Cho Diệp Trăn lui, Thánh Nguyên Đế buông cái thìa, trầm giọng nói, “Cái chén canh này cho ngươi đấy, nhân lúc còn nóng uống đi.”
Đồ vật ngự tứ ai dám cự tuyệt, Bạch Phúc vừa mừng vừa lo mà tiếp nhận chén canh, uống từng ngụm nhỏ tới cạn, có ý tán dương trù nghệ của Diệp Tiệp dư, lại sợ nói sai lời chọc giận Hoàng Thượng, đành phải câm miệng. Hiện tại hắn thực sự không đoán ra được tâm tư của Hoàng thượng, nếu nói ngài ấy không sủng ái Diệp Tiệp dư, Tần phi trong toàn cung, chỉ có Diệp Tiệp dư mới được nói chuyện với ngài; nếu nói ngài sủng ái Diệp Tiệp dư, ngài ấy chẳng bao giờ ở Cam Tuyền Cung lâu hơn nửa canh giờ, và chưa từng ngủ lại.
Thảo nào mà đã nhiều năm như vậy, chẳng những Diệp Tiệp dư chưa từng có con cái, cung phi còn lại cũng không hề có động tĩnh gì, mà thái hậu không phải mẹ đẻ của của ngài ấy, sẽ không thúc giục, chỉ chuyên tâm giáo dưỡng mấy vị tiểu Hoàng tôn mà thân vương để lại. Bệ hạ năm nay đã 27-28 tuổi, nếu như tiếp tục không có tin vui, qua vài năm nữa sợ là sẽ bị triều thần chỉ trích. Bạch Phúc hiện tại cuối cùng cảm nhận được tư vị “Hoàng đế không gấp thái giám gấp”, cũng không dám nói khuyên nhủ thẳng thắn, chỉ có thể chọn thêm mấy vị mỹ nhân vào cung hầu hạ, tốt nhất là tài mạo song toàn như Diệp Tiệp dư vậy.
Trong khi đang suy nghĩ, Thánh Nguyên Đế đã tựa vào trên ghế rồng nhắm mắt nghỉ ngơi, ngoài cửa sổ sắc trời dần tối, một tầng bóng mờ bao phủ khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của hắn lại, môi mỏng vểnh rất nhanh, sau đó lại hạ xuống, thể hiện vài phần ủ dột.
Bạch Phúc không biết lúc Hoàng Thượng cải trang vi hành có gặp gỡ gì, nhưng có thể khẳng định hiện tại tâm tình của ngài không tốt, nếu là đi sai bước nhầm, sẽ bị chui vào đầu mũi giáo. Nội thị, người hầu trong Vị Ương Cung đều là người tinh, không cần Đại tổng quản nhắc nhở đã rủ tai mắt xuống, nín thở nén khí, không dám lỗ mãng.
Trong không khí tĩnh mịch này, thời gian lặng yên trôi qua, dường như đã qua thật lâu, lại dường như chỉ là một lát, Bạch Phúc giật mình nghe thấy thanh âm trầm thấp của bệ hạ truyền đến, “Lấy《 thi kinh 》tới đây, trẫm muốn xem.”
“Vâng.” Bạch Phúc vội vàng mang sách đến, đặt ở bên trong khay phủ kín tơ lụa.
Thánh Nguyên Đế tùy ý mở ra, ánh mắt khó hiểu bỗng nhiên bình tĩnh, một thoáng, thì thầm chậm rãi từng chữ từng câu,
“Núi nam có cây trụi cao,
Mọi người chẳng thể tựa vào nghỉ ngơi.
Các cô sông Hán dạo chơi
Đoan trang chẳng thể trao lời cầu mong
Kìa con sông Hán mênh mông,
Chớ toan lặn lội mà hòng vượt qua
Trường Giang mờ mịt chảy xa,
Kết bè chẳng thể dùng mà lướt đi.(*)
Bạch Phúc, bài thơ này ông có biết ngâm không? Ngâm thử nghe một chút đi.”
“Khởi bẩm bệ hạ, bởi vì chiến loạn liên miên, chư hầu hưng diệt, dân chúng phiêu dạt khắp nơi. Rất nhiều điệu trong Kinh Thi đã bị thất truyền. Nô tài kiến thức nông cạn, không dám bêu xấu. Bệ hạ nếu thật sự thích, không bằng ngày mai đi thỉnh giáo Đế sư đại nhân, lão nhân gia ông ta có lẽ biết được một vài.”
“Thỉnh Quan Tề Quang ngâm thơ tình? Thôi đi, thôi đi.” Thánh Nguyên Đế lắc đầu mỉm cười, giống như nhớ tới cái gì, nói nỉ non, “Người nào đó tất nhiên sẽ biết ngâm, chỉ là nếu như nàng ngâm cho trẫm nghe, trẫm sẽ càng thêm buồn, chẳng bằng nhắm mắt làm ngơ, tai không nghe thanh âm gì hết.”
Nữ nhân nào mà mặt mũi ngài cũng không nể? Có ai có thể làm cho ngài càng thêm buồn? Bạch Phúc cảm thấy khó có thể tin nổi, thấy bệ hạ biểu lộ khao khát biến thành thất lạc, phục hồi lại chuyển thành âm trầm áp lực, cuối cùng không dám mở miệng hỏi thăm.
—–
Trấn Bắc Hầu phủ, phòng chính.
Triệu Thuần Hi ở trong sảnh đợi hơn một canh giờ, thấy Quan Tố Y còn chưa hồi phủ, không khỏi có chút nôn nóng. Hai đại nha hoàn Hà Hương, Tuyết Liễu liên tiếp chạy ra bên ngoài nhị môn nhìn quanh, trên mặt tràn đầy không kiên nhẫn. Lại qua mấy khắc chung, Hà Hương chạy về, tức giận bất bình nói, “Tiểu thư đừng đợi nữa, chúng ta trở về đi. Phu nhân biết rõ người hôm nay sẽ tới bồi tội, lại chẳng hề nói một tiếng nào đã đi ra ngoài, khiến người đợi ở đây, cô ta đây là cố ý gạt ngài đây mà!”
“Dì sẽ qua cửa, ta và Vọng Thư từ nhỏ thân cận với dì, cô ta lo lắng chúng ta bị lung lạc, sẽ dao động địa vị của cô ta, cho chúng ta nếm thử một ít ra oai phủ đầu cũng không có gì là lạ.” Triệu Thuần Hi xiết chặt khăn, âm thầm nhẫn nại.
“Nhưng mà tốt xấu gì người cũng là đường đường chính chính đích tiểu thư Hầu phủ, chẳng lẽ cô ta cố ý giày vò người? Cô ta đối đãi lạnh nhạt với người như thế, phải nói rõ cho Hầu gia biết mới được, nếu không nén giận nhiều quá, cô ta còn tưởng là người là quả hồng mềm, nắn tới thuận tay.”
“Đừng nói cho phụ thân, cho dù nói với ông ấy thì sao? Ông ấy luôn bảo ta nịnh nọt Quan thị nhiều hơn, không cần thiết đi ngỗ nghịch, dù sao đồ cưới và tiền đồ của ta đều cần nhờ cô ta trù tính. Cô ta còn nhục mạ ta là tiểu phụ dưỡng đấy, phụ thân lại có tai như điếc, bỏ mặc. Có câu nói đã có mẹ kế sẽ có cha dượng, lời này quả nhiên không giả.”
“Tiểu thư, nô tỳ nói một câu vượt quy củ, Diệp di nương tốt xấu cũng là dì ruột của người, sau lưng lại có Diệp lão gia, Diệp lão phu nhân, Tiệp dư nương nương, thậm chí cả Hoàng Thượng làm chỗ dựa, thân phận không phải là thiếp thất bình thường có thể so sánh được, đến khi sau này sinh hạ con nối dõi, chỉ cần Tiệp dư nương nương ban một trương ý chỉ, nâng nàng thành bình thê cũng được. Lúc đó nàng ngồi ngang bằng không phân biệt được cao thấp với Quan thị, người cần gì phải dựa theo Hầu gia dặn dò đi bất hòa với Diệp di nương, ngược lại miễn cưỡng chính mình đi thân cận Quan thị cơ chứ?” Nói xong lời này, Hà Hương nhìn chung quanh một lần, hơi có chút có tật giật mình.
Đôi mắt Triệu Thuần Hi hơi sáng lên, phục hồi lại ảm đạm xuống, “Nâng thành bình thê? Có dẫn sói vào nhà hay không?”
“Diệp di nương là dạng người gì, người còn không biết sao? Nàng từ nhỏ nhìn người cùng đại thiếu gia lớn lên, coi các người như mình sinh ra, đào tâm đào phổi, mạnh hơn Quan thị kia không biết bao nhiêu lần. Nếu như ngài lo lắng nàng có con nối dõi thì nhân tâm dễ dàng biến đổi, dứt khoát hạ dược nàng ta vài năm, đến khi ngài xuất giá, đại thiếu gia lấy được phong thế tử, kế tục tước vị, lúc đó cho nàng ta một đứa bé dưỡng lão là được.”
Có thể hạ dược được Diệp Phồn, đương nhiên cũng có thể hạ dược được Quan thị. Triệu Thuần Hi khẽ run rẩy trong tim, hiển nhiên đã bị nói động, suy nghĩ một lát lại phất tay nói, “Dì xuất thân thấp hèn, nếu muốn nâng làm bình thê rất không dễ dàng, phải tính toán kĩ lại đã. Nhưng mà thời gian của ta có hạn, chỉ hai ba năm nữa sẽ lấy chồng, sợ là không được đợi nàng xuất đầu rồi.”
“Tiểu thư ngài lo xa rồi. Thời gian dài ngắn chẳng những do ông trời định đoạt, mà còn do chúng ta định đoạt. Tiệp dư nương nương thánh sủng không suy, tùy tiện thổi gió bên gối vài câu có thể dẫn dắt Diệp gia lên đỉnh quang vinh, đến lúc đó gia thế Diệp di nương cũng đi theo nước lên thì thuyền lên. Mà trong phủ, ngài và nàng ta có thể liên thủ đối phó Quan thị, đánh đè xuống. Nếu như đạo đức cá nhân Quan thị có thiếu hụt, làm sao có thể tiếp tục làm mệnh phụ chưởng việc bếp núc, cho dù Quan gia nói toạc ra cũng không chiếm lý. Đánh hợp kích ba mặt, chỉ cần một năm nửa năm là đánh sụp đổ ghế phượng hoàng của cô ta.”
“Ý kiến hay!” Triệu Thuần Hi vỗ tay thở dài, sau đó sầu lo nói, “Nhưng dù sao cô ta cũng là nhất phẩm cáo mệnh Hoàng Thượng thân phong, nếu là bị chèn ép quá mạnh, liệu có mạo phạm thánh nhan không?”
“Ngài còn sợ Hoàng Thượng che chở cô ta, không che chở Tiệp dư nương nương hay sao? Nữ nhân duy nhất đi theo Hoàng Thượng ra vào chiến trường chính là Tiệp dư nương nương, nữ nhân duy nhất cùng ngài ấy đồng sinh cộng tử cũng là Tiệp dư nương nương, nữ nhân duy nhất liều mình cứu giá cũng là Tiệp dư nương nương. Bây giờ Hoàng Thượng đăng cơ xưng đế, Tần phi toàn cung chỉ có Tiệp dư nương nương có địa vị cao nhất. Chấp chưởng Phượng ấn, quản lý lục cung, tiêu phòng độc sủng, vinh quang lớn như vậy, chớ nói bảo vệ một mình người, cho dù tạo nên một tòa thế gia cự tộc cũng dễ dàng. Ngài cứ chờ đi, đợi Tiệp dư nương nương sinh ra Long tự, tiến thêm một bước, Diệp gia sẽ một bước lên mây, cả nhà quang vinh, mà ngài và đại thiếu gia là tiểu bối được nàng coi trọng nhất, tiền đồ tương lai nhất định không kém. Ngài đừng câu nệ ở trước mắt, cứ đưa ánh mắt nhìn ra xa chút.”
“Mẹ ta…” Triệu Thuần Hi kịp thời đổi giọng, “Dì cả của ta quả thật có thể tiến thêm một bước mà nói, ngoại tổ phụ ta sẽ là đường đường chính chính quốc trượng, theo như quy củ có thể sắc phong quốc công, đến lúc đó, cho dù Quan gia cũng không đủ gây sợ.”
“Đúng vậy ạ, cho nên ngài cần gì phải luồn cúi trước mặt Quan thị kia như Hầu gia dặn dò, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục ư? Ngài cứ thân thiết với nhà ngoại, lôi kéo Tiệp dư nương nương, tương lai tất có vô số vinh hoa phú quý.” Hà Hương càng nói càng cảm thấy mình lanh lợi, mặt không khỏi sáng bừng lên.
Triệu Thuần Hi vẫn còn do dự, chợt thấy Tuyết Liễu vội vàng chạy tới, hưng phấn nói, “Tiểu thư, mới vừa rồi người gác cổng truyền tin tức cho nô tỳ, nói là Tiệp dư nương nương thưởng Diệp phủ rất nhiều đồ đạc, trong đó có một tòa Hồng San Hô cao tám thước dùng để thêm trang cho Diệp di nương, toàn thân óng ánh, màu sắc diễm lệ, giá trị liên thành, câu hết mắt người đi đường. Người gác cổng còn nói, chỉ tòa Hồng San Hô kia thôi đã đủ để so với của hồi môn của công chúa đấy! Ôi, Diệp phủ giờ nổi danh rồi, tất cả mọi người đang nghị luận đây này!”
Hà Hương vội vàng cổ vũ, “Tiệp dư nương nương quả nhiên nhớ thương Diệp gia nhất, không cho phép người bên ngoài bắt nạt nửa phần. Đến lúc Diệp di nương qua cửa, rốt cuộc không phải lo lắng bị tiện tỳ kia áp một đầu rồi.”
“Chưa hết, Diệp di nương còn có thể áp phu nhân một đầu, xem nhà giữa bọn họ còn dám lạnh nhạt với đại tiểu thư không!” Tuyết Liễu ngẩng cằm lên, thần sắc cực kỳ kiêu căng.
Có nhà ngoại đắc lực như vậy, lại có mẫu thân được sủng ái, Triệu Thuần Hi còn lo lắng cái gì? Trong lòng nàng sảng khoái một hồi, lúc này nói quản sự một câu, nghênh ngang rời đi. Về phần đồ cưới và hôn sự, đều có mẫu thân hỗ trợ trù tính cho. Bà ấy là Tiệp dư, chỉ cần một câu truyền xuống dưới, chớ nói cho con gái gả vào thế gia, chính là gả cho dòng họ hoàng thất cũng đơn giản, mà Quan thị nếu dám cắt xén đồ cưới của nàng, kết cục nhất định thê thảm.
Một đoàn người chân trước vừa đi, Quan Tố Y chân sau trở về, thoáng nhìn ly trà nhỏ bên trên bàn vẫn còn hơi ấm, hỏi, “Triệu Thuần Hi tới đây?”
“Khởi bẩm phu nhân, đại tiểu thư đợi ngài đến trưa, vừa đi chưa tới nửa khắc đồng hồ.” Quản sự bà tử vừa nói vừa thu dọn mặt bàn sạch sẽ.
“Không đợi người đến đã đi, chắc là được biết tin tức Diệp Tiệp dư giành vinh quang cho Diệp Phồn, vì vậy rút lui. Ngày sau cái nhà này của chúng ta còn muốn cung nghênh đại tiểu thư tôn giá, hẳn là khó càng thêm khó đây.” Nàng cười cười không có ý kiến.
“Không đến mới tốt đấy, trong sân chúng ta rốt cục được thanh tịnh.” Minh Lan đặt hộp gấm lên trên bàn sách, tự đi chuẩn bị công cụ chữa trị mảnh giấy vụn.
Hai chủ tớ ghép giấy tới quá nửa đêm, rốt cục cũng bảo tồn thỏa đáng được những mảnh vụn, ép vào cái thanh nẹp đặc chế. Minh Lan nhân dịp tiểu thư tắm rửa, ngẫu hứng hát một bài thơ ca, cũng tiện học tập mấy chữ. Quan gia chính là văn hào thế gia, tất nhiên là nói chuyện cũng có học giả uyên thâm, lui tới không có người thường, ngay cả người trông cửa cũng có thể xuất khẩu thành thơ, càng đừng nói tới nha hoàn hầu hạ chủ tử. Nếu như không có một chút tinh thần hiếu học, không chừng sẽ bị chủ tử chán ghét mà vứt bỏ.
Quan Tố Y gối lên bên thùng tắm, nhắm mắt lại chậm rãi ngâm nga, “Núi nam có cây trụi cao, Mọi người chẳng thể tựa vào nghỉ ngơi. Các cô sông Hán dạo chơi, Đoan trang chẳng thể trao lời cầu mong. Kìa con sông Hán mênh mông, Chớ toan lặn lội mà hòng vượt qua. Trường Giang mờ mịt chảy xa, Kết bè chẳng thể dùng mà lướt đi.” Dư âm lượn lờ, du dương uyển chuyển, lại ẩn chứa sầu bi sâu thẳm.
Minh Lan nghe ngây dại, che ngực nói ra, “Tiểu thư, bài thơ này là có ý gì vậy? Trong lòng ta cảm thấy có chút khổ sở.”
Quan Tố Y mở hai mắt ra, nhìn lên hư không, giải thích từng câu từng chữ, “Phía nam Hán Thủy có cây cao mà không có cành, ta không thể tựa vào bóng râm. Mỹ nhân cách nước đang du dương, tâm ta khao khát lại khó cầu. Hán Thủy cuồn cuộn vừa sâu, nước lớn bơi lặn không tới được. Hán Thủy cuồn cuộn chảy dài, dù có bè gỗ cũng không vượt qua được. Bài thơ này chính là tâm sự yêu thầm, bao hàm đau khổ cầu mà không được.”
“Thảo nào trong lòng ta khó chịu như vậy.” Minh Lan giật mình, không biết vì sao lại chảy xuống hai hàng nước mắt, đổi lấy Quan Tố Y cười khẽ một tiếng. Người si tình thật đáng buồn, người si tình đáng thương, người si tình càng thêm buồn cười, đời này, nàng tuyệt đối sẽ không nhiễm nửa chút tình yêu.
[*đây là bài thơ Hán Quảng 1 – bản dịch của Tạ Quang Phát –
Nguyên văn: Nam hữu kiều mộc, bất khả hưu tư. Hán hữu du nữ, bất khả cầu tư. Hán chi quảng hĩ, bất khả vịnh tư. Giang chi vĩnh hĩ, bất khả phương tư
Dịch nghĩa: Núi nam có cây cao mà trụi cành, cho nên không có bóng mát,
Khiến không thể nghỉ ngơi ở dưới đấy được.
Sông Hán có những người con gái đi dạo chơi,
Mà không thể cầu mong gì được.
Sông Hán rộng vậy!
Cho nên không thể lặn qua được.
Sông trường Giang rộng vậy!
Cho nên không thể dùng bè mà đi được.
Nguồn: thivien.net]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT