Quan Tố Y đang ngồi ở trong lương đình bóng cây xanh biếc vờn quanh, hai nha hoàn đứng ở hai bên trái phải, thỉnh thoảng đưa một cành hoa hoặc một cây kéo. Màn trúc bị gió nhẹ thổi qua đung đưa, khắp bên ngoài là tà dương và cành lá héo úa, mùa thu đến rồi.
“Phu nhân, đại công tử đến đây, hắn muốn gặp ngài.” Tiếng bước chân dồn dập của vị vú già trung niên quấy rầy yên tĩnh nơi này.
Quan Tố Y ngẩn người, khuôn mặt điềm đạm lộ vẻ hoảng hốt, như đang cố nhớ lại “Đại công tử” trong miệng phụ nhân đến cùng là ai. Một lát sau, nàng nhíu mi, thong thả mà lại quyết tuyệt phun ra hai chữ, “Không gặp.”
Vú già muốn nói lại thôi, nhưng cũng biết bản tínhphu nhân ngoan cố, cực có chủ trương, nói không gặp thì nhất định là không gặp. Nhưng nơi này chính là một chỗ hẻo lánh của Triệu gia, chỉ có gia nô hoặc nữ quyến phạm vào sai mới có thể bị sung quân tới đây, cuộc sống kham khổ vô cùng, làm sao so được với Yến kinh phồn hoa giàu có và đông đúc? Vú già muốn về chủ trạch lại khổ nỗi không có cửa đường, thật vất vả mới chờ được đại công tử đến đây, làm sao sẽ bỏ qua cơ hội nịnh bợ hắn, ra khỏi cửa liền quăng chủ trương của phu nhân ra sau đầu, cho đại công tử đi vào.
Quan Tố Y đang chuyển bình hoa đã cắm đủ những cành cúc vàng rủ xuống, ý đồ muốn tìm ra chỗ trống, chợt thấy một cành cúc vàng trong đó phiến lá quá mức sum xuê, thiếu độ sáng ý cảnh mà lại không tỏa vẻ đẹp, bèn cầm lấy chiếc kéo nhỏ tỉa bớt.
“Mẫu thân.” Tiếng la bao hàm áy náy làm đầu ngón tay của nàng khẽ run lên, lưỡi kéo sắc bén bỏ lỡ chiếc lá dư thừa, lại cắt ngang một đóa cúc vàng đang nở cực kì xinh đẹp. Quan Tố Y vẫn không buông kéo ngay, cũng không lộ ra vẻ ảo não, thậm chí ngay cả mi tâm nhíu lại lúc này cũng dãn ra. Nàng dùng mũi dao cắt lá đi, lại lấy cành hoa đã bị cắt ra ném vào giỏ trúc nhỏ trong tay, thế này mới nhìn về phía thiếu niên đứng ở ngoài đình, đầy mặt lo sợ không yên và thất bại.
Ánh mắt từ từ chuyển xuống, chạm đến quải trượng trong tay hắn và chân trái rõ ràng bị ngắn một đoạn, Quan Tố Y có chút kinh ngạc, muốn hỏi, lại chung quy không có mở miệng. Nàng sở dĩ bị sung quân đến Thương Châu, không phải là vì quản quá nhiều hay sao?
Thiếu niên thấy ân cần trong mắt nàng, đau khổ cùng áy náy nghẹn trong lòng trong khoảnh khắc vỡ đê, khập khiễng tiến lên vài bước, bổ nhào vào bên chân phụ nhân khóc kể. Quan Tố Y vẫn chưa trốn tránh, hai nha hoàn đã ngăn trở thiếu niên, vừa nâng lên vừa hỏi,“Đại công tử, người làm sao vậy? Là có ấm ức gì sao?Chân người bị thương, trăm ngàn đừng để va chạm!” Dạng ấm ức gì có thể làm cho đại công tử coi phu nhân như cừu địch lại không ngại xa ngàn dặm tìm đến Thương Châu kêu khổ, mà còn là trong tình trạng đi lại bất tiện thế này?
Hai người không hỏi, thiếu niên còn có thể ẩn nhẫn, vừa hỏi câu này liền như nước vỡ bờ, nước mắt nháy mắt rơi xuống, vừa nghẹn ngào vừa đứt quãng mở miệng, “Mẫu thân, con trai thực xin lỗi người! Người xưa nay nghiêm khắc với con, con ham chơi sẽ răn dạy, phạm sai lầm sẽ trách phạt, làm tốt sẽ khích lệ. Người đối đãi con như con ruột của mình, con lại nghe tin lời gièm pha của người khác, cảm thấy người lòng dạ khó lường, trong lòng ẩn ác ý, do đó cố ý gây bất hòa, ngược lại đi thân cận Diệp di nương. Con thực ngu, con sai lầm rồi!”
Quan Tố Y một tay đỡ trán, một tay bình đặt ở trên bàn đá, đầu ngón tay gõ nhẹ nhẹ lên bàn, tựa hồ đang chuyên tâm nghe, vừa tựa hồ vẫn còn ngây người. Diệp di nương? Người nào là Diệp di nương? Ở Thương Châu đợi hai năm, chuyện ở Triệu phủ nàng cố ý quên đi, mất một phen công phu mới từ trong trí nhớ phủ đầy bụi tìm ra nhân vật này.
Diệp di nương là đường muội của nguyên phối vợ cả Triệu Lục Ly, khi mình qua cửakhông bao lâu lợi dụng danh nghĩa chiếu cố đứa nhỏ nạp tiến vào. Nàng ta có huyết mạch tương liên với con trai trưởng đích nữ của Triệu Lục Ly, có thể nói là nhìn bọn họ lớn lên, lại có bộ dạng tương tự mẫu thân bọn họ, hoàn toàn thỏa mãn bọn nhỏ hướng tới tình thương của mẹ. Nàng ta trên mặt nổi chỉ là một di nương, lại được lòng người hầu phủ, Triệu Lục Ly cũng thấy nàng tương tự vợ cả sáu bảy phần mà phá lệ mê luyến, hai đứa còn không cần phải nói, tất nhiên là đối đãi nàng ta như mẫu thân ruột thịt.
Trái lại Quan Tố Y, lúng ta lúng túng, nửa vời, hai đầu không chiếm được niềm vui. Không có gia thế hiển hách, cũng không có đồ cưới dày, vì để sinh sống được ở môn đình cao ngất Trấn Bắc hầu phủ, ngoại trừ nghiêm khắc phục lễ, tuân thủ bổn phận, nàng không có khác biện pháp. Phụng dưỡng mẹ chồng, chiếu cố phu quân, giáo dục con cái, việc nên làm, nàng đều yên lặng làm chu đáo, cuối cùng lại thân bại danh liệt, sung quân đến đây.
Không chịu nổi trí nhớ lại trở nên rõ ràng, Quan Tố Y giương nhẹ khóe miệng, tựa hồ như trào phúng chính mình lúc trước, vừa tựa như trào phúng thiếu niên đang khóc thê thảm tuyệt vọng dưới thềm.
“Chân của ngươi làm sao vậy?” Nàng nhàn nhạt hỏi.
Lại có được quan tâm của mẫu thân xưa kia, nước mắt thiếu niên vỡ đê, xấu hổ mãnh liệt, “Chân con bị người ta đánh gãy! Là Diệp di nương mua gã sai vặt bên người con, bảo hắn dụ dỗ bố trí con so đấu với hiệp sĩ, Thái y nói sau này không thể đi lại như người bình thường nữa, xem như tàn tật rồi. Vì để cho Triệu Quảng kế thừa tước vị Trấn Bắc hầu,bà ta lại hủy cả đời con! Mẫu thân người xưa nay nghiêm khắc với con, dạy con trai đọc sách, sai con trai thủ lễ, nhưng có sai lầm nhất định trách phạt. Trái lại Diệp di nương, chỉ sủng nịch dung túng con, khiến con trai dưới sự răn dạy càng chạy càng sa vào con đường sai lầm, thế này mới có hôm nay.”
Quan Tố Y ánh mắt sâu thẳm, vẻ mặt khó dò. Thiếu niên đã từng mở miệng là một câu “Diệp di” thân thiết như thế, tới trước chân mình lại lạnh lẽo gọi hai chữ “Phu nhân”, chưa bao giờ gọi lên nửa tiếng “Mẫu thân”. Khi rời khỏi Triệu phủ nàng đã nghĩ: Không biết “Một nhà cốt nhục chí thân” này có thể hoà thuận vui vẻ được bao lâu, lại không đến hai năm đã đến đây rồi. Gãy chân, người tàn, Diệp Phồn quả nhiên lòng dạ độc ác.
Thiếu niên cực kỳ bi thương, không chú ý tới mẫu thân thất thần rõ rệt, vẫn còn thổ lộ, “Đến lúc này, con mới rốt cuộc hiểu rõ, đối xử tốt với ngươi chưa hẳn đã là tốt, đối xử xấu với ngươi chưa hẳn đã là xấu.”
Quan Tố Y cười không ra tiếng, ánh mắt càng phát ra vài phần trào phúng. Cái gì gọi là đối xử tốt xấu với ngươi? Ăn mặc ngủ nghỉ, đọc sách tập võ, thậm chí còn hôn sự tiền đồ, nàng lúc nào cũng hao tâm tổn trí mưu toan cho một nam một nữ không hề có huyết thống này, lo lắng hết lòng, thì ra ở trong lòng bọn họ, cái đó là xấu xa.
Thôi thôi thôi, gặp phải người một nhà lang tâm cẩu phế như thế, rơi vào kết cục này thật là không oan. Quan Tố Y lắc đầu than nhẹ.
Thiếu niên nghe thấy thở dài, trong lòng áy náy càng tăng, chần chờ một lát cuối cùng sám hối nói, “Mẫu thân, con năm đó sai thái quá, không nên tin lời Diệp di nương giật dây, nói xấu người cấu kết với Hứa phu tử. Con trai đi đứng tuy rằng phế đi, nhưng Diệp di nương cũng không chiếm được chỗ tốt gì, có phụ thân ở, tước vị Trấn Bắc hầu vẫn là của con, đợi con làm thế tử, nhất định đón người về phụng dưỡng.”
Nói đến chỗ này, con mắt hắn trở nên đỏ bừng, hai đấm cũng dùng sức nắm chặt, phát ra tiếng xương cốt kêu “cùm cụp”, giống như ẩn nhẫn khuất nhục cùng phẫn nộ rất lớn. Do dự lại do dự, do dự lại do dự, hắn cắn răng nói ra một câu, “Mẫu thân, người biết không? Mẹ con không chết!”
Mẹ ngươi? Quan Tố Y hoảng hốt một hồi lâu mới ý thức được: mẹ Triệu Vọng Thư chính là Diệp Trăn vợ chính thức của Triệu Lục Ly. Nàng ta không chết, làm sao có thể chứ? Triệu Lục Ly hận không thể đi theo phu nhân để tiếp tục tiền duyên, nếu nàng không chết, sao hắn không đi tìm kiếm, và làm sao lại nguyện cưới người khác?
Rất nhanh, thiếu niên liền đưa ra đáp án, “Mẹ con chính là Diệp tiệp dư Diệp Trân. Bà ấy không phải tỷ muội song sinh của mẹ con, bà ấy căn bản chính là mẹ con. Vì vinh hoa phú quý bà ta bỏ chồng vứt con, thật giận là cha và tỷ tỷ biết rõ tình hình thực tế vẫn còn khắp nơi giúp đỡ bà ta, thậm chí vì thế mà hại cả cái thai trong bụng người, lại lấy tội danh thất trinh sung quân người đến Thương Châu. Bà ta đã ngả vào đầu gối ôm ấp của người khác, vì sao còn muốn giữ phụ thân không buông, vì sao phải lại cho con, lừa gạt cái thân thế không chịu nổi như vậy……”
Thiếu niên từ cúi đầu nghẹn ngào biến thành khóc rống thất thanh. Diệp di hắn kính yêu thì ra lại là kẻ tâm ngoan thủ lạt, lãnh huyết vô tình; vong mẫu hắn sùng kính thì ra là đồ tham phú quý, bỏ chồng vứt con, nếu đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, Quan Tố Y cũng nên khóc. Nhưng nàng để ý không phải là đoạn chuyện không thể tưởng tượng, hoang đường gièm pha này, mà là câu nói ở giữa kia.
“Ta rơi thai không phải ngoài ý muốn, mà là phụ thân và tỷ tỷ ngươi động thủ?” Nhớ tới cái vừa có kia, một đêm khuất nhục đến cực điểm, bình thản trong lòng Quan Tố Y chợt nhấc lên sóng gió. Nói đến buồn cười, gả vào Triệu gia năm năm, Triệu Lục Ly chưa bao giờ chạm tới nàng, một lần đó là dưới tình huốngvuống say như chết. Đến nay, nàng vẫn còn nhớ rõ mùi rượu ghê tởm trên người hắn cùng với những tiếng gọi “Diệp Trăn” tràn ngập tình yêu và áy náy không ngừng quanh quẩn ở bên tai. Hắn xem nàng như vật thay thế của vong thê, mà vật thay thế này còn sắp sinh con trai trưởng, ảnh hưởng đến lợi ích của con cái với nguyên phối, đương nhiên là không chấp nhận được.
Nghĩ thông suốt tất cả, Khuôn mặt bình tĩnh của Quan Tố Y rốt cuộc vỡ vụn, gằn từng tiếng chậm rãi hỏi, “Ta có chỗ nào có lỗi với Triệu Lục Ly, có lỗi với ngươi, có lỗi với Triệu Thuần Hi? Các ngươi vì sao phải hại ta như thế? Hay cho một Trấn Bắc hầu phủ gia phong thanh chính; Hay cho một nguyên phối vợ cả phẩm hạnh cao thượng; Hay cho một Diệp tiệp dư hiền lương thục đức, được đế sủng, thì ra là nam trộm nữ kĩ, đi cùng heo chó!”
Thiếu niên vừa thẹn vừa mắc cỡ lại ẩn ẩn cảm thấy sảng khoái. Nam trộm nữ kĩ, đi cùng heo chó, mắng thực đúng! Cũng chỉ có mẫu thân mới có tư cách mắng như vậy nhất. Hắn cam tâm tình nguyện quỳ xuống, vốn tưởng rằng mẫu thân chắc chắn không khống chế được phát tiết, lại thấy nàng bỗng nhiên cười khẽ lắc đầu, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Xảy thai có khi lại là một chuyện tốt. Quan Tố Y vuốt ve cái bụng bằng phẳng, cảm thấy áy náy cùng tiếc nuối đau khổ chôn sâu dưới đáy lòng, vào giờ khắc này biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. “Trắng thuần thể hiện lòng son, đến chết mang vào đất(?)”, Tố Y trắng noãn, phẩm hạnh thuần thiện, đây là tổ phụ mong đợi ở nàng, mặc dù rơi vào vũng bùn Triệu gia này không thể giải thoát, nàng chung quy không lây dính nửa chút dơ bẩn. Đứa nhỏ này không phải là tương lai hy vọng cùng ký thác, mà là tội nghiệt, không đến cũng được.
Cha không ra cha, mẹ không ra mẹ, con không ra con, Triệu gia có thể không loạn sao? Quan Tố Y sớm đoán được có hôm nay rồi, chỉ là không ngờ trong đó còn cất giấu nội tình kinh thế hãi tục như thế, thật là làm cho nàng được mở rộng tầm mắt. Nàng không hiếm lạ thiếu niên sám hối, cũng không nguyện làm công cụ để hắn phát tiết bi phẫn oán hận, đang định sai người đưa hắn đi, người Triệu phủ Yến kinh lại đến đây, nâng đại công tử chân thương chưa lành lên xe ngựa nhanh chóng rời đi.
Ngoài đình ve thu kêu, chim mỏi mệt bay tán loạn, Quan Tố Y phát ngốc một lát, thế này mới lấy từng cành hoa cúc đã cắm sẵn trong bình ra, đổi thành bụi gai vặn vẹo cỏ lau héo tàn. Gai nhọn bụi gai đâm vào đầu ngón tay, làm toàn tâm đau đớn một trận, nàng lại phảng phất như chưa thấy, biểu tình từ đầu tới cuối vẫn duy trì bình thản thản nhiên.
Dùng kéo sửa cành thô, Quan Tố Y cười tự giễu. Tác phẩm quái đản và thật đáng buồn, nó giống như cuộc đời nàng. Nếu lúc trước có thể cùng cách thì tốt? Biết rõ Triệu gia là một bãi bẩn hôi thối không nói nổi, nàng lại không thể đi, cũng không thể ở, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình chìm xuống. Khóe mắt thoáng nhìn mấy quyển sách trên bàn ngay cạnh, nàng rốt cuộc lộ ra biểu tình oán giận, quăng chúng nó vào hoả lò pha trà làm thay bó đuốc.
Nha hoàn cả kinh hô lên, “Phu nhân, đám sách này không phải mỗi ngày người đều lật xem sao? Sao bỗng nhiên nói đốt là đốt vay?”
“Ta nửa đời bi kịch chung nguyên là ở đây, làm sao lại không đốt đi?” Quan Tố Y nhìn chằm chằm ngọn lửa cùng khói đặc đột nhiên bốc lên, hốc mắt chua xót, lệ ý tuôn trào.
Một tên nha hoàn khác kéo tỷ muội, để nàng đừng nói thêm nữa. Nếu phu nhân sớm sinh ra 5 năm, gặp phải đàn kì ba Triệu gia kia, đã sớm cùng cách tái giá tự mình tiêu dao, làm sao sẽ có hôm nay? Nếu không phải do Từ thị lý học thịnh hành, nếu không phải các sách [ nữ giới ],[ nội huấn ] thịnh hành, phu nhân sao đến mức bị nhốt ở chỗ này không thể tự do. Nếu người cùng cách tái giá sẽ tương đương với làm hỏng thanh danh tỷ muội trong tộc, các nàng ngày sau hôn sự khó khăn, cơ khổ không nơi nương tựa, vì thế chỉ có thể đánh rớt răng nanh cùng nuốt máu. Nhóm nguỵ quân tử thật là hại người rất nặng!
Một ngày này sau, có lẽ là cảm thấy còn sống không có hi vọng, Quan Tố Y vốn không khoẻ mạnh thân thể nhanh chóng suy kiệt, lúc đại nạn buông xuống, nàng tựa hồ nghe thấy tiếng bước chân vội vàng và sám hối cực kì bi thương của Triệu Lục Ly và Triệu Vọng Thư, nhưng chỉ để lại một câu “Duy nguyện lên trời xuống đất, kiếp sau kiếp sau, vĩnhviễn không còn gặp nữa”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT