"Em là bà mai sao?" Giang Triết không khỏi châm chọc.
Không nên so đo với anh, không cần tính toán với anh.... ....
Giang Thiến âm thầm tự nhủ trong lòng mình hết lần này đến lần khác không nên tính toán với anh.
"Anh ăn cơm chưa?"
"Không cần em lo!" Bạn Giang mỗ nào đó thở hổn hển leo lên giường nằm.
"Anh buồn ngủ sao?" Giang Thiến có chút ngoài ý muốn, đây là phòng của anh mà, không phải anh định tối nay ngủ lại đây chứ?
Cũng kỳ quái quá đi, từ lúc nào anh lại chịu ngủ ở trong phòng của chính mình như vậy rồi hả?
Giang Thiến lặng lẽ đi tới, chẳng qua là cô còn chưa đưa tay ra, Giang Triết liền đem quần áo của mình kéo hết ra, sau đó nằm thẳng chân trên giường.
Giang Thiến bất đắc dĩ cười, lắc lắc đầu.
Nhưng mà, như thế cũng tốt. Mấy ngày trước, mỗi đêm ngủ Giang Triết đều không an phận, cả người cứ dán chặt lấy cô, ngay cả thở cũng không cho cô thở.
Nếu chỉ có như vậy thì không nói, hết lần này đến lần khác tay của anh không ngừng 'du ngoạn' trên người cô, làm cho cô không có đêm nào ngủ ngon.
Giang Thiến xoay người, định ra ngoài.
"Em đi đâu?" Sau lưng vang lên âm thanh lạnh lẽo.
Giang Thiến dừng bước, không tồi, còn chịu nói chuyện với cô, chứng tỏ đã bớt giận rồi, cô chỉ sợ đến một câu cũng không nói với cô, vậy thì phiền phức lớn rồi.
"Ngủ mà!"
"Không ngủ ở đây, em định đi đâu ngủ?"
Sau lưng, giọng nói của người nào đó càng ngày càng không thân thiện, thâm chí Giang Thiến hoài nghi anh có thể nào tới đẩy ngã cô xuống giường ngay bây giờ không.
"Nhưng đây là phòng của anh mà!"
"Phòng anh thì sao?" Bạn Giang mỗ tỉnh táo hỏi vặn lại.
"Giang Thiến, trí nhớ của em kém vậy, cũng biết là em quên chuyện đó rồi. Còn không mau qua đây, chẳng lẽ muốn anh qua đó ôm em lên sao?"
Giọng nói của anh mang đặc âm mũi, nghe lại càng thêm gợi cảm, quyến rũ.
Giang Thiến hơi sững sờ, không hiểu chuyện anh nói là chuyện gì, chẳng qua còn chưa chờ cô nhớ ra, anh đã giùng giằng đứng lên, sau đó dùng sức chặn ngang người Giang Thiến, ôm cô lên trên giường.
"Chân còn đang bị thương, vẫn còn sức lực lớn như vậy!" Giang Thiến nhẹ giọng nói thầm.
"Anh không ngại để cho em thử một chút xem khí lực của anh lớn thế nào đâu, anh cũng không ngại dùng cách thức kia để chứng minh!"
Giang Triết cười xấu xa một tiếng, đem Giang Thiến đặt ở trên người mình, sự tức giận ban nãy đã biến mất không còn một mống.
Anh không dám dùng lực lớn, dù sao trong bụng Thiến Nhi còn có bảo bối của anh và cô.
Giang Thiến vội vàng bảo vệ bụng mình.
"Giang Triết, đừng nháo!"
Nhận thấy giọng nói của Giang Thiến đã mang theo chút tức giận, khóe miệng Giang Triết hơi giơ lên, đứng dậy, ôm Giang Thiến đến bên cái gối đầu.
"Tại sao anh ngủ ở đâu thì nhất định em phải ngủ ở đó?" Giang Thiến ủy khuất nói.
Tại sao cô phải ở cùng anh? Rõ ràng phòng này là của anh.
Giang Triết ngược lại không tức giận, chỉ là, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Giang Thiến.
"Em đã nói, sau này mỗi tối đều sẽ ngủ cùng anh, hơn nữa anh còn muốn để cho em biết khí lực của anh rốt cuộc lớn đến mức nào!"
Giang Triết ghé vào tai Giang Thiến nhỏ giọng nói.
"Anh muốn làm gì? bác sĩ nói ba tháng đầu tiên, hai người không thể ngủ chung một chỗ!"
Giang Triết nhìn Giang Thiến, bàn tay chậm rãi dời xuống, sau đó vuốt ve gương mặt cô.
"Cái đầu nhỏ của em đang nghĩ gì vậy?" Ánh mắt Giang Triết tràn đầy trêu trọc, ý kia chính là, Thiến Nhi! tư tưởng của em thật không thuần khiết.
"Thiến Nhi, anh muốn cho em thử chút khí lực của anh xem như thế nào, chỉ là muốn cùng em xoay cổ tay thôi."
Đầu Giang Thiến hiện đầy vạch đen.
Xoay cổ tay?
Không phải chứ, nửa đêm nửa hôm, anh lại bảo cô cùng anh xoay cổ tay.
"Đúng vậy, chính là nó, thế em cho là gì?" Tròng mắt đen nhánh của anh áp sát vào mặt cô.
"Nhưng mà, nếu như em có yêu cầu khác có thể nói cho anh biết, anh sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của em, để cho em được thoải mái."
"Không, không có, em không có yêu cầu gì cả!"
"A! Nói vậy nhất định là có!" Giang Triết dẫn dắt từng bước.
"Vậy em nói nghe một chút, muốn anh làm thế nào để thỏa mãn em?"
"Giang Triết!" Giang Thiến tức giận, quyết định quay lưng lại, không để ý đến anh nữa.
Chỉ là, sức lực của cô sao có thể chống đỡ được sức mạnh của Giang Triết.
Vì vậy, buổi tối hôm đó, Giang Thiến bị cưỡng chế cảm nhận khí lực mạnh mẽ của Giang Triết rốt cuộc lớn thế nào? Còn có những địa phương nào lớn.
Anh quả thật là nói được làm được, nếu bác sĩ nói không thể, anh kiên quyết như thế. Chỉ là.......
Sau đó, bàn tay Giang Thiến đau mỏi đến gãy rời.
Cho nên, sáng ngày hôm sau, khi bạn học Giang Triết khiêm tốn hỏi Giang Thiến 'rốt cuộc khi lực của anh thế nào?' thì Giang Thiến chỉ muốn khóc, không ngừng gật đầu.
"A...Em cũng thừa nhận khí lực của anh lớn, nếu không thì để anh tới lần nữa được không?"
Vì vậy, Giang Thiến đáng thương lại một lần nữa bị ép buộc cảm nhận khí lực của Giang tiên sinh rốt cuộc như thế nào.
Lần này, hai tay của cô đã không nhúc nhích được nữa, chỉ nằm trên giường nhắm chặt mắt.
Khóe miệng Giang Triết kéo lên, xuống giường ôm Giang Thiến vào phòng tắm, cần thận tắm rửa cho cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT