Thời điểm vết thương ở chân của Giang Triết gần khôi phục thì bụng Giang Thiến cũng đã lớn hơn.
Giang Triết càng không dám tới Minh Đế làm việc, nhìn Giang Thiến khe khẽ đi đi lại lại trước mặt mình, anh khẩn trương vô cùng, mỗi ngày đều canh chừng cô thật cần thẩn, chỉ sợ cô không cẩn thận sẽ bị trượt chân.
Năm tháng sau, Giang Thiến bắt đầu thèm ăn các đồ ăn vặt. Đặc biệt đối với những thứ có mùi thơm xông vào mũi gì đó, cô càng không có năng lực kháng cự.
Giang Triết không dám để cho Giang Thiến đi ra ngoài ăn, vì vậy liền phân phó quản gì, đi tìm những thứ đồ ăn vặt ở đầu đường, mỗi ngày sẽ mời đầu bếp đến nhà làm cho cô.
Nhưng mà, Giang Thiến ăn là ăn hương ăn hoa, bắt cô đối mặt với một bàn nhiều đồ ăn như thế này, sao cô có thể ăn hết được?
Liên tục mấy lần sau đó đều như vậy, cô liền kháng nghị, nhất định phải ra ngoài đi dạo chơi vui vẻ một phen.
Lại nói, thật sự là đã rất lâu rồi cô không đi dạo phố.
Dĩ nhiên là Giang Triết không yên lòng để cô đi ra ngoài, anh hận không thể mua cả con đường đó, để cho mình cô có thể vui vẻ dạo quanh.
Giang Thiến vừa nghe thấy anh nói như vậy, liếc mắt nhìn anh một cái, vì vậy, lời còn chưa kịp nuốt xuống, vừa ra khỏi miệng liền biến thành, "Đi........Tại sao lại không đi chứ? Thuận tiện cho bảo bảo của chúng ta được mở mang tầm mắt."
Vì thế, Giang Triết liền dẫn Giang Thiến đi dạo phố. Giang Thiến khẽ nhíu mày một cái, anh nói đi dạo phố thì đi dạo phố thôi, có cần thiết phải biến thành phiền phức như vậy không?
Trước mặt có hai người đi trước mở đường, phía sau bốn người cản ở phía sau.
Cố tình là sáu người kia toàn thân đều là máu đen, bộ dáng y như mấy đại ca xã hội đen vậy, cung kính đi theo phía sau lưng Giang Thiến, nói có bao nhiêu khó chịu liền có bấy nhiêu khó chịu.
Bất quá, so với không được đi ra ngoài thì như vậy có thể miễn cưỡng chấp nhận được, Giang Thiến nhìn người bên cạnh một chút, rõ ràng là khẩn trương quá mức rồi, cô chỉ còn biết lắc đầu thở dài.
Vẫn là con đường dành cho người đi bộ lần trước, chỗ này đã từng là nơi Giang Triết bị phát hiện chuyện tốt của mình.
Chỉ cần nghĩ đến những thứ này, trong lòng Giang Thiến liền cảm thấy không thoải mái, chỉ là, bàn tay bé nhỏ của cô bị người bên cạnh nắm thật chặt, người kia còn khẩn trương nhìn cô, bộ dạng chuẩn bị giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đỡ cô ngã từ dưới đất lên.
Nhịn, nhịn, nhìn mặt mũi anh thế này, cô tạm thời tha cho anh!
Phía trước, mùi thơm không biết từ đâu xông vào mũi từng cơn, từng cơn; Giang Thiến đã sớm bước đi theo mùi hương kia rồi.
Chính là hạt dẻ rang đường, Giang Thiến trước đây vẫn luôn thích thứ này.
Không chờ cô nói mua, đã sớm có người mua xong cho đem tới cho cô rồi.
Túi hạt dẻ kia cũng không tới được tay cô mà trên đường đến với cô nó đã bị Giang Triết cướp mất.
Không chờ cô nói mua, đã sớm có người mua xong cho đem tới cho cô rồi.
Túi hạt dẻ kia cũng không tới được tay cô mà trên đường đến với cô nó đã bị Giang Triết cướp mất.
Hạt dẻ này vừa mới ra lò, bóc vỏ ra mùi thơm xông vào mũi, người nào đó đứng bên cạnh không thể đợi được đã sớm bu lại.
Giang Triết chưa bao giờ ăn thứ này, anh kiên nhẫn bóc từng hạt, nếu như không phải bởi vì người bên cạnh thích ăn, anh căn bản sẽ không bao giờ đi mua.
Vì vậy, hai người vừa đi về phía trước vừa hưởng thụ hạt dẻ thơm ngon, một bóc, một ăn.
Giang Thiến ăn cực nhanh, bình thường Giang Triết còn chưa bóc xong một hạt thì người bên cạnh đã chìa tay về phía anh.
Giang Triết vô cùng cẩn thận để 'thịt' hạt dẻ lên tay cô, bàn tay trắng nõn như lớp vỏ hành tây, bên trên là một viên hạt dẻ vàng rực lại là hình ảnh tuyệt đẹp hiếm có.
Bên ngoài hiển nhiên có người nhận ra Giang Triết, nhìn động tác của hai người bọn họ vui vẻ, tự nhiên, tình nồng ý mật như vậy, đem tơi bao ánh mắt thèm thuồng.
Đương nhiên, cũng không ai phát hiện ra, giờ khắc này, bên trong một cửa tiệm sát bên đường dành cho người đi bộ, có người đang dùng ánh mắt độc ác quan sát tất cả.
Sau khi rời khỏi Giang Triết, trong đầu cô cả ngày lẫn đêm đều là hình bóng anh.
Thật ra thì, Giang Triết đối với cô cũng không tốt, có lúc, thậm chí cô còn không chịu đựng được. Cô nghĩ, nếu như lúc trước không phải công ty của cô và anh ký hợp đồng hợp tác, đoán chừng anh cũng sẽ không để cho cô vào phòng làm việc của mình.
Nhưng mà, hết lần này tới lần khác, cô cứ không oán không hối đi yêu một người đàn ông như vậy.
Yêu đến không còn lòng tự tôn, yêu đến thấp hèn như cát bụi.
Mấy tháng trước, cũng tại nơi này, Giang Triết tuyên bố tin tức kết hôn của anh và cô, mấy ngày sau đó, về đến nhà cô đều vui mừng đến không ngủ được, nghĩ tới chỉ mấy ngày nữa thôi, cô rốt cuộc có thể ôm người đàn ông mình yêu cùng nhau nghỉ ngơi.
Thật không nghĩ đến sóng gió bất ngờ lại nổi lên, cô còn chưa thưởng thức được mùi vị ngọt ngào nó như thế nào, thì chuyện tốt của mình đã bị 'đứt gánh giữa đường'.
Thật ra thì, lần đầu tiên nhìn thấy Giang Thiến, cô đã nhìn ra quan hệ giữa hai người khác lạ, thế nhưng, lúc đó, cô thật là ngu, cho là chỉ cần mình dụng tâm, nói không chừng Giang Triết sẽ thích mình.
Vì vậy, cô lao vào yêu mà quên mất đường về, biết rất rõ mình giống như thiêu thân lao đầu vào lửa nhưng vẫn không dứt ra được.
Đỗ Hân Lệ nhìn người bên ngoài qua cửa kính, ăn xong hạt dẻ, hai người đó mười ngón tay đan vào nhau dời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT