.” Cổ Lỗ Y nhìn hắn khinh bỉ.

“Vậy ngươi dạy ta phải làm sao?” Khiết Liêu hỏi lại.

Cổ Lỗ Y bĩu môi, “Đẩy ngã đó!”

Lời vừa nói ra đã bị Miêu Tiêu Bắc bịt miệng.

“CP?” Sishir suy nghĩ, “Vậy quỷ thù hận có phải cũng có vợ chồng không?”

“Cũng có thể.”

“Oa, vậy thì nguy rồi.” Bạch Lâu tặc lưỡi lắc đầu.

“Có ý gì?” Miêu Tiêu Bắc không rõ, “Được rồi, không phải các anh nói quỷ thù hận chỉ có thể dùng tri thức để giết người sao? Tại sao quỷ thù hận kia lại có thể làm con người khó thở?”

“Là vì oán khí lây cho người khác.” Cảnh Diệu Phong lắc đầu, “Cậu không tưởng tượng được quỷ thù hận, nhất là giữa phu thê quỷ thù hận có hình thức ở chung thế nào đâu, có một tình yêu rất biến thái.” Nói xong, hắn lấy điện thoại gọi về cảnh cục hỏi tình hình an ninh, quả nhiên…cc

Cảnh Diệu Phong cúp máy, “Hai hôm nay xảy ra rất nhiêu trường hợp chết ngoài ý muốn, xem ra có kẻ đang giở trò!”

“Oán khí bắt đầu lan truyền?! Đúng là rất phiền phức.” Lam Minh thấy Miêu Tiêu Bắc vẫn chưa hiểu, liền giải thích cho hắn, “Trên đầu quỷ thù hận nữ có một cái túi, khi thù hận của nó tăng lũy thừa đến một giới hạn nhất định, cái túi sẽ vỡ ra, bào tử thù hận bên trong sẽ tỏa hết ra ngoài, bào tử này sẽ mang theo virus, người bị nhiễm sẽ trở nên phẫn nộ thù hận, vì vậy bi kịch cũng sẽ xảy ra!”

(Bào tử: Trong sinh học, bào tử là những đơn vị của sinh sản vô tính mà có thể được thay đổi cho sự phân tán hoặc tồn tại, thường là trong những khoảng thời gian kéo dài, trong những điều kiện không thuận lợi – Wiki)

Miêu Tiêu Bắc cảm thấy sự tình quá nghiêm trọng, “Chẳng lẽ chúng ta tống chồng bà ta xuống địa ngục, cho nên mới bùng nổ? Ai da, vậy sẽ hại chết bao nhiêu người đây?” Càng nghĩ càng thấy sai, “Bà ta phải tới tìm chúng ta chứ, sao lại đi trả thù xã hội?”

“Trả thù xã hội, dùng từ rất đúng.” Mọi người gật đầu, thấy rất chính xác.

Đến nhà xuất bản, hai ngày nay vì có nhiều người chết, mọi người đều cảm thấy là do phong thủy không tốt, cho nên đang không ngừng chỉnh sửa lại.

Miêu Tiêu Bắc bọn họ đi vào, Bạch Lâu dùng đôi mắt trắng nhìn xung quanh, bắt đầu kiểm tra tình trạng căn phòng, vừa nhìn liền nói, “Oa… khắp nơi đều là bào tử!”

“Đừng nói buồn nôn như vậy chứ.” Lam Minh nhíu mày, “Di chuyển hay đứng im?”



“Đều ổn định, dính lên tường.” Bạch Lâu nói xong, vươn tay dùng áo choàng lấy một cái, nhưng vừa đụng vào nó liền “Rắc” một tiếng, vỡ vụn.

“Vỡ rồi… hóa đá!” Bạch Lâu nghi hoặc, “Virus trong bào tử đã lây lan?!”

“Đây không phải điềm báo tốt.” Lam Minh nhíu chặt mày.

Mọi người lục soát một vòng, tất cả virus đều lây lan, cho nên không thể làm gì khác hơn là không thu hoạch được gì. Về nhà mở TV, tin tức đưa rất nhiều chuyện xảy ra, hôm nay tông đuôi xe nhau, tự sát, mưu sát, những vụ cướp tăng vọt, có người nói điện thoại ở đồn cảnh sát chưa bao giờ ngừng reo.

“Tình hình này không ổn.” Lam Minh nói với Sishir, “Bảo Lucifer hỏi lão Liêu, ngoài ông ta ra chẳng ai quen đâu! Có lẽ là có người cố tình chọc giận quỷ thù hận, mục đích là lấy bào tử.”

Sishir lấy điện thoại ra gọi, kết quả không ngoài dự liệu — Có quen, là vợ ông ta! Hơn nữa đã mất khống chế, đồng thời mất liên lạc.

“Năm đó hại chết Nhiêu Anh là ông ta hay là vợ ông ta?” Miêu Tiêu Bắc sợ oan uổng người tốt.

“Đoán chừng là lão Liêu.” Sishir cầm kết quả thẩm vấn nói cho mọi người nghe, “Có người nói lão Liêu đã ra riêng rất nhiều năm, vì vợ quá điên cuồng, thù hận còn cao hơn ông ta rất nhiều.”

“Ma lực của bà ta là từ đâu ra?” Lam Minh không rõ quỷ thù hận biến dị từ lúc nào.

Sishir tiếp tục đọc kết quả điều tra, “Lão Liêu nói là do một người thần bí tạo ra! Khí thù hận của bọn họ cũng là do người thần bí đó cho bọn họ uống một loại rượu thần kì, đột nhiên tăng lên rất nhiều, năng lực cũng được thổi phồng.”

“Người thần bí đó trông thế nào?”

“Nói là mặc quần áo màu đen, sau lưng đeo măt nạ, còn có…” Sishir còn chưa nói xong, sắc mặt Lam Minh đã thay đổi, Miêu Tiêu Bắc cũng nghĩ tới, trước đây có một người đàn ông mặc như vậy, hình như tên là Rafah, hắn lấy rất nhiều virus biến chúng của quỷ hút máu, hình như quen biết với Lam Minh.

“Lam Minh.” Miêu Tiêu Bắc kêu hắn một tiếng.

Lam Minh chậm rãi gật đầu, “Tôi biết rồi.”

Sau đó mọi người đều chú ý đến sự thay đổi của Lam Minh, hắn một mình quay về phòng, hình như bận rộn gọi điện thoại, về phần bận cái gì, hắn không nói, mọi người cũng không hỏi nhiều.

Miêu Tiêu Bắc lo lắng cho hắn cả đêm, Cổ Lỗ Y lặng lẽ giúp Miêu Tiêu Bắc đi nghe lén, cũng bị Lam Minh đá ra ngoài.

Tối đó, Miêu Tiêu Bắc lo lắng cả buổi, mơ mơ màng màng ngủ, trong lúc ngủ chợt thấy có ai đẩy hắn. Mở mắt ra thấy Cổ Lỗ Y đẩy mình, làm động tác “Xuỵt”, tay chỉ xuống lầu.

Miêu Tiêu Bắc bò dậy, xuống giường nhìn ra ngoài, chỉ thấy Lam Minh vội vã ra ngoài một mình, bên ngoài trời giá rét nhưng hắn chỉ mặc rất mỏng, tuy rằng Miêu Tiêu Bắc tin chắc, hắn nhất định không thấy lạnh.

Chợt nghe Cổ Lỗ Y nói, “Leo tường!”

Miêu Tiêu Bắc nhìn trời, mặc quần áo thêm, đeo balo vào, mới chạy ra cửa đột nhiên đạp trúng gì đó, nghe thấy một tiếng “Ngao”.

Xoay đầu nhìn, thấy Sphinx nằm trước cửa đau lòng nhìn chiếc đuôi, “Cái đuôi đẹp đẽ của tui… Oa! Bắc Bắc, đi vệ sinh mà cũng mặc áo khoác hả?”

Miêu Tiêu Bắc nghi hoặc, “Sao lại ngủ trước cửa phòng ta? Mấy bữa nay chẳng phải sợ lạnh nên ngươi toàn ngủ cạnh lò sưởi sao?”

Sphinx nhìn trời, “Ai da, đêm dài đằng đằng không ngủ được…”

“Đừng dài dòng nữa!” Miêu Tiêu Bắc túm lông ngực Sphinx, Sphinx lè lưỡi, trông say sưa, “Bắc Bắc, đừng có nhéo lông ngực của người ta chứ ~”

“Ngươi có tin ta cạo sạch lông ngươi không?”

“No!” Sphinx lập tức lui vào góc, khó chịu nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, tâm trạng ngươi không tốt? Có phải thiếu ngủ dẫn tới thiếu canxi? Mau đi ngủ đi, giấc ngủ rất cần thiết đó!”

“Bớt nhiều lời, Lam Minh đi dâu?”

“Sao ta biết được.” Sphinx nằm xuống liếm móng vuốt, “Hắn là người trưởng thành, ta cũng không phải người giám hộ của hắn.”

“Ngươi đưa ta đi theo hắn.” Miêu Tiêu Bắc leo lên lưng Sphinx.

“Ý ~” Sphinx lại say sưa, “Bắc Bắc thật nhiệt tình, chưa gì đã cưỡi trên lưng người ta…”

Miêu Tiêu Bắc vươn tay nhéo tai nó, “Sphinx, ta cảnh cáo ngươi… Nếu ngươi còn nói nhảm kéo dài thời gian… Ta sẽ thiến ngươi, biến ngươi thành sư tử mẹ!”

“No!” Sphinx lập tức đứng dậy, mang Miêu Tiêu Bắc trên lưng, đuổi theo Lam Minh.

Ra tới cửa mới biết buổi tối còn lạnh hơn ban ngày, Miêu Tiêu Bắc một tay giữ Sphinx, một tay cởi balo ôm trước ngực.

“Lam Minh sẽ giết ta, hắn nói không cho ta đưa ngươi theo!” Sphinx buồn bực nói.

“Hắn muốn đi đâu?” Miêu Tiêu Bắc không hiểu, “Sao lại giấu mọi người?”

“Không muốn bị thấy chứ sao, nhất là ngươi.” Sphinx lắc đầu, “Hắn vẫn là một đứa trẻ xấu hổ.”

“Sáng nay bọn họ nhắc tới Rafah kia, có lẽ là người lấy bào tử, còn lấy virus biến chủng G, rốt cuộc hắn là ai?” Miêu Tiêu Bắc hỏi ra nghi vấn bấy lâu nay, “Có phải liên quan tới cha của Lam Minh không?”

Sphinx xoay đầu lại nhìn hắn, “Haiz, ngươi cũng không phải người ngoài, ta nói cho ngươi biết vậy… Rafah bọn họ đều là những người theo đuôi cha Lam Minh năm đó, là tàn dư của sức mạnh bóng tối.”

“Sức mạnh bóng tối?” Miêu Tiêu Bắc thấy từ này rất quen tai, “Chính là cánh cửa do ta mở ra, không khống chế được thế giới hoang dã? Còn có khu rừng hắc ám, rồi thú một sừng, cùng với quái vật bị hắc hóa sao?”

“Trí nhớ của Bắc Bắc tốt thật!” Sphinx thở dài nói, “Cho nên nếu đã biết rồi thì chẳng có gì đẹp cả… ui da!”



Nói còn chưa xong đã bị Miêu Tiêu Bắc đánh một cái.

“Ngươi dữ quá à!” Sphinx bất mãn.

“Lần này Lam Minh đi tìm ai? Tại sao lại đi lén lút?”

“Ta cho ngươi biết, nhưng ngươi không được nói với ai! Với lại chỉ có thể nhìn từ xa, nếu không ta sẽ bị Lam Minh đánh tới tàn phế!”

“Nói đi!” Miêu Tiêu Bắc gật đầu.

“Gần đây chẳng phải có tuyết rơi sao? Ngươi không cảm thấy lúc tuyết rơi, Lam Minh sẽ trở nên rất đa cảm?”

“Đúng là có.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Tuy rằng hắn biểu hiện bản thân vui vẻ, nhưng ta nghĩ hình như trời càng lạnh hắn càng không vui.”

“Cục!” Cổ Lỗ Y gật đầu, “Ghét trời lạnh nhất!”

Miêu Tiêu Bắc bật cười, nhưng Lam Minh không phải như Cổ Lỗ Y, thuộc lửa nên sợ lạnh. Không giống Bạch Lâu thuộc tính băng tuyết, cho nên khi trời lạnh rất tự do tự tại, vào mùa nóng thì ủ rũ, chẳng lẽ Lam Minh cũng là thuộc tính băng tuyết?

“Mẹ của Lam Minh có một biệt hiệu, tên là nữ hoàng băng tuyết.”

“Thật vậy sao?” Bình thường Miêu Tiêu Bắc nghe được ba của Lam Minh là cỡ này cỡ nọ, cũng nghe thấy mẹ của Lam Minh là một người phụ nữ xinh đẹp đáng tôn kính… Thì ra có liên quan tới mẹ của hắn.

“Mẹ của Lam Minh là công chúa Sevilla xinh đẹp, hôm bà chết cũng là một ngày tuyết rơi.” Sphinx lắc đầu, “Đúng mà mỹ nhân tuyệt sắc, ta không có cảm giác với nữ mà còn bị khuynh đảo mà.”

Miêu Tiêu Bắc giờ mới biết thì ra có chuyện như vậy… Thảo nào Lam Minh đa cảm như thế.

“Bà ấy tên là Sevilla?” Miêu Tiêu nghĩ là một quý tộc.

“Đó là một trong nhiều cái tên của bà ấy, ngươi cũng biết tên của quý tộc thời xưa rất là dài, nhưng ta thích tên này!”

Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nghĩ tới hình dạng của Lam Minh thời còn nhỏ, hắn từng là một đứa bé tóc vàng trốn trong bóng tối, giống như hoàng tử bé… Năm đó đoan chính cỡ nào, bây giờ lại… Haiz, cũng xem như tàn rồi, quá trình hoàng tử bé biến thành lưu manh làm người ta ưu buồn. Nhưng mà cũng không thể phủ nhận, phụ mẫu của Lam Minh là một cấm kỵ, rất ít khi nào nhắc tới.

“Ngươi đang nghĩ gì thế?” Sphinx hiếu kỳ hỏi.

“Nói tiếp!” Miêu Tiêu Bắc giục, “Ngày tuyết rơi có liên quan gì tới Lam Minh?”

“Bắc Bắc, đây là mùa tuyết rơi nhiều nhất sau khi Lam Minh được giải phong ấn.” Sphinx thở dài, “Lúc công chúa Sevilla chết, linh hồn đã phó thác vào băng tuyết, nói cách khác, vào đêm tuyết rơi nhiều nhất, Lam Minh đều có thể đi qua băng tuyết để nói chuyện với bà ấy.”

“Hả?!” Miêu Tiêu Bắc cả kinh, “Lam Minh đi gặp mẹ?”

“Đúng vậy…”

“Dừng lại!” Miêu Tiêu Bắc núm lông sau cổ Sphinx, làm nó đau tới mức kêu lên, “Bắc Bắc, đau lắm đó!”

“Đừng đi nữa!” Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nói, “Mau về.”

“Không đi nữa?” Sphinx ngẩng đầu nhìn hắn, “Bắc Bắc, ngươi thật dễ thay đổi, có phải người đẹp đều như vậy?”

Miêu Tiêu Bắc liền đánh nó một cái, “Về, để Lam Minh biết chúng ta theo dõi hắn không tốt lắm, chuyện này không thể nhìn lén. Lỡ lát nữa hắn ôm mẹ khóc, bị ta nhìn thấy chẳng phải xấu hổ chết sao!”

Sphinx cười gượng, “Làm gì có.”

“Tuy rằng rất muốn xem thử mẹ hắn đẹp cỡ nào…”

“Nhìn không rõ đâu.” Sphinx cười khổ, “Chỉ có hoa tuyết tụ lại thành hình, mỗi lần gặp đều rất đau lòng.”

“Về thôi!” Miêu Tiêu Bắc gật đầu.

Giữa lúc Sphinx chuẩn bị xoay đầu về, Miêu Tiêu Bắc cảm giác Cổ Lỗ Y kéo mình lại.

“Sao thế?”

Cúi đầu nhìn, chỉ thấy Cổ Lỗ Y nhíu mày, đưa tay chỉ về rừng cây phương xa.

Miêu Tiêu Bắc phóng tầm nhìn, trong rừng cây xa xa… Cũng chính là nơi Lam Minh tới triệu hồi linh hồn mẹ, xuất hiện rất nhiều quả cầu năng lượng màu đen.

“Nguy rồi!” Sphinx hét một tiếng, “Có chuyện! Hình như là bẫy!”

“Lam Minh có thể gặp nguy hiểm không?”

“Đi xem!” Sphinx lập tức bay về phía trước, Cổ Lỗ Y lấy điện thoại gọi cho mọi người ở nhà.

Tiếng chuông điện thoại gọi mọi người thức tỉnh, Long Tước nhận điện thoại nghe Cổ Lỗ Y huyên thuyên một hồi.

Vừa cúp máy, Long Tước chỉ vào rừng cây xa xa với những người bị gọi tỉnh, “Có chuyện.”

Khiết Liêu và Sishir phóng ra cửa sổ, đuổi theo Miêu Tiêu Bắc bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp