Lúc Diệp Ninh Đức vừa mới nghỉ việc, trong tay chỉ có một công ty thương mại nho nhỏ, trên danh nghĩa là chi nhánh của công ty quốc doanh lớn.
Sau đó công việc kinh doanh ngày càng phát triển to lớn, sự tình trong nhà đương nhiên là ông không có thời gian để quan tâm.
Diệp phu nhân Kiều Mẫn hầu hết thời gian đều tiêu phí ở việc làm đẹp, shopping và chơi mạt chược, chẳng còn tâm trí để nhớ trong nhà còn một cậu học sinh đang học cấp ba.
Cũng không thể nói cô đối với Diệp Xuyên không tốt, chỉ là không dành nhiều sự quan tâm cho cậu mà thôi, chẳng qua trong nhà nhiều thêm một người, cũng đâu phải nghèo đến nuôi không nổi.
Lại nói Diệp Xuyên học giỏi, diện mạo xuất sắc, tính thế nào cũng là cho cô thêm một chút hãnh diện.
Chẳng qua thời điểm nhận nuôi Diệp Xuyên thì cậu cũng đã mười tuổi, cho dù có muốn cũng không thể bồi đắp tình cảm mẹ con.
Trong hai người con ruột, một đã bắt đầu tiếp nhận công ty thay cho Diệp Ninh Đức, đứa còn lại cũng sắp tốt nghiệp đại học, địa vị của cô ở Diệp gia vững như bàn thạch, khiến cho những người phụ nữ có con cái đồng trang lứa nhưng vẫn đang lo lắng cho sự nghiệp và tương lai của chúng phải ghen tị.
Cho nên không cần dành nhiều tâm trí để quan tâm một đứa cháu bà con xa bên nội của chồng mình.
Cảm tình của Kiều Mẫn đối với Diệp Xuyên là thuận theo tự nhiên, vào lúc ăn cơm chiều, nghe cậu nói nghỉ hè muốn theo bạn học đi làm thêm, cũng chỉ hơi sửng sốt, có chút ngoài ý muốn hỏi một câu, “Thiếu tiền xài?”
Diệp Xuyên vội vàng lắc đầu.
Diệp gia cấp tiền tiêu vặt cho con cái luôn luôn hào phóng, cậu lại không có thói quen tiêu xài quá tay, tiền tiêu vặt trên cơ bản lúc nào cũng dư.
Diệp Ninh Đức lại cảm thấy đề nghị này không tồi, nói vài câu cái gì mà thiếu niên cần phải rèn luyện nhiều thì mới trưởng thành.
Nhận được sự cho phép, Diệp Xuyên tự nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Hành lý của cậu vốn không nhiều, dù sao thì cũng chỉ là một kì nghỉ hè mà thôi.
Trừ bỏ sách giáo khoa, Diệp Xuyên xếp thêm vài bộ quần áo để thay đổi, làm hết bài tập hè trong một buổi tối sau đó liền dọn đến ở cùng Thiệu Khải.
Nhà của Thiệu Khải ở ngoại thành, cách trường học hơn nửa thành phố, cho dù mỗi ngày có người đưa đón cũng rất phiền toái, Thiệu Khải lại không muốn trọ trong trường, cuối cùng chú hai của hắn thuê một căn hộ nhỏ có hai phòng ở gần trường, lại kêu một người giúp việc mỗi ngày đến nấu cơm và dọn dẹp.
Diệp Xuyên đối với nơi cư trú tạm thời này rất có hảo cảm, môi trường xung quanh thoáng đãng lại yên tĩnh.
So với Diệp gia thích ẩn cư rời xa phố thị huyên náo, thì cái loại yên tĩnh ở tiểu khu bình dân này là hoàn toàn khác biệt, nơi này chỉ cần đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn thấy ánh đèn của những ngôi nhà gần đó, ngay cả không khí dường như cũng tràn ngập mùi khói bếp làm cho người ta cảm thấy ấm áp vô cùng.
Diệp Xuyên vẫn nghĩ rằng, nếu cha mẹ của mình còn sống, dựa vào khả năng kinh tế của hai nhân viên công vụ bình thường, chắc gia đình cậu cũng sẽ ở trong một tiểu khu như vậy.
Cũng là một căn hộ bình thường hai phòng ngủ cùng phòng khách tràn đầy màu sắc ấm áp, có ghế sô pha bọc vải và mấy chậu hoa được đặt trên ban công.
Từ nhỏ đến lớn, cậu thay đổi nơi ở thật sự rất nhiều, đối với khoảng thời gian trước khi tám tuổi đã không còn mấy ấn tượng, chỉ nhớ rèm cửa và vải bọc sô pha đều có màu cam sáng, khi ánh mặt trời chiếu xuyên qua, làm cho không khí trong phòng nồng đậm hương vị ấm áp.
Bất quá, có đôi khi Diệp Xuyên cũng không phân biệt được, hình ảnh này rốt cuộc là đã từng có, hay chỉ là.
.
.
trong tưởng tượng của chính mình.
Dù sao thời gian trôi qua đã lâu lắm rồi.
.
: .
Quán cà phê của chú Thiệu Khải tọa lạc ở tầng ba tòa nhà Hải Thiên, hai tầng dưới là công ty bách hóa của người nước ngoài đầu tư, trên tầng lầu này còn có một trung tâm thẩm mĩ và thể hình dành cho những kẻ có tiền, cho nên quán rất đông khách.
Trong tiệm đã có nhân viên cố định, Thiệu Khải và Diệp Xuyên vì là tay ngang, cho nên cũng chỉ làm việc bưng bê hoặc thu dọn bàn ghế, có đôi khi trong bếp quá bận rộn thì hai người bọn họ sẽ giúp làm vài việc lặt vặt, thời điểm ít khách cả hai còn có thể cùng nhau giải đề thi, bên cạnh có nước trà điểm tâm để sẵn, so với ở nhà thật quá dễ chịu.
Chú của Thiệu Khải tên Thiệu Hoa, là bậc thầy về các món điểm tâm ngọt, rất có danh tiếng, nghe nói hơn phân nửa nhân viên nữ làm việc trong Hải Thiên là khách ruột của cửa hàng.
Mỗi ngày đều ngâm mình trong mùi thơm của cà phê và bơ sữa, ngay cả một người không thường ăn ngọt như Diệp Xuyên cũng dần dần bị gợi lên hứng thú, mỗi lần quầy đồ ngọt ra lò món mới cậu cũng sẵn sàng chen lấn góp vui.
“Bánh pudding caramen, bánh hạnh nhân phủ mứt mâm xôi, bánh xốp chocolate, bánh tart trái cây đặc sản.
.
.”
Thiệu Hoa chỉ tay giới thiệu thành phần, độ ngọt, độ nóng, rất nhiều khách hàng nữ quan tâm tới điều đó, “Còn giá cả, đều ghi trên bảng phía bên phải, không sợ nhầm lẫn.”
Hai thiếu niên nhìn rất đẹp trai, miệng lưỡi ngọt ngào, bộ dạng khi mặc đồng phục màu trắng quả thực so với mấy món điểm tâm ngọt bày trong tủ kính còn hấp dẫn và ngon mắt hơn.
Khi Thiệu Hoa phát hiện hai tên suất ca này rất thu hút ánh nhìn của khách nữ, liền quyết đoán đẩy ra đứng quầy thay cho nữ phục vụ.
“Đúng là con buôn mà!”
Thiệu Khải phản đối, “Tiền lương thấp như vậy còn bắt tụi cháu đứng bán nhan sắc.”
“Cái này gọi là sử dụng tài nguyên hợp lý.”
Thiệu Hoa huơ tay, “Hơn nữa, Diệp Xuyên đẹp trai hơn cháu rất nhiều, người ta còn chưa có ý kiến, cháu kêu ca cái nỗi gì a.”
Diệp Xuyên cười cười.
Cậu cảm thấy lúc này nhìn hai người căn bản không như chú cháu, giống bạn bè thì đúng hơn.
Có tiếng gọi lớn của phụ bếp kêu Thiệu Hoa đi vào.
Diệp Xuyên vừa đem mũ đội lên thì nghe ngoài cửa tiếng phong linh đinh đinh đang đang vang lên, Diệp Xuyên vội vàng kéo tay Thiệu Khải đứng vào phía sau tủ bánh ngọt.
Những lúc trong tiệm không có khách thì có thể tám chuyện một chút, khi có người thì phải ra dáng cho đàng hoàng.
Diệp Xuyên bên này vừa đứng ngay ngắn, thì nghe được âm thanh ôn nhuận vừa nói vừa cười : “Em quả nhiên là làm ở đây.”
Diệp Xuyên theo bản năng quay đầu lại, cả người giật bắn giống như bị sét đánh.
Không phải ngạc nhiên, mà còn vượt xa hơn thế.
Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau với Lý Hành Tung, Diệp Xuyên bỗng sinh ra cảm giác sợ hãi đối với vận mệnh, sự hoảng sợ không giải thích được lý do.
Thì ra có một số việc nhất định phải cam chịu, tránh không khỏi, trốn cũng không xong, mặc kệ cậu có không muốn đến như thế nào, mặc kệ cậu đã thay đổi toàn bộ thời gian cùng địa điểm, chuyện nên xảy ra thì vẫn phải xảy ra.
Diệp Xuyên nhìn hai thanh niên tác phong nhanh nhẹn từng bước một đi tới, bỗng cảm thấy bất lực và mệt mỏi.
Giống như là thất vọng, nhưng so với thất vọng thì trầm trọng hơn rất nhiều.
Trong trí nhớ của Diệp Xuyên thì Diệp Thời Phi là một người khéo léo, đối nhân xử thế thuần thục chu đáo, cẩn thận.
Nhưng người thanh niên tươi cười trước mắt này, so với Diệp Thời Phi trong trí nhớ có chút khác biệt, các đường nét trên gương mặt có vẻ mềm mại, nụ cười cũng trong sáng hơn nhiều lắm.
“Lại đây, giới thiệu với cậu, đây là em trai của tớ, thế nào, rất đẹp trai phải không?”
Diệp Thời Phi vỗ vai Lý Hành Tung, cười hì hì nói.
Lý Hành Tung nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Diệp Xuyên, nghe thấy hắn giới thiệu như vậy không khỏi nở nụ cười, “Quả nhiên là xinh đẹp.”
Diệp Xuyên đứng thẳng bất động ở phía sau quầy bánh ngọt, cảm thấy da đầu run lên từng đợt.
Cùng một lời dạo đầu, không sai một chữ so với tám năm trước.
“Anh nghe mẹ nói em làm thêm ở trong này, vừa lúc mua đồ gần đây nên tiện đường ghé thăm em.”
Diệp Thời Phi sờ sờ đầu Diệp Xuyên, cười hì hì nói : “Đây là bạn học của anh, cùng nhau về nghỉ hè.
Tên là Lý Hành Tung, em cứ gọi Lý ca là được.”
Diệp Xuyên như muốn hét lên.
Thời gian bọn họ dây dưa qua lại quá mức khó chịu, đặc biệt là một năm trước khi cậu chết, hai người cơ bản sống trong trạng thái cứ hễ gặp mặt là cãi nhau không dứt, lời nói làm tổn thương người kia cũng không ít.
Diệp Xuyên vẫn nghĩ rằng mình hận hắn, nhưng khi thù hận lên đến mức tận cùng, còn lại chỉ là cảm giác chết lặng.
“Thằng nhóc này.”
Diệp Thời Phi lại xoa đầu cậu, “Còn bày đặt mắc cỡ.”
Diệp Xuyên mất tự nhiên né đầu, bên tai truyền đến tiếng cười của Diệp Thời Phi.
Lý Hành Tung cũng cười theo, ánh mắt vẫn dừng lại trên khuôn mặt Diệp Xuyên.
Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi vẫn chưa phát triển đầy đủ, thế nhưng trên gương mặt lại có có loại biểu cảm ảm đạm không hợp với lứa tuổi, thái độ cũng không dễ tiếp cận.
Bất đồng với Diệp Thời Phi tướng mạo thanh tú ôn nhuận như nước, đường nét trên khuôn mặt Diệp Xuyên mỗi một độ cong giống như tượng điêu khắc, xinh đẹp, băng lãnh, làm cho người ta không khỏi liên tưởng đến đao thương gì đó, nói sao nhỉ? À!
Là sắc bén.
Trong ấn tượng đầu tiên của Lý Hành Tung về Diệp Xuyên, thì cậu là một thiếu niên rất khiêm tốn.
Đồng thời hắn cũng nhận thức được rằng thái độ của Diệp Xuyên với mình có chút bài xích.
Điều này khiến hắn cảm thấy thú vị.
Thiếu niên này thoạt nhìn tính tình có vẻ không được bình tĩnh cho lắm, nhưng Lý Hành Tung cảm giác được cậu có thể nhẫn nhịn.
“Diệp ca, đã lâu không gặp.”
Thiệu Khải cũng biết Diệp Thời Phi, lúc này lên tiếng chào hỏi, “Anh về Khi nào vậy?”
“Về ngày hôm qua.”
Diệp Thời Phi hướng về phía bạn thân của em trai mỉm cười, “Hai đứa đây là.
.
.
Làm trò gì vậy? Bộ có thù oán gì với ông chủ, nên cố ý chạy đến đây phá hủy việc mua bán của người ta sao?”
“Làm gì có chứ.”
Thiệu Khải vui vẻ, “Quán này là của chú em mà.”
“Vậy sao? Giờ anh mới biết.”
Diệp Thời Phi nhìn xung quanh đánh giá một phen, rồi nở nụ cười nhìn Diệp Xuyên, “Mấy giờ thì tan ca? Anh chờ em cùng về.
Ba mẹ cũng ở nhà đấy.”
Diệp Xuyên không muốn về, nhưng Diệp Thời Phi trên danh nghĩa là anh hai, nghỉ hè về nhà mà mình không gặp mặt thì cũng kì.
Diệp Xuyên lưỡng lự một chút, rồi gật đầu, “Còn khoảng hai tiếng nữa.”
Diệp Thời Phi gật đầu, “Bọn anh còn đi mua một số thứ nữa, lát nữa quay lại đây đón em.”
Diệp Xuyên âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Sự tình phát sinh quá đột ngột, cậu cần thời gian để trấn tĩnh.
Nếu hai người ngồi chờ ở trong này, cậu thật không biết làm thế nào để đối mặt với bọn họ cho tốt.
Đi ra đến cửa tiệm Lý Hành Tung bỗng nhiên quay đầu, tầm mắt lướt nhanh một vòng trên người Diệp Xuyên.
Trong ánh mắt thoáng qua vài tia cảm xúc phức tạp, ý tứ thâm trầm.
Tức khắc lưng của Diệp Xuyên căng cứng.
Ánh mắt của Lý Hành Tung trở lại trên khuôn mặt cậu, rồi đột nhiên nở nụ cười.
Không đợi Diệp Xuyên có phản ứng gì, hắn xoay người, nhanh chân đuổi theo Diệp Thời Phi, hai người cười nói đi về phía thang máy.
“Sao vậy?”
Thiệu Khải đụng vào vai của cậu, “Mặt tái xanh.
.
.
Cứ như thấy quỷ vậy đó, khó chịu chỗ nào hả?”
Diệp Xuyên lắc đầu, cơ thể rả rời tựa như không còn chút sức lực nào.
Chạy không khỏi.
Cậu đã cố ý né tránh đến mức này, vậy mà vẫn không thoát được.
Nhưng cũng may chỉ có ba bốn ngày mà thôi.
.
.
Vào dịp nghỉ hè Diệp Thời Phi thường hay đi du lịch, Diệp Xuyên nhớ rõ mùa hè năm nay, hắn cùng Lý Hành Tung về nhà, hai người dành vài ngày để tham quan N thị sau đó trực tiếp bay đi Vân Nam.
Nếu như không thể tránh được việc gặp mặt bọn họ, hẳn là kế hoạch du lịch cũng sẽ không thay đổi.
Ba hoặc bốn ngày, Diệp Xuyên nghĩ ngợi, qua hôm nay rồi chắc là cũng không có cơ hội chạm mặt nhiều, dù sao Diệp Thời Phi còn phải theo cha mẹ đi thăm thân bằng quyến thuộc và bạn bè, sau đó lại phải bận bịu chuẩn bị hành lý nữa.
Hơn nữa cậu cũng đã dọn ra ở bên ngoài.
Cho nên chỉ cần qua đêm nay là tốt rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT