Quan Tố Y chưa bao giờ thấy trò hề muốn tiền không muốn mạng tới bậc này, biết rõ đó là hoàng tử tiền triều, đưa đi cho quân Tiết gia để bọn họ dùng danh tiếng chính thống chiếm đi nửa giang sơn Trung Nguyên, mà vẫn đồng ý như vậy đấy. Chẳng lẽ tiền Diệp gia kiếm được còn ít sao? Bọn họ tham lam quả thực là vĩnh viễn không có chừng mực!

Nhưng mà hoàng tử kia sống an nhàn sung sướng đã quen, trên đường đi, trước khi đến Thục châu nhiễm bệnh nặng đi đời nhà ma, kế hoạch bắt thiên tử thành chư hầu của Tiết Minh Thụy mới không thành công, nếu không cũng không biết hôm nay những cự tộc thế gia thay Hoàng Thượng bán mạng kia sẽ nghiêng về người nào, dù sao bọn họ coi trọng nhất là huyết thống và chính thống.

Quan Tố Y biết nếu hôm nay không tìm ra được tàng bảo đồ, việc này tuyệt đối sẽ không yên lành đâu, huống chi vị tướng lãnh dẫn đội này nàng có biết, chính là tân tiền nhiệm Trung Lang tướng Chu Thiên, huynh trưởng của hắn chết thảm trong trận chiến ở Hàn Thành, có thể nói có thù sâu như biển với Triệu Lục Ly, bình sinh tâm nguyện lớn nhất chính là chính tay đâm Trấn Bắc Hầu, chỉ tiếc đời trước không thể thực hiện, đời này cần phải cố gắng.

Hắn là một trong tay sai thuộc hạ đắc lực nhất của Thánh Nguyên Đế, chỉ chỗ nào đánh chỗ đó, tuyệt đối nghiêm túc, nhưng lại bất đồng với tuyến người Tần Lăng Vân, thủ đoạn cực kỳ độc ác, làm người vô cùng bất thường. Rơi vào tay hắn hoặc là chết, hoặc là sống không bằng chết, không có con đường thứ hai.

Hôm nay Hoàng Thượng phái hắn tới xử trí gia quyến Diệp phủ, có thể thấy được đã nhịn đến mức tận cùng rồi, cũng sắp bộc phát. Thiên tử giận dữ, thây người nằm xuống trăm vạn, máu chảy thành sông, lời này không phải là lời nói đùa đâu.

Trong lòng Quan Tố Y nghiêm nghị, trên mặt lại không sợ chút nào, đi đến trước mặt Chu Thiên chắp tay nói, “Chu tướng quân, ngài xử lý công việc của ngài, theo lý mà nói bổn phu nhân không tiện nhúng tay. Nhưng tử tù bị phán hình phạt chém đầu trước khi lâm chung còn có thể ăn một bữa cơm no, được một phần thương cảm, sao ngài lại đối xử như vậy với mấy người con gái yếu ớt này, phải chăng vi phạm đạo nghĩa rồi? Ngài muốn bắt người có thể, muốn lục soát người cũng có thể, kính xin phái mấy nữ nha dịch ra đây, tránh làm nhục người ta.”

Chu Thiên căn bản không coi Trấn Bắc Hầu phủ vào đâu cả, còn bởi vì có thù oán sống chết với Triệu Lục Ly, tất nhiên là muốn sửa trị như thế nào thì sửa trị như thế ấy, muốn giày xéo như thế nào thì giày xéo như thế ấy, duy nhất chỉ có vị Quan phu nhân này, một sợi tóc tí ti hắn cũng không thể đụng vào, chỉ vì lúc ở ngự tiền lĩnh mệnh Hoàng Thượng đã từng tận lực dặn dò, không được quấy rầy phu nhân mảy may, nếu như nàng bị nhận tí tẹo kinh hãi sẽ bắt hắn hỏi.

Chu Thiên vốn tưởng rằng dưới loại tình huống này, Quan phu nhân tất nhiên không dám bước ra khỏi cửa phòng, không ngờ nàng chẳng những đến đây, còn có ý xen vào việc của người khác, trong lòng không khỏi nổi lên ác độc. Hắn híp híp mắt, không tình nguyện mà đứng lên, hoàn lễ nói, “Phu nhân, chính ngài cũng nói không tiện nhúng tay vào hình luật, vậy thì trốn xa chút ít cho thỏa đáng. Gà mái gáy sáng* là vi phạm lẽ thường, ngài thấy có đúng hay không?”

[*Gà mái gáy sáng: nguyên văn là ‘Tẫn kê tư thần’: tẫn kê = gà mái; tư = chưởng quản; thần = bình minh. Nghĩa đen là gà mái gáy vào sáng sớm giống như gà trống, ý nói phụ nữ soán quyền làm thay đàn ông, chi tiết xem cuối chương]

“Gà mái gáy sáng?” Quan Tố Y hơi khoát tay, Kim Tử liền đưa đến một cái ghế để nàng ngồi xuống.

“Nếu Trung Lang tướng muốn nói lí lẽ với ta, ta liền vạch rõ ràng với ngươi vậy. Nơi này chính là Triệu phủ, ta chính là chủ mẫu Triệu gia, ngươi đánh lên nhà của ta, ức hiếp con gái và hạ bộc của ta, chẳng lẽ ta không thể ra mặt cho bọn họ hay sao? Vậy ta đây còn làm tông phụ Triệu gia, nhất phẩm cáo mệnh làm gì nữa?” Nàng giống như nhớ tới cái gì, nhìn vị Tiểu Hoàng Môn kia, “Ta thiếu chút nữa quên không hỏi, Hoàng Thượng có viết trong hịch văn muốn đoạt cáo mệnh trên đầu ta, có cách chức làm thứ dân không?”

Tiểu Hoàng Môn sợ hãi lắc đầu, vội vàng rút từ bên trong ống tay áo ở ra một tấm hịch văn khác, cao giọng hát niệm, chủ yếu là tuy Trấn Bắc Hầu nghiệp chướng nặng nề, nhưng phu nhân vẫn tận trung với nước, tận sự với nhà, tác phong tôn trọng giương cao nhân ái, phẩm hạnh kính cẩn hòa nhã, có thể làm điển hình của tông phụ, làm gương mẫu cho mệnh phụ, nên ban thánh ân giữ lại phẩm cấp.

“Tạ Hoàng Thượng long ân.” Quan Tố Y quay về phương hướng Hoàng thành bái ba bái, sau đó nói, “Chu tướng quân, thử hỏi bổn phu nhân hiện tại có tư cách che chở người nhà và hạ bộc của ta không?”

Chu Thiên tức giận hừ lạnh, “Thả người Triệu phủ ra!” Lập tức nhe răng cười, “Phu nhân cũng đừng tưởng rằng mọi chuyện đại cát. Nếu như hôm nay người Diệp gia không chịu giao tàng bảo đồ ra đây, không những bọn họ sẽ bị tru cửu tộc, vì phòng ngừa mấy người đàn bà phạm tội kia giấu đồ ở chỗ ngươi, chúng ta cho dù đào ba thước đất cũng phải móc nó ra. Cái đình đài lầu các này, cột trụ trạm trổ, đồ cổ trân quý, còn tánh mạng già trẻ cả nhà ngươi nữa, sợ là đều không giữ được.”

Quả nhiên là có ý muốn dùng việc công báo thù riêng hả? Quan Tố Y nhướng mày, trong lòng biết Chu Thiên sẽ không dễ dàng buông tha Triệu phủ, vừa sai Minh Lan khoác chiếc áo choàng cho đám nữ quyến, cột lại đai lưng, vừa từ từ mở miệng, “Diệp lão phu nhân, chắc hẳn ngài đã nghe thấy được chứ? Còn không mau giao bản vẽ ra đổi tánh mạng toàn tộc Diệp thị các ngươi?”

Triệu Thuần Hi và Triệu Vọng Thư cũng biểu lộ lo nghĩ mà nhìn bà ta, trong mắt có ẩn ý thúc giục. Bọn họ chẳng biết từ lúc nào đã trốn ở sau lưng Quan Tố Y, mỗi người vắt một tay trên ghế dựa nàng ngồi, phảng phất như vậy mới có thể thấy được một tia an toàn. Khi Quan Tố Y luôn miệng nói chính mình là chủ mẫu Triệu gia, che chở con cái và hạ bộc chính là chức trách của nàng, bọn họ suýt nữa rơi lệ. Thì ra hai chữ “Mẫu thân” có thể nặng đến thế, sáng đến thế, có thể xua tan mọi lắng đọng, lo lắng. Có mẫu thân ở đây thật tốt.

Lưu thị đỏ mặt tía tai nói, “Tàng bảo đồ gì chứ, ta thật sự không biết mà! Nếu ta mà có thì đã giao ra từ sớm rồi, đâu phải để tới bây giờ?”

“Vậy thì xin lỗi rồi, ” Chu Thiên đứng lên hạ lệnh, “Lục soát tất cả mọi người, tất cả mọi vật phẩm, tất cả các gian phòng một lần, nếu vẫn không tìm thấy, vậy thì cách một khắc giết chết một người, giết đến khi bọn họ chịu nói thật ra mới thôi. Để cho bổn quan ngẫm lại xem nên ra tay với ai trước.”

Hắn chậm rãi dạo bước trong đám người đang hoảng sợ không thôi, bỗng nhiên chỉ vào một đứa bé đang được vú em ôm ở trong ngực, nói, “Là nó đi. Đây là vị con dòng nào của Diệp phủ?”

Con dâu thứ tư Đường thị bị dọa khóc lên, dốc sức liều mạng giãy dụa thoát khỏi thị vệ, “Xin ngài đừng giết nữ nhi của ta, nó mới được ba tháng thôi! Đại nhân, van xin ngài mà! Bà mẫu, ngài mau giao tàng bảo đồ ra đi mà, chẳng lẽ tánh mạng của người một nhà chúng ta không quan trọng bằng tiền tài sao? Bà mẫu!”

Lưu thị đổ mồ hôi ra như tương, mặt trắng như tờ giấy, hai tay níu lấy vạt áo hô lên, “Ta thật sự không có tàng bảo đồ, ngay cả nghe ta cũng không hề nghe thấy lão gia nhắc tới! Thật sự, tướng quân đại nhân, ngài tin tưởng ta đi, làm gì có người yêu tài như mạng đến nước này, ta đâu có phải người ngu!”

Chu Thiên thờ ơ, chỉ dùng đôi mắt vô tình lạnh như băng nhìn quét mọi người. Quan Tố Y cũng không đứng ra ngăn cản, càng ở loại thời khắc nguy cấp này càng có thể nhìn ra được bí mật chôn sâu ở đáy lòng một người, nếu như quan sát đủ cẩn thận, sẽ có thể bắt được mánh khóe ở đó.

Hiển nhiên Chu Thiên am hiểu sâu đạo lý này, sau khi đi một vòng thì nhấc đứa con trai còn trong tã lót của con dâu trưởng Tống thị, treo ở phía trên hồ hoa sen, từ từ mở miệng, “Còn không chịu giao?”

Tống thị vốn đặc biệt bối rối rốt cục không chịu được nữa, liên tục hò hét, “Ta giao, ta giao, xin tướng quân tha cho con ta! Nó là đích tôn dòng độc đinh mà!”

Lưu thị dùng ánh mắt không dám tin nhìn con dâu trưởng, cũng không biết đồ vật trọng yếu như thế, làm sao phu quân lại bỏ qua mình mà giao vào trong tay nó? Nhưng lúc này không phải là lúc tìm tòi nghiên cứu hoặc ghen ghét, Tống thị đã xé mở làn váy, lấy một tấm da dê từ trong khe hẹp ra, hai tay dâng lên cho Chu Thiên, tiếp theo đầy cõi lòng khẩn cầu mà nhìn đứa bé trong tay hắn.

Chu Thiên tiện tay vứt bỏ đứa bé, mở tấm da dê ra xem xét. Tống thị luống cuống tay chân tiếp được, đôi má dán trên gương mặt con trai, nghĩ mà sợ không thôi khóc lên, lại lấy tay đi sờ bên cạnh tã lót, xem hắn có bị dọa chấn kinh không, phải chăng đổ mồ hôi, có bị trúng gió nhiễm bệnh hay không, cuối cùng nhấc cánh tay của nó từ trong tã lót ra, đặt lên môi hôn, sau đó cực kỳ cẩn thận thả lại, một loạt hình ảnh tấm lòng yêu thương con cái làm cho người ta rung động.

Nhưng những nữ quyến gặp phải vũ nhục của Diệp gia kia lại căm thù nàng ta đến tận xương tuỷ, rõ ràng có thể giao ra từ sớm, tại sao đến trình độ này mới bằng lòng cung khai? Chẳng lẽ mệnh của người khác không phải là mệnh, chỉ có mệnh của con trai cô ta mới là mệnh sao? Đúng là Diệp gia không có nhiều nam đinh, con của cô ta đích thật là đích tôn dòng độc đinh, nhưng làm sao có thể so sánh với sinh tử của toàn bộ người trong tộc? Tống thị quả thực ích kỷ cực độ!

Tống thị nắm chặt vòng tay bạc đang đeo trên bàn tay nhỏ bé của con trai, lặng lẽ chuyển xa chút ít, để tránh ánh mắt cừu hận của mọi người. Cô ta liếm liếm môi, ngập ngừng nói, “Tướng quân, bản vẽ đã nộp lên trên, ngài có thể buông tha chúng ta đi được chưa?”

Quan Tố Y nhướng mày mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.

Chu Thiên cũng cười lạnh rộ lên, hỏi vặn lại, “Ngươi coi bổn quan là người ngu hay sao? Không nghiệm minh tàng bảo đồ là thật hay giả trước, người Diệp gia không ai được đi hết, đều bắt lại cho bổn quan, giải vào thiên lao!”

Người Diệp gia lại là một hồi khóc than, huyên náo Triệu phủ loạn xị bát nháo. Tống thị ngẩn người, tiếp theo ôm chặt đứa bé trong ngực, tựa hồ cảm thấy không ổn nên quấn chặt đứa bé lại rồi đưa cho vú em, cầu khẩn nói, “Đại nhân, ta tự nguyện theo ngài đi, nhưng xin ngài buông tha cho con của ta đi. Nó mới năm tháng thôi, thân thể gầy yếu, nếu như vào nhà tù, nhiễm hơi ẩm u tối, e là không chịu đựng nổi! Nó mới bé tí thế này, nói còn chưa biết, đi cũng chưa biết, chỉ có thể mặc cho bài bố, không làm ảnh hưởng gì tới ngài, càng không liên lụy đến tình tiết vụ án. Cầu xin tướng quân khai ân, cho nó được gởi nuôi ở Triệu gia! Ta dập đầu cho tướng quân đại nhân!”

Dứt lời cô ta dập đầu trùng trùng điệp điệp vang mấy cái, thấy Chu Thiên vẫn là bộ mặt lạnh nghiêm túc kia, bèn đi quỳ Quan Tố Y, khóc ròng nói, “Phu nhân, ngài vô cùng đại nhân đại nghĩa, kính xin ngài xem ở trẻ con vô tội mà bảo vệ nó một mạng! Kiếp sau ta tất nhiên làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của ngài.”

Mấy vị mẫu thân còn lại cũng ôm đứa nhỏ quỳ xuống, tiếng khóc liên tiếp.

Quan Tố Y lộ ra thần sắc động dung, đưa tay tiếp nhận đứa bé, từ từ nói, “Được, những đứa bé này ta nhận, ngươi còn lời gì muốn nhắn nhủ không?”

Tống thị giương mắt nhìn con trai, ánh mắt quyến luyến mà xẹt qua khuôn mặt của hắn, cuối cùng dừng lại ở cổ tay của nó bị lộ ra, tựa hồ sợ nó bị lạnh, vội vàng nhét trở về, nức nở nói, “Cầu phu nhân nuôi dưỡng nó lớn lên, ngày sau cho nó ly khai Yên kinh, không được trở về. E phu nhân không biết chăm sóc trẻ nhỏ, kính xin ngài thu nhận bà vú của nó, cho bà ấy một miếng cơm ăn. Bà ấy là trung bộc của nhà ta, chắc chắn chăm sóc tốt cho đứa bé, tránh rất nhiều phiền nhiễu cho phu nhân.”

Quan Tố Y như có điều suy nghĩ mà lườm bà vú kia, gật đầu đồng ý, “Ngươi an tâm đi đi, ta sẽ dàn xếp tốt bọn họ.” Ngược lại nhìn Chu Thiên, “Tướng quân, những đứa bé này tạm thời ở lại Triệu phủ, ngài không ngại chứ?”

“Phu nhân không chê phiền toái thì cứ nhận lấy.” Chu Thiên hừ lạnh một tiếng, bắt lại phạm nhân đi, lại thấy ở nghe phía sau truyền đến tiếng xé gió, vội vàng theo quán tính bắt lấy, mở lòng bàn tay ra xem thì đó là một chiếc vòng tay bạc của trẻ nhỏ, không khỏi cảm thấy hoang mang.

Tống thị nhìn thấy rõ vật kia, sắc mặt lập tức trắng bệch.

“Mang cả đồ vật ngươi muốn tìm đi cùng đi. Diệp gia quả nhiên am hiểu cái mưu mẹo nham hiểm này, giao đứa bé và bà vú cho ta, thừa dịp lúc tàng bảo đồ trong tay tướng quân còn chưa phân biệt ra thiệt giả, đề phòng rời rạc mà thoát đi khỏi Triệu phủ, tự tìm con đường sống khác. Ngày sau đứa bé lớn lên liền lấy ra bảo tàng, trọng chấn gia môn. Vì bảo trụ căn dòng độc đinh này mà cho toàn tộc Triệu thị và Diệp gia chôn cùng, quả nhiên là thông gia tốt đệ nhất đại Ngụy Quốc, tình thâm nghĩa dày, cảm động trời đất! Có lẽ Diệp Toàn Dũng đã sớm sắp xếp xong xuôi đường lui rồi nhỉ? Nếu đứa bé muốn ra kinh, nhất định sẽ có người tiếp ứng, mà nó đã cầm bảo tàng tiền triều, xác nhận Tiết tặc không thể nghi ngờ rồi? Chu tướng quân, men theo đầu manh mối này mà điều tra kĩ, cơ hội lập công của ngài đến rồi đấy.” Quan Tố Y giao đứa bé cho Kim Tử, vừa đập phủi bên trên làn váy không tồn tại nếp uốn, vừa chậm rãi bóc trần.

Tất cả mọi người nhìn nàng, trong lúc nhất thời không theo kịp ý nghĩ của nàng.

[*Tẫn kê tư thần:

Giải nghĩa:

Tẫn kê: gà mái

Tư: chưởng quản

Thần: bình minh.

Tẫn kê tư thần (牝鸡司晨), hay còn đọc là tẫn kê ti thần, nghĩa đen là gà mái gáy vào sáng sớm giống như gà trống, ý nói gà mái mà đi báo sáng.  Nghĩa bóng là việc của đàn ông mà phụ nữ làm thay.

Gà mái báo sáng là hiện tượng biến dị về giới tính của sinh vật, nhưng thời trước dùng để so sánh phụ nữ soán quyền loạn thế, bởi vì phụ nữ cổ đại chịu trình độ giáo dục rất thấp, thường thường làm ra những chính sách nhiễu loạn xã hội. Cho nên người ta cho rằng là điềm báo của tai họa.

Khi gà mái không lo ấp trứng mà đi báo thức

Từ gần nghĩa:

Tẫn kê thần minh (牝鸡晨鸣: gà mái gáy sáng)

Tẫn kê tư đán (牝鸡司旦: gà mái báo sáng)

Việt trở đại bào (越俎代庖: người phụ trách bày mâm cúng lại đi nấu nướng)

Âm thịnh dương suy (阴盛阳衰)

Nguồn gốc câu chuyện

Vua nhà Thương là Trụ Vương tấn công nước Tô được đến mỹ nữ Đát Kỷ, rất là sủng ái. Một lần, Đát Kỷ nhìn thấy con kiến bò lên trên chậu than đồng bị bỏng chết, liền nói cho Trụ vương, Trụ Vương sai người làm hai cây cột đồng, đem phạm nhân trói vào trên cột, dùng lửa đốt nóng cột đồng, hình phạt này gọi là “Bào cách” (hay bào lạc 炮烙, bào nghĩa là nướng, lạc nghĩa là ủi). Chu Võ Vương Cơ Phát tiêu diệt nhà Thương xong cảm khái mà nói, gà mái mà gáy sớm, gia cảnh liền phải suy sụp.

Thời Ân Thương, bạo quân Trụ Vương mỗi ngày chỉ biết sống phóng túng, sinh hoạt xa hoa hoang dâm vô sỉ, Trụ Vương không để ý chút nào tới lời nói của trung thần, chỉ nghe lời ái phi Đát Kỷ. Trung thần nhà Thương – Tỷ Can bởi vì hướng Trụ Vương đưa lời can gián lại bị Trụ Vương giết chết, còn bị mổ ngực moi tim, nói muốn xem trái tim thánh nhân “thất khiếu linh lung” của Tỷ Can trông như thế nào.

(Trụ Vương hỏi Tỷ Can dựa vào đâu mà tự cao, Tỷ Can nói ông tự cao vì  làm việc tốt, sống nhân nghĩa. Trụ Vương mới giận mà nói rằng: Ta nghe nói thánh hiền tim có bảy lỗ, không biết có phải thật chăng?)

Hành vi của Trụ Vương khiến cho quần thần cùng bá tánh phản kháng mãnh liệt. Năm 1046 trước Công Nguyên, Chu Võ Vương mang binh thảo phạt Trụ Vương, quân đội của Chu Võ Vương ở Mục Dã khoảng cách Triều Ca bảy mươi dặm liền cùng quân Trụ Vương khai chiến, lúc đó khi Chu Võ Vương tuyên thệ trước khi xuất quân ở Mục Dã có nói: Người xưa nói gà mái gáy sáng là không hợp đạo lý, gà mái thay thế gà trống báo thức thì cửa nát nhà tan, người đàn bà mà cướp lấy chính quyền của kẻ trượng phu thì quốc gia phải vong. Trụ Vương một mặt tin vào lời gièm pha của Đát Kỷ lung tung thi hành biện pháp chính trị, là căn nguyên mất nước của Trụ Vương.

Trụ Vương thu được tin tức Võ Vương phản loạn, liền mang theo bảy mươi vạn nhân mã của y  nghênh địch, chỉ là thủ hạ của y đã sớm đối y  hận thấu xương nên sôi nổi phản chiến. Trụ Vương chính mình đem chính mình bức đến đường cùng, y  đành phải trốn về Triều Ca tự thiêu kết liễu đời mình.

Ngày nay

Câu thành ngữ này đã không còn chính xác khi ngày càng nhiều phụ nữ có trình độ văn hóa cao và gánh những trọng trách quan trọng trong xã hội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play