Lúc Diệp Xuyên rời giường, Diệp Ninh Đức đã đi làm.
Kiều Mẫn cũng khó có dịp dậy sớm như vậy, đang ngáp lên ngáp xuống ngồi ăn điểm tâm.
Buổi tối hôm qua cô tuyên bố muốn đưa tiễn hai người ra sân bay, Diệp Thời Phi không thể thay đổi được ý định của cô đành phải gật đầu đồng ý.
Diệp Xuyên không có đi học, đương nhiên cũng phải đi theo.
Tuy rằng cậu thực miễn cưỡng, nhưng nghĩ đến người khiến cho mình lao tâm lao lực ba ngày qua, rốt cục cũng lên đường, cảm xúc của cậu vẫn duy trì ở một trạng thái vi diệu gần như là sung sướng.
Bất quá đêm qua không có ngủ đủ, buổi sáng thức dậy đôi mắt còn có chút thâm quầng, nhìn thế nào cũng là một bộ dáng buồn bã ỉu xìu.
Không khí trên bàn cơm có vẻ trầm mặc, ngoại trừ Diệp Thời Phi đang không ngừng cùng Kiều Mẫn cam đoan rằng mỗi ngày đều gọi điện thoại về, sẽ quay phim, chụp ảnh rồi mua quà, còn những người khác đều lười nói chuyện.
Kiều Mẫn quyến luyến con trai, tâm tình đương nhiên không tốt.
Diệp Xuyên không muốn ra sân bay nhưng lại không thể không đi, cho nên cũng cùng một tâm trạng với cô.
Duy nhất chỉ có người khách là Lý Hành Tung đang bận rộn ăn sáng, lực chú ý dường như đều đặt ở mấy dĩa đồ ăn trước mặt, thỉnh thoảng dời mắt liếc trộm Diệp Xuyên ngồi ở phía đối diện.
Hắn nhìn ra được Diệp Xuyên ngoài nửa ly sữa đậu nành còn hầu như không ăn bất cứ thứ gì.
Có lẽ thói quen sinh hoạt của cậu luôn là như thế, hoặc là bởi vì hiện tại tâm trạng không được tốt.
Giống như chính cậu đã nói : Có mặt người lạ làm cho cậu khó chịu.
Hắn rất muốn nhắc nhở Diệp Xuyên không ăn sáng là một thói quen xấu, nhưng nhìn cậu đối với ai cũng đều là bộ dáng hờ hững, hắn lại cảm thấy vẫn là không nên đụng chạm đến cái đinh nhọn này thì tốt hơn.
Lúc đến sân bay là Diệp Thời Phi lái xe, Lý Hành Tung ngồi ở ghế phó lái lơ đãng nghe hắn giới thiệu phong cảnh hai bên đường.
Kiều Mẫn và Diệp Xuyên ngồi ở băng sau, thỉnh thoảng cô lại dặn dò Diệp Thời Phi ra ngoài phải cẩn thận.
Con trai thật hiếm khi được nghỉ về nhà, chưa ở được mấy ngày đã lại muốn đi, trong lòng cô khó tránh khỏi có chút luyến tiếc, tận cho đến khi sắp tiến vào cổng kiểm soát, vẫn còn lôi kéo tay lặp đi lặp lại lời dặn dò.
Diệp Thời Phi tính tình tốt, cho dù trong lòng có vẻ mất kiên nhẫn, ở nơi công cộng cũng sẽ không làm cho Kiều Mẫn mất mặt, vẫn nhẫn nại lắng nghe cô lải nhải.
Thỉnh thoảng ánh mắt quét về phía sau, thoáng nhìn thấy Lý Hành Tung nhắm mắt đi theo Diệp Xuyên, vẻ mặt tươi cười khiến hắn phải nhíu mày.
Diệp Xuyên cũng là mãi khi đến cổng kiểm soát mới phát hiện cái túi mình đang xách là của Lý Hành Tung.
Trường hợp như vậy lại không tiện biểu hiện ra vẻ ảo não của mình, đành phải làm bộ như không có việc gì đem trả lại cho hắn.
Lý Hành Tung cầm lấy túi du lịch của mình mỉm cười cảm ơn.
Diệp Xuyên không nói gì, chỉ lui ra sau một bước nhường đường cho Lý Hành Tung.
Diệp Thời Phi và Kiều Mẫn đi ở phía trước, xem ra Diệp Thời Phi đã có dấu hiệu mất kiên nhẫn với sự lải nhải không ngừng của Kiều Mẫn, muốn nhanh chóng đi vào.
Đối với phản ứng của Diệp Thời Phi, Diệp Xuyên cảm thấy buồn cười, đồng thời cũng có vài phần hâm mộ thầm kín.
Bởi vì Kiều Mẫn chưa từng nói nhiều như vậy đối với mình, vô luận cậu làm cái gì, và làm như thế nào, Kiều Mẫn tựa hồ xem tất cả không có bất cứ cái gì khác biệt.
Diệp Xuyên ngẫu nhiên cũng sẽ có chút hiếu kì, trong thế giới này nếu có một người đối với mình cứ lải nhải bên tai, dặn đi dặn lại những điều ai cũng biết, thì rốt cuộc là.
.
.
có cảm giác gì.
Lý Hành Tung xách đồ chậm rãi đi qua trước mặt cậu, khoảnh khắc đi ngang qua, cậu nghe được hắn ghé vào bên tai nói nhỏ : “Thời Phi nói thần kinh cuả em rất mạnh mẽ, hoàn toàn không có khả năng bệnh tâm thần.”
Diệp Xuyên hơi sửng sốt.
“Tại sao hôm qua em lại nói như vậy?”
Lý Hành Tung mỉm cười với vẻ khiêu khích, thanh âm trầm thấp nghe qua có vài phần dung túng, “Không muốn ngồi xe của anh? Đúng không? Em hoàn toàn có thể tìm một cái lý do khác.
Cần gì phải nói đáng sợ như vậy? Còn nói tinh thần có vấn đề.
.
.
Giống như đang nguyền rủa chính mình, như vậy không tốt đâu.”
Diệp Xuyên cau mày tránh về phía sau hai bước, “Tôi nhớ rõ anh hai đâu có học môn tâm lý.”
Lý Hành Tung nhún vai, “Nói không chừng là cậu ấy tự học.”
Diệp Xuyên theo bản năng liếc mắt nhìn hắn.
Ánh mắt nghi hoặc đơn thuần, cũng không có nhiều địch ý.
Lý Hành Tung lại đột nhiên cảm thấy ánh mắt này của cậu bé thật xinh đẹp, trắng đen rõ ràng, tựa như mã não mới lấy từ trong băng ra.
Không biết nếu đưa tay sờ lên, xúc cảm có giống như mã não hay không, lạnh lẽo và tinh tế.
Ngược lại Diệp Xuyên không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ không rõ Lý Hành Tung vì sao lại trưng ra một bộ dáng chất chứa nhiều tâm sự.
Cậu chưa bao giờ biết hắn lại có tính nhẫn nại cao đến thế, chỉ riêng vẻ bề ngoài tự phụ cùng kiêu ngạo của hắn thôi cũng thấy được kiên nhẫn với hắn là một nghịch lý không thể chối cải.
“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
Diệp Xuyên lười dài dòng với hắn.
Lý Hành Tung nhếch môi cười cười, vẫn là một bộ dáng rất kiên nhẫn, “Anh nghe nói có một số người khi sinh ra đã có sự cảnh giác rất mạnh đối với người lạ.”
“Rồi sao?”
Diệp Xuyên vẫn không hiểu hắn nói như vậy là có ý gì.
“Không có gì.”
Lý Hành Tung vô cùng hài lòng khi nhìn thấy bộ dáng đầy phòng bị của cậu, nhỏ giọng cười, “Anh chỉ muốn nói cho em biết phát hiện của mình.”
“Vô duyên.”
Diệp Xuyên cảm thấy mình đang bị hắn đùa giỡn, trong lòng có chút khó chịu.
Cậu thực ghét cái cảm giác bị người dắt mũi, hơn nữa người này là Lý Hành Tung.
Lý Hành Tung lại có phát hiện mới.
Hắn nhận ra cậu bé ưa xù lông này, những lúc nổi giận, ánh mắt liếc người ta đặc biệt sinh động, trong đôi mắt ngập nước, khóe mắt lại tràn đầy sự khiêu khích, làm cho hắn có cảm giác như bị.
.
.
quyến rũ.
Nét cười trên môi Lý Hành Tung bất giác càng thêm sâu sắc, biểu tình trở nên đứng đắn hơn, “Anh nói thật mà.
Hy vọng lần sau gặp lại, em có thể đối với anh.
.
.
Tốt hơn một chút.
Nói không chừng chúng ta còn có thể trở thành bạn bè đó.”
Diệp Xuyên quay mặt sang phía khác, làm bộ như mình không nghe được những lời này.
Trong lòng có loại cảm giác khác thường.
Có chút tức giận, còn thêm một chút tự giễu.
Làm bạn với Lý Hành Tung? Làm sao có thể làm bạn bè cùng hắn đây? Sau khi đã trải qua chuyện như vậy, điều duy nhất cậu muốn làm, chính là cách xa hắn ra một chút, càng xa càng tốt.
Tốt nhất là cả đời này cũng không có cơ hội gặp lại.
“Hành Tung?”
Thanh âm của Diệp Thời Phi ở gần bên truyền đến, “Hành Tung, nhanh lên một chút.”
Lý Hành Tung hướng về phía Diệp Thời Phi vẫy tay, tầm mắt quay trở lại trên mặt Diệp Xuyên, bên môi toát ra nụ cười ý vị thâm trường, “Tiểu Xuyên, giữ gìn sức khỏe nhé.
Anh cảm thấy chúng ta có thể sẽ gặp lại.”
Diệp Xuyên tiếp tục trầm mặc, tựa như mình hoàn toàn không nghe đến những lời này.
Dựa vào hiểu biết của cậu đối với Lý Hành Tung, không chừng thân của hắn còn chưa rời khỏi N thị thì đã đem mình vứt ra khỏi đầu rồi.
Bên cạnh hắn chưa bao giờ thiếu người, nhất là thiếu niên thanh xuân mỹ mạo.
Dù là trong thời gian bọn họ sống chung, trên người hắn cũng thường xuyên nhiễm mùi của kẻ khác.
Con người như hắn vậy, tiền tài, địa vị, gia thế, ngoại hình đều vượt trội, đương nhiên sẽ có rất nhiều người chờ được thân cận.
Hắn không phải là loại người để chính mình chịu thiệt thòi, đối với Diệp Xuyên lại càng không có ý tưởng trung trinh, căn bản là không bận tâm đến chuyện che dấu hành vi phóng đãng của mình.
Diệp Xuyên chưa từng hỏi qua bất cứ một cái gì, nhưng cho tới bây giờ trong lòng cậu đều biết rõ.
Cũng khó trách tại sao Thiệu Khải lại tức giận như vậy.
Khi đó mình quả thật.
.
.
rất hèn nhát.
Hai người một trước một sau đi qua cổng kiểm soát, rất nhanh biến mất ở giữa đám đông, không nhìn thấy nữa.
Kiều Mẫn thở dài, vẻ mặt thất vọng tựa như đánh mất thứ gì đó.
Ngược lại Diệp Xuyên cảm thấy nhẹ nhõm.
Dây thần kinh bị kéo căng nhiều ngày như vậy, rốt cục cậu cũng có thể thư giãn rồi, bắt đầu cuộc sống chân chính thuộc về riêng mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT