Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 10 - Chương 105


2 năm

trướctiếp

“Từ đó tới giờ, tôi chưa thấy ai mà xấu xa như vậy.” Mọi người lái xe đi tìm ông già nọ, Miêu Tiêu Bắc nhịn không được nói, “Tại sao lại muốn làm người ta sống thê thảm suốt đời mới bỏ qua chứ, chẳng lẽ có thâm cừu đại hận gì?”

“Cục cục.” Cổ Lỗ Y ngồi trên vai Miêu Tiêu Bắc kêu hai tiếng, lắc lắc chân.

“Cổ Lỗ Y cũng nói vậy sao?” Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ lắc đầu.

“Nó nói cái gì?” Lam Minh hiếu kỳ, trong đầu nghĩ ngôn ngữ không thông đúng là bất tiện.

“Cổ Lỗ Y nói, người xấu có rất nhiều kẻ là do trời sinh.”

“Đúng vậy.” Lam Minh đồng ý.

“Ông già kia có hình dáng thế nào?” Cảnh Diệu Phong dựa theo địa chỉ Miêu Tiêu Bắc cung cấp, vừa lái xe vừa hỏi.

“Tóc màu xám, râu cũng bạc, trông như cú mèo, hoặc loại chim tương tự… chim cắt?”

“Lông mày chúi xuống, mũi mắt miệng nhỏ, mặt dẹp?” Sishir đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy! Cậu biết ông ta?” Miêu Tiêu Bắc hiếu kỳ.

“Tôi còn tưởng ai lại độc ác như vậy, thì ra là quỷ thù hận.” Khiết Liêu lắc đầu, “Nhiêu Anh đúng là ăn no rửng mỡ tự đi tìm cái chết, tự nhiên tìm tới quỷ thù hận.”

“Quỷ thù hận là gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

“Là một loài xấu xa nhất trong tất cả các loài quỷ.” Sishir giải thích ngắn gọn, “Bọn họ thấy vui khi thấy người ta gặp bi kịch, thích gây hấn ly gián, thích tạo ra chiến tranh thậm chí là cái chết! Thích nhìn thấy người ta đau khổ, nhìn người ta không được hạnh phúc, tất cả chuyện xấu, bọn họ đều thích làm, tất cả hạnh phúc, đối với bọn họ y như độc dược vậy.”

Miêu Tiêu Bắc nghe xong liền bực mình, “Tại sao lại có thứ ghê tởm như vậy chứ!”

“Đúng vậy!” Mọi người đồng thanh, “Đúng là ghê tởm!”

“Quỷ thù hận rất ít, bởi vì là ma quỷ, bọn họ không có năng lực gì đặc biệt, chỉ có tri thức là phong phú!” Lam Minh có vẻ có chút bùi ngùi, “Lâu như vậy rồi, có thể lưu lại loài xấu xa như vậy càng ngày càng ít.”

“Tri thức?” Miêu Tiêu Bắc lần đầu nghe nói tri thức có thể giết người, “Ông ta dạy Nhiêu Anh và Lưu Thần cách thảm nhất để kết thúc trong khi có thể giải quyết rất dễ dàng! Nếu nói dùng tri thức để giết người… căn bản là một tiểu nhân!”

“Không sai, loại ác quỷ này giống như tiểu nhân trong cuộc sống, trước mặt thì chẳng dám nói gì nhưng sau lưng lại thầm lặng đâm một nhát, làm người ta chảy máu không ngừng!” Bạch Lâu nghiêm túc nói, “Cho nên bọn họ chỉ dám né tránh, không ra ngoài trời đối diện với mọi người, bởi vì đại đa số đều biết bọn họ là ác ma, sẽ giết chết bọn họ!”

Rất nhanh xe của mọi người đã đến gần phố yêu tinh. Sau khi xuống xe, Miêu Tiêu Bắc dựa theo ký ức mình nhìn thấy, tìm được số nhà trong trí nhớ. Định gõ cửa lại bị Lam Minh giữ tay lại, nhướn mày như nói — Đối xử với người như vậy cậu còn định gõ cửa?

Không đợi Miêu Tiêu Bắc hiểu ra, Lam Minh đã đá bay cửa, bên trong vang lên một tiếng “Rầm”, có một ông già vóc dáng nhỏ bé té xuống ghế, sau đó bị Khiết Liêu nắm áo kéo lên, vừa nhìn mặt… Miêu Tiêu Bắc nói, “Chính là ông ta!”

“Ha.” Khiết Liêu nhìn vẻ mặt hoảng sợ của ông già, “Ngươi mà cũng có lúc sợ à?”

“Ái chà… đây chẳng phải là lang vương sao?” Ông già chậm rãi bình lại tâm trạng, “Sao ngài lại đến đây, có nhiều khách quý thật, chỗ của tôi sao có thể tiếp tại nhiều đại thần như thế.”

Khiết Liêu ném ông lên băng ghế, “Bớt giả bộ đi!”

“Đúng là quỷ thù hận.” Bạch Lâu đưa sát mặt tới nhìn, “Còn là quỷ thù hận lông mày trắng sống ngàn năm, tên gì?”

“Hồi bẩm quỷ sư đại nhân, tiểu nhân tên là lão Liêu.” Quỷ thù hận nơm nớp lo sợ nhìn Lam Minh, “Lam Minh đại nhân.”

Lam Minh quan sát ông ta một phen, “Năm đó người bán cách cho Nhiêu Anh và Lưu Thần là ngươi?”

“Hở?” Lão Liêu đảo mắt, “Không có… Tôi không nhớ hai người đó.”

“Chúng tôi cũng chưa nói bọn họ là người.” Cảnh Diệu Phong cười lạnh, “Sau đó trong trường học tại sao lần lượt có người chết?”

“Tôi… tôi nào biết.” Ông già chà chà hai tay.

Cổ Lỗ Y lôi ra một cuốn sách trong chồng sách để trên bàn, đưa cho Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc mở ra xem, nhíu chặt mày, “Tháng chín, ba đồng, sáu người chết. Tháng mười, bốn đồng, chín người chết…”

“Lão bất tử, một tháng ngươi hại chết mấy mạng người, một năm sẽ hại chết bao nhiêu người? Ngươi sống một ngàn năm, nếu ta đưa ngươi xuống địa ngục, Lucifer sẽ xử lý ngươi thế nào đây?” Sishir lấy lưỡi hái ra, ông già ôm ghế run bần bật, “Đừng! Các người… các người đừng giết tôi, tôi biết các người muốn cái gì!”

“Muốn cái gì?” Mọi người đều nhíu mày nhìn ông, “Thứ gì?”

“Các người muốn vũ dạ tập.” Lão Liêu nơm nớp lo sợ, “Các người đang tìm nó… đúng không?”

Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh.

“Anh có tin ông ta không?” Khiết Liêu hỏi Cảnh Diệu Phong.

Cảnh Diệu Phong lắc đầu, mọi người cũng lắc đầu, ngay cả Cổ Lỗ Y và Fanny cũng lắc đầu.

Mọi người xoay đầu nhìn Miêu Tiêu Bắc, Miêu Tiêu Bắc cũng lắc đầu, “Mặc kệ ông ta có biết hay không, vẫn không thể tha thứ được!”

Sishir mỉm cười, “Lão già.”



“Sao?” Ông già ôm đầu, ý thức được cái chết đã sắp tới.

“Ngươi biết không, ta có muốn cái gì, cũng không đồng ý điều kiện của ngươi.” Sishir giơ lưỡi hái lên, chuôi đao hướng xuống dưới.

Sắc mặt ông già trắng bệch, nhìn chằm chằm Sishir, “Xin tha mạng, thần chết đại nhân…”

“Vì để tránh ngươi lại giở trò gì, ta sẽ giao ngươi cho Lucifer, sau đó… Haha, ta muốn cái gì, ngươi phải trả lời cái đó, nói cách khác, chờ hình phạt nghiêm khắc nhất tới xử lý ngươi đi!” Sishir giơ lưỡi liềm lên, đánh mạnh một cái xuống đất.

Một tiếng vang thật to vang lên, cửa địa ngục mở ra, Khiết Liêu nắm lão Liêu ném vào trong.

“A!” Lão Liêu kêu thảm thiết rơi xuống động, bên trong có ác quỷ nắm lấy, kéo xuống tầng chót của địa ngục để tra tấn. Tầng chót của địa ngục giam giữ những ác quỷ độc ác nhất, hầu hết đều gây tội ác tày trời. Ở đây khác với tù giam của trần gian, một khi đã xuống tầng chót của địa ngục, ngày nào cũng sẽ bị hành hạ, trọn đời không thoát thân, đồng thời vĩnh viễn không chết được. Cuộc đời sau này của lão Liêu đúng là vô cùng đau khổ.

Miêu Tiêu Bắc hít một hơi thật sâu, tuy rằng tin tức của vũ dạ tập không lấy được, nhưng có thể lấy lại công đạo cho những học sinh vô tội đã chết.

Cổ Lỗ Y bọn họ tìm trong phòng, hy vọng tìm ra chút manh mối, Sishir gọi điện cho quan viên tra tấn ở địa ngục, bọn họ đều là cấp dưới của hắn, đồng ý giúp hắn hỏi han tin tức về vũ dạ tập, có manh mối nhất định sẽ gọi cho hắn.

Vụ án lần này rốt cuộc cũng kết thúc, mọi người lục tung căn nhà của lão Liêu, cũng chẳng tìm được gì liên quan tới vũ dạ tập. Vì vậy Cổ Lỗ Y phun lửa đốt trụi căn nhà, để tránh để lại khí độc sinh sôi ra ác quỷ xấu xa gì đi gây hại cho đời.

Nhiều cư dân ở phố yêu tinh nhìn thấy, nơi này có không ít quỷ quái, nhưng đều biết luật lệ ở nhân gian, đến nay cũng chẳng có ai dám đi gây họa, chỉ có quỷ thù hận này ngu xuẩn, bởi vậy bị giết là chuyện thường tình, chỉ là không nghĩ lại động tới những thần ma cấp cao như vậy. Nhiều người vừa thấy Lam Minh liền chạy đi núp, có lẽ chuẩn bị dọn nhà.

Miêu Tiêu Bắc bọn họ thấy sắc trời không còn sáng, liền quyết định về nhà nghỉ ngơi, thay đổi tâm tình không tốt sáng giờ. Lên xe, mọi người nhận được tin nhắn của Phong Danh Vũ, “Sinh rồi, sinh rồi! Mau tới!”

Mọi người sửng sốt, nhìn nhau liền ý thức ra Tiểu Ái sinh rồi, vội vàng lái xe tới bệnh viện. Bệnh viện này mặc dù là công lập, nhưng bác sĩ đỡ đẻ cho Tiểu Ái không phải người bình thường, cho nên tất cả đều thuận lợi.

Đứa bé sinh ra là tiểu long, lúc sinh ra, hai mắt tròn vo, trên trán có hai cái sừng be bé, sau mông có một cái đuôi, mập mạp, trên người còn có vảy đen nhàn nhạt dưới nách và sườn.

Nó vừa chào đời đã kêu cục cục, rồi nhắm mắt ngủ, mập mạp dễ thương, quả nhiên tiểu long khi còn bé đều giống nhau.

Long Tước và Đao Tù rất vui vẻ, Đao Tù làm ba, lúc này cũng được thăng chức vào nhóm vú em siêu cấp, mà Cổ Lỗ Y cũng có bạn, một tiểu hắc long dễ cưng, được rồi, còn là bảo bối của đao long tộc.

Miêu Tiêu Bắc cắt ngón tay, nhỏ vài giọt máu vào miệng em bé, nó quẹt miệng hít hai cái, ngủ sâu hơn.

Cục cưng tiểu long có tên là Đao Đao, lần này tốt lắm, một Cổ Lỗ Y, một Đao Đao. Miêu Tiêu Bắc bọn họ chúc mừng một phen, ở lại bệnh viện một tuần rồi đưa hai mẹ con về nhà.

Tiểu Đao Đao đã mở mắt, mặc yếm, so với lúc Cổ Lỗ Y hồi mới tới còn nhỏ hơn.

Lam Minh rất vui, bởi vì từ lúc Tiểu Đao Đao sinh ra, Cổ Lỗ Y đã có chuyện làm, nó cứ ôm Tiểu Đao Đao bay tới bay lui, không rảnh chen giữa Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh.

EX cũng nghênh đón kì nghỉ đông, sau khi trải qua khoảng thời gian rét lạnh… Nguyên đán cũng tới, thành phố S ít khi nào thấy tuyết lớn.

Sáng sớm hôm nay, nhiệt độ xuống tới âm năm độ.

EX mở lò sưởi, Cổ Lỗ Y bọc áo lông, ôm Tiểu Đao Đao còn ngậm núm vú cao su bay tới bay lui.

Những người khác đều bận rộn như trước, Fanny ngồi xổm bên cửa sổ ngắm tuyết rơi, đột nhiên nó kêu hai tiếng.

Miêu Tiêu Bắc bọn họ xoay ra xem… Quả nhiên, không lâu sau nghe thấy tiếng chuông cửa.

Cổ Lỗ Y ôm Tiểu Đao Đao vào bếp, ngồi trên vai Long Tước đang nấu cơm, cầm bình sữa đút cho Tiểu Đao Đao.

Miêu Tiêu Bắc thì tiếp lấy Fanny nhảy lên đùi mình, cuộn tròn lại, nhẹ nhàng vuốt lông nó.

Người vào là một ông lão mặc tây trang giản dị. Sau khi bước vào liền đưa danh thiếp cho Bạch Lâu.

Bạch Lâu mời ông ngồi xuống sô pha, nhìn danh thiếp — Lưu Hạo Nhiên, tổng biên tập tạp chí XX.

“Tạp chí này…” Bạch Lâu cảm thấy rất quen mắt.

“Là tạp chí xuất bản sách cho Nhiêu Anh?” Cảnh Diệu Phong còn nhớ.

“Chào mọi người, hôm đó các cậu để số điện thoại lại, giúp các cậu liên hệ Nhiêu Anh là tôi.” Tổng biên tập tháo chiếc mũ xuống, loại mũ này bây giờ có rất ít người đội, lấy tẩu thuốc ra, hỏi mọi người có được hút không.

Mọi người đều lắc đầu — Nói với ông không được hút, vì ở đây có trẻ con.

Ông cất tẩu thuốc vào, “Không sao, tôi căng thẳng quá thôi.”

“Tổng biên Lưu có chuyện gì sao?” Bạch Lâu rót cho ông một tách trà nóng, đặt tách trà vào tay ông, nhìn ra có chuyện gì rất nghiêm trọng.

“Cám ơn.” Tổng biên Lưu cầm lấy, nhìn Cảnh Diệu Phong, “Tôi không biết mình có nhận nhầm không, cậu là cảnh sát?”

Cảnh Diệu Phong gật đầu, “Đúng vậy.”

“Vậy thì tốt quá.” Ông thở dài, “Tòa soạn của chúng tôi gần đây xảy ra chút chuyện.”

“Chuyện gì?”



“À ờ… Năm đó tôi làm biên tập cho Nhiêu Anh, sửa lỗi chính tả, sắp chữ… Khoan đã, những nhân viên có liên quan tới cuốn sách của Nhiêu Anh đều đã chết.”

“Cái gì?!”

Mọi người bị tin tức này làm trở tay không kịp, không thể! Vụ án của Nhiêu Anh đã qua mấy tháng rồi mà?

Cảnh Diệu Phong nhíu mày nhớ lại, “Mấy hôm trước đúng là tôi có nhận được vài vụ án, các nhân viên của một tòa soạn lần lượt tử vong, nguyên nhân cái chết lại không mấy đặc biệt, nghi ngờ là vụ án trúng độc tập thể… Thì ra là tòa soạn của ông à?”

“Ban đầu tôi cũng không nghĩ liên quan tới Nhiêu Anh, chẳng qua tôi cảm thấy rất kì lạ, nhưng mà lúc tôi mang tất cả những công việc bọn họ làm cầm lên xem… Phát hiện bọn họ có một chỗ giống nhau, chính là đều tham gia xuất bản cuốn sách của Nhiêu Anh.” Ông thở dài, “Tôi có một người bạn, tên là Vinh Kiệt, hắn là đạo sĩ.”

“Tôi có quen, là bạn.” Bạch Lâu gật đầu.

Cảnh Diệu Phong nhạy cảm liếc nhìn Bạch Lâu, trong lòng nghĩ — Bạn?!

Miêu Tiêu Bắc ở bên cạnh túm hắn — Đừng có lộ liễu quá! Bạch Lâu cụt hứng bây giờ.

Cảnh Diệu Phong liền cất đi ánh mắt ghen tuông, cúi đầu nghe sự việc tiếp diễn.

“Hôm đó hắn tặng tôi cái miếng gì đó, nói là nếu có gì không thoải mái thì bỏ vào miệng, có thể đuổi hung trừ tà… Hắn còn nói, tòa soạn của chúng tôi có khả năng bị thứ gì đó theo dõi, thứ đó chắc chắn không phải người.” Lưu Hạo Nhiên nói, lấy một thứ trong túi ra đưa cho mọi người xem.

“Là vảy rồng.” Lam Minh vừa nhìn đã biết, “Đúng là có thể tránh tai họa.”

“Tối qua, đột nhiên cảm thấy khó thở, trong lòng không biết tại sao, sau đó tôi thấy… tôi cũng không biết hắn là người hay quỷ nữa.”

“Nó như thế nào?” Mọi người hỏi tiếp.

“Nó ngồi chồm hổm trên bàn nhìn tôi chằm chằm.” Lưu Hạo Nhiên nhớ lại cảnh đáng sợ tối qua, “Nó nói, mau chết đi, để ta xem ngươi chết một cách đau đớn!”

Mọi người nhíu mày — Gặp quỷ.

“Dưới tình thế cấp bách, tôi lấy vảy rồng ngậm vào miệng.” Lưu Hạo Nhiên nói, chỉ chỉ vảy rồng trong tay Lam Minh, “Nhắc tới cũng lạ, người nọ đột nhiên biến mất, tôi cũng thở được, suýt nữa là mất mạng rồi.”

Mọi người nghe xong đều hiểu, xem ra nhà xuất bản của ông đã đắc tội với thần ma nào đó, liền hỏi, “Người đó có hình dạng thế nào, ông còn nhớ không?”

“Nhớ chứ nhớ chứ!” Ông gật đầu, “Rất đặc biệt, vóc dáng lùn tịt như ông già, tóc xám trắng, mặt thì… nói thế nào nhỉ, trông như cú mèo, chắc nói giống chim cắt thì đúng hơn. Mắt to, lông mày dựng thẳng trông rất ác, mũi diều hâu, nhưng mặt thì to bẹp.”

Ông vừa nói xong, Miêu Tiêu Bắc bọn họ cũng choáng váng — Con quỷ ông hình dung chẳng phải là quỷ thù hận sao? Giống lão Liêu y như đúc.

Bạch Lâu vẫn còn chút không dám chắc, lấy hình của quỷ thù hận trong máy tính đưa cho Lưu Hạo Nhiên xem, “Có phải không?”

“Đúng rồi đúng rồi!” Ông gật đầu.

“Không thể!” Sishir bật dậy, “Không ai có thể trốn thoát khỏi địa ngục!”

“Ông chắc chắn là giống y như đúc?” Cảnh Diệu Phong hỏi lại.

“Rất giống, nhưng mà ông già kia… hình như mập hơn, cũng không có ria mép.”

“Vậy thì không phải lão Liêu.” Mọi người nhíu mày, không nghĩ tới lại còn một quỷ thù hận khác ở bên ngoài.

“Không thể béo được.” Khiết Liêu lắc đầu, “Quỷ thù hận dùng cả đời để hại người, bọn họ không mập nổi, đều gầy trơ xương.”

“Đúng vậy, đó không phải béo.” Lam Minh lắc đầu, “Đó là ngực…”

Miêu Tiêu Bắc sửng sốt một lát, “Ngực? Là nữ sao?”

Lam Minh nhếch môi cười, “Đúng, Bắc Bắc rất thông minh, mới vậy đã đoán ra ngực lớn là nữ… ui da!”

Nói còn chưa xong đã bị Miêu Tiêu Bắc thụi một cái.

“Khụ khụ.” Miêu Tiêu Bắc cố gắng giữ hình tượng, xoay đầu hỏi Lưu Hạo Nhiên, “Hắn ngoại trừ kêu ông chết còn nói gì nữa không?”

“Hắn có nhắc tới đổi mạng gì đó.” Lưu Hạo Nhiên lắc đầu, “Sáng nay tôi gọi cho Vinh Kiệt, hắn bảo tôi tìm các cậu, nói các cậu có thể giúp tôi giải quyết chuyện khó này.”

Lúc này, Long Tước từ trong bếp đi ra, mang thức ăn để lên bàn, đến gần hỏi, “Nghe nói tổng biên tập được đãi ngộ rất tốt?”

“Ừ… đúng vậy.” Lưu Hạo Nhiên mau chóng gật đầu, “Vợ tôi mất sớm, con thì sống ở nước ngoài, cho nên phí của các cậu tôi có đủ khả năng trả.”

“Rất tốt.” Long Tước ngồi xuống, “Vậy chúng ta bàn chút chuyện liên quan tới chi phí ha, bạn của ông nói rất đúng, cả thành phố S này, phải nói là toàn quốc thậm chí là cả thế giới cũng chỉ có chúng tôi mới giúp được ông!”

Miêu Tiêu Bắc nhỏ giọng hỏi Lam Minh, “Sao Long Tước đột nhiên kích động quá vậy?”

Lam Minh làm mặt quỷ, “Là vì phải nuôi thêm một đứa có sức ăn kinh người chứ sao, cậu có thấy con nít nhà nào mà mới một ngày uống hết một 1 lít sữa mà không đi tè không… Ui da!”

Không biết Cổ Lỗ Y đã bay tới chỗ hai người từ bao giờ, hung hăng đạp một cái vào đầu Lam Minh.

Lam Minh cắn răng không thể phát giận, Cổ Lỗ Y ôm Tiểu Đao Đao ngồi sau ghế sô pha, nhăn mặt với hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp