Hòa Linh thay một thân áo hồng chói lọi, ngồi ở trước gương, giống như tân nương tử, có điều nàng ngược lại không có coi đó là vấn đề, đem tóc dài thắt thành một đuôi sam thật dài, "Xem đẹp không?"
Mặc dù nàng rất thông tuệ, nhưng tay lại vụng về, Thế thì búi tóc cũng không phải lành nghề rồi, chỉ biết đơn giản thắt thành một đuôi sam, buông lỏng. Thế nhưng lại có chút quyến rũ. Mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng là cái từ này dùng ở trên người nàng thế nhưng cũng hết sức thỏa đáng! Chỉ lát nữa là lễ mừng năm mới, lão phu nhân có ý muốn, mấy tiểu thư đi Tự Miếu ở ba ngày vì trong nhà cầu phúc, bổn triều từ trước là có thói quen như vậy, trước lễ mừng năm mới, ddlqd.com cũng phải đi Tự Miếu ở lại mấy ngày, như vậy cũng là vì trong nhà cầu phúc! Mà ngày gần đây chính là ra cửa, Hòa Linh suy đoán, Hòa Chân sẽ ở chính chỗ này động thủ, trong lòng chỉ không ngừng cười lạnh, cũng không có xem nàng ở trong lòng! Trên thực tế chuyện này nên là do người chủ nữ quyến đi, nhưng lão phu nhân lớn tuổi, đi xe mệt nhọc, cũng lo lắng thân thể không chịu được, mà đại phu gần đây bận chuyện năm mới, cũng không tự nhiên có thể tùy tiện ra cửa. Kể từ đó, chính là do Nhị phu nhân Tam phu nhân Tứ phu nhân mang theo mấy tiểu thư qua!
Hòa Linh sau khi thu thập xong đem áo khoác ngoài cài nút, "Đi thôi, các cô nương!"
Vừa mới ra cửa, Trí Ninh đuổi theo, sắp năm mới rồi, y mấy ngày nay đã bắt đầu nghỉ ngơi, Hòa Linh nhìn Trí Ninh giơ lên một bọc nhỏ, nghi ngờ nói: "Ngươi. . . . . . Ngươi sẽ không phải là cũng muốn cùng chúng ta đi chứ?"
Trí Ninh mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy! Đệ cùng với tổ phụ đã nói, tổ phụ đồng ý. Ta đi cũng tốt bảo vệ các ngươi, các ngươi đều là nữ quyến! Cũng nên có một nam nhân!" Nam hài tử không lớn hơn Hoài Linh, mang theo giọng nói khàn khàn thời kỳ đổi giọng, chỉ làm cho người ta cảm thấy hết sức buồn cười!
Hòa Linh không nhịn được, trực tiếp bật cười, "Ngươi chính là ở nhà đợi đi! Coi như thật sự có chuyện gì, ngươi cũng không xử lý được?" Thật hết sức chán ghét!
Trí Ninh nghiêm túc: "Đệ có thể, tỷ tỷ cứ tin tưởng đệ, mặc kệ như thế nào, đệ là một nam nhân! Tỷ tỷ làm sao có thể ghét bỏ ta." Trong giọng nói có mấy phần uất ức.
Hòa Linh nhíu mày, nhìn Trí Ninh có chút tức giận phồng gương mặt, nàng nở nụ cười, "Vậy ngươi đi theo đi! Thật tốt giúp ta theo dõi...!"
Trí Ninh lập tức hỏi "Tỷ tỷ, nhưng sẽ có vấn đề gì?"
Hòa Linh lắc đầu: "Ngươi nghĩ quá nhiều!"
Không nói nhiều hơn, Hòa Linh dẫn đầu lên xe ngựa, bọn họ chọn vị trí chùa cũng không quá xa, hơn nữa có lẽ là bởi vì có chút kẹt cuối năm, mặc dù không ít người, nhưng cũng không tưởng tượng nhiều như vậy! Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, Hòa Linh dùng áo lông cáo thật dài đắp chân, nghiêng dựa vào trong kiệu, buồn ngủ. Một bên Lan Thị còn lại là vẫn mang nét cười. Trí Ninh nhà bọn học hiểu chuyện như vậy!
Trí Ninh không chịu ngồi ở bên trong kiệu, kiên trì ngồi ở bên ngoài, cùng ngồi ở rèm bên cạnh Sở Vân đáp lời, “Trong phủ đã quen rồi chứ?"
Sở Vân gật đầu.
"Có cái gì bất tiện, tỷ có thể nói cho đệ biết, tỷ tỷ vốn là nữ quyến!" Trí Ninh mang nét cười!
Sở Vân lắc đầu.
Trí Ninh: ". . . . . . . Ngươi, có ý gì? Có chuyện gì ngươi cứ việc ní với ta, không cần nói với tỷ tỷ, tỷ tỷ vốn đơn thuần thiện lương, những người kia có ý xấu, nàng dù biết cũng không tiện xử lý." Trí Ninh thở dài. Tỷ tỷ nhà y chính là quá dịu dàng mềm yếu, người khác mới khi dễ nàng như vậy.
Sở Vân quay đầu nhìn y, có mấy phần không xác định, không xác định không phải vì nghĩ y không xuất phát từ chân tâm, chỉ là một nam hài không lớn lắm, trong mắt tràn đầy chân thành. Có thể thấy được, y cho là như vậy! Sở Vân khóe miệng giật giật một cái, không nói gì lại nghiêng đầu.
"Tỷ tỷ bộ dạng xinh xắn, bọn họ đều khi dễ tỷ tỷ! Ngươi nhất định phải thật tốt bảo vệ tỷ tỷ, nếu như có chuyện lớn gì, không xử lý được, tỷ tỷ bên kia lại không thể nói, thì nói cho ta biết tốt hơn. Ta đi tìm tổ phụ, trong nhà này, tổ phụ là người tính toán giỏi nhất, người khác đều vô dụng!" Trí Ninh vẫn đủ hiểu, "Ngươi xem tỷ tỷ ta cả ngày giống như có chút lợi hại, nhưng kỳ thật không có chút nào như vậy. Tỷ tỷ lòng dạ mềm yếu nhất . . . . ."
Sở Vân không đáp lời, Trí Ninh một mình nói lảm nhảm, có điều nghe ý tứ trong lời nói của y, cảm thấy Sở Hòa Linh là một tiểu cô nương hết sức dịu dàng mềm yếu, nhưng trên thực tế! Sở Vân yên lặng nhìn trời, nếu như chân chính Sở Hòa Linh giống như trong lòng của Sở Trí Ninh, vậy y làm sao sẽ ngồi ở diendanlqd.com chỗ này đây! Không thể không nói, có lúc, người hiểu lầm nhưng thật ra là rất đáng sợ! Dĩ nhiên, lúc này, Sở Vân cũng không cần thiết phải phơi bày ảo tưởng của Sở Trí Ninh. Người ta cảm thấy tỷ tỷ mình dịu dàng, vậy thì dịu dàng tốt lắm, chuyện như vậy cùng y, vốn cũng không có quan hệ gì! Cứ như vậy, sẽ đến chùa rất nhanh! Lúc được nửa đường đã nổi tuyết lên, Tự Miếu xây ở giữa sườn núi, một cái cỗ kiệu, gió Bắc thổi, Hòa Linh dùng khăn quàng cổ thật to quấn chặt đầu, cả người giống như là một con gấu nhỏ, mấy tiểu thư đều quan tâm vẻ đẹp bên ngoài, mặc cũng không nhiều, xuống cỗ kiệu gió thổi mặt đỏ lên, có điều cho dù như thế, ngược lại cũng đẹp. Chỉ có Hòa Linh không quan tâm những thứ này.
Trí Ninh nhìn mấy người khác, nho nhỏ nói thầm, "Tỷ tỷ nhà ta thông minh nhất!"
Sở Vân lại nhìn trời một cái, có điều từ Sở phủ đến ngôi chùa ơ lưng chừng núi này, lại nói, nhưng mà cũng chỉ hơn một canh giờ, y cũng đã cơ hồ nhìn thấu Sở Trí Ninh, thật đúng là một tên cuống bảo vệ tỷ tỷ ma! Tỷ tỷ y thật là một vạn cái tốt! Nhưng không thể đối mặt một chút thực tế sao? Sở Hòa Linh là con cừu nhỏ dịu dàng, nói ra, sợ là chính nàng cũng muốn cười nhạo? Sở gia trước đó đã báo rồi, tiểu tăng thấy bọn họ đến, đưa các nàng dẫn vào hậu viện thiện phòng nghỉ ngơi.
Trừ Sở gia, hẳn là Lâm gia cũng ở đây, Lâm Dĩnh Chi so Hòa Linh bọn họ đến sớm một ngày, nghe nói Sở gia đến, mở cửa đã cùng Hòa Linh chào hỏi, thấy Hòa Linh mặc giống như là một chú gấu nhỏ, không nhịn được cười to: "Linh tỷ nhi mặc như vậy thật đáng yêu!"
Hòa Linh trên tay cũng là bộ bao tay thật dầy bông vải, nàng giơ giơ móng vuốt, "Dĩnh Chi."
Lâm Dĩnh chi kéo Hòa Linh cười híp mắt: "Ngươi cũng đến rồi, chúng ta thật có duyên phận!"
Hòa Linh gật đầu: "Đúng vậy!"
"Đúng, ngươi và biểu ca của ta cũng có duyên phận, biểu ca ta cũng ở đây!" Lâm Dĩnh Chi nháy mắt, nàng nghe bên ngoài lời đồn đãi biểu ca thích Linh tỷ nhi, cẩn thận ngẫm lại, nếu như thật là như vậy, quả nhiên rất tốt!
Hòa Linh không có vẻ mặt đặc biệt gì, chỉ là mỉm cười nói: "Chẳng qua ta ngược lại cảm thấy, không coi là có duyên phận, nếu như có duyên phận, nên ngoài ngàn dậm gặp được, cùng ở một kinh thành, năm mới đều muốn cầu phúc, đụng phải cũng không thể coi là cái gì đặc biệt?"
Lâm Dĩnh Chi lắc đầu: "Ta còn lâu mới cảm thấy như vậy! Đúng rồi, ta nói với ngươi." Nàng đỏ mặt, xề gần bên tai Hòa Linh, có điều Hòa Linh bưng bít quá chặt, nói nhỏ cũng nghe được rất lớn.
Thì ra là trừ Lâm gia, Tạ Thừa tướng phu nhân và Tạ đại công tử Tạ Du Vân cũng ở đây, nhìn nét mặt Lâm Dĩnh Chi cũng biết trong lòng nàng hết sức vui sướng, mà nghe lời nói Lâm Dĩnh Chi, những người khác mặt cũng lộ vẻ vui mừng. Mấy người cũng không còn ở bên ngoài nói quá lâu, Hòa Linh rất nhanh trở lại thiện phòng của mình, thiện phòng quét dọn cực kỳ sạch sẽ, nhưng ngay cả như thế, Xảo Âm và Xảo Nguyệt vẫn quét dọn. Này thiện phòng cũng chia nội thất và phòng ngoài. Quét dọn xong, Xảo Âm nhìn một cái, chỉ thấy Sở Vân đứng ở cửa, hình như cũng không sợ lạnh.
Nàng quay đầu lại nói: "Tiểu thư, người xem Sở Vân?" Nếu như cùng phục vụ gã sai vặt ở cùng một chỗ, hình như lại cách đây biên viễn vài phần, nàng là chú trọng an toàn của Hòa Linh.
Hòa Linh suy nghĩ một chút rồi nói: "Trí Ninh ở bên cạnh gian thiền phòng kia, ngươi an bài y cũng ở đó đi! Y ở tại phòng ngoài tốt hơn."
Xảo Âm đáp Dạ!
Hòa Linh nghỉ ngơi thay y phục, liền nghe Xảo Nguyệt nói lảm nhảm, Xảo Nguyệt hết sức bát quái, chuyện bên ngoài, không tới một khắc đã hỏi thăm rõ ràng. Thì ra, phủ Thừa Tướng cùng Lâm phủ là hẹn cùng đến, bọn họ hôm qua đã đến, theo như bình thường, sẽ so với bọn y rời đi sớm một ngày. Dĩ nhiên còn có một số những nhà khác, nhưng mấy ngày nay, trừ phủ Thừa Tướng cùng Lâm phủ, chính là nhà bọn họ thể diện nhất! Mà phủ Thừa Tướng cùng Lâm phủ, xem bộ dáng là thật muốn kết làm người thân rồi. Hai nhà đều hết sức tích cực, chỉ là Tạ công tử là người ít nói. Trừ điểm này, Lâm Dĩnh chi tiểu thư biểu ca cũng tặng nàng, hơn nữa ở tại trong chùa, đây cũng là một tiết mục khác!
Hòa Linh cảm khái: "Thật đúng là đến cùng nhau."
Hòa Linh không có tâm tư gì cùng bọn họ tiếp xúc, cũng không ra cửa, người khác tâm tư gì nàng mặc kệ, nàng ngược lại không có ý định cho người cơ hội khoe khoang! Nàng chờ Hảo tỷ tỷ của nàng nghĩ biện pháp đi mưu hại nàng đấy. Mặc dù không ra cửa thì tương đương với không cho nàng cơ hội này, ddlequydon.com nhưng Hòa Linh tóm lại cảm thấy, nếu như cùng Mai Cửu hoặc là Tạ Du Vân tiếp xúc càng nhiều, cũng không tốt! Nhưng mặc dù nói như vậy, có một số việc, thật đúng là không phải ngươi ẩn núp, phiền toái cũng sẽ không đến, tối hôm đó, Lâm Dĩnh Chi tới mời Hòa Linh, nói là cùng nhau ngắm tuyết, ha ha, ngắm tuyết! Hòa Linh dù cự tuyệt, nhưng Dĩnh Chi lại không chịu, nhất định kéo Hòa Linh ra cửa, Hòa Linh bất đắc dĩ, chỉ đành phải đi theo nàng ra ngoài, coi như ngắm cảnh vậy, tới một lần gì cũng không nhìn, lại nói cũng là không phải phép! Hòa Linh nghĩ như vậy, liền cùng Lâm Dĩnh chi ra cửa!
"Ta nói với ngươi nha. Tạ công tử cùng biểu ca của ta tối ngày hôm qua đang ở phía sau trong rừng mai đối dịch! Bọn họ rất lợi hại!"
Thì ra là, nàng muốn đi xem người ta đánh cờ, mình lại không thể đi. Hòa Linh hơi cong môi một cái, cho nên nói, nàng vẫn là ưa thích nữ hài tử cao lãnh, quá nhiệt tình vừa không có nhãn lực độc đáo, còn rất mệt mỏi! Mặc dù Lâm Dĩnh Chi thoạt nhìn là hoạt bát cởi mở, nhưng thật không thế nào biết nhìn sắc mặt người khác! Quả nhiên, Lâm Dĩnh Chi lôi kéo Hòa Linh sau khi đi tới núi, hai người quả nhiên đang đánh cờ, trừ bọn họ, còn có người khác, dì cùng với Triệu Uyển Oánh, còn có mấy tỷ muội nhà Sở gia, chỉ có nàng không tới!
Lâm Dĩnh Chi thấy, chỉ hận dậm chân: "Những người này thế nào đều ở đây!" Thua thiệt nàng còn phải bận tâm một chút, những người này cũng không phải khách khí!
Không biết, Tạ Du Vân cùng Mai Cửu Đô là hiện thời khó gặp mỹ nam tử, người tài trong thiên hạ, tất cả mọi người tìm cách tới đây là chuyện bình thường! Đặc biệt là Tạ Du Vân, gia thế thật cũng coi là thập nhị vạn phần hiển hách.
"Thì ra là Ngũ muội muội cùng Lâm tiểu thư!" Hòa Ngọc cười khanh khách: "Chúng ta tới phía sau núi tản bộ, dĩ nhiên cũng làm thấy hai vị công tử đang đánh cờ, quả nhiên là chém giết kịch liệt! Thật sự là rất giỏi." Hòa Ngọc nói rất hay, cũng phải thể, lập tức cưu giải thích rõ biết!
Lâm Dĩnh Chi kéo cánh tay Hòa Linh: "Các ngươi ngược lại đang đuổi khéo, ta không phải phải ha, ta chính là kéo Linh tỷ nhi tới cùng ta cùng nhau xem đánh cờ. Biểu ca, huynh cùng Tạ công tử, ai thắng ai thua?" Nàng tò mò hỏi.
Mai Cửu đôi mắt hoa đào quét qua Hòa Linh, lại quét qua hộ vệ sau lưng nàng, ngay sau đó mỉm cười, "Thế lực ngang nhau."
Hòa Linh liếc mắt bàn cờ một cái, cảm thấy rất là nhàm chán, nàng thi từ ca phú không hiểu, nhưng kỳ nghệ lại hết sức tuyệt diệu, người bình thường cũng không bằng, cái kia liếc mắt nhìn, chính là khẽ câu mép một cái. Tạ Du Vân đã lâu không gặp Sở Hòa Linh rồi, y ấn tượng nàng, càng biến thành dáng vẻ trong mộng, thế nhưng vừa nhìn, lại cảm thấy mình thật là lâm vào trong mộng, thật ra thì, trong mộng Sở Hòa Linh cùng thực tế Sở Hòa Linh, thật là khác biệt trời vực! Trong mộng Sở Hòa Linh mặc dù dung mạo cũng không tệ, thế nhưng khi không phải tuyệt sắc, cũng tiều tụy rất nhiều. Nhưng bây giờ Sở Hòa Linh cũng là mỹ nhân trong thiên hạ khó thấy, quả thực là đứng ở nơi đó, một thân sâu kín hương hoa hồng, một thân rực rỡ hồng, điều này khiến người ta cảm thấy đây chính là nhân gian phú quý sắc!
Theo y nói, Sở Hòa Linh, càng giống như là một đóa Mẫu Đan, cao quý, diễm lệ khác thường! Sở Hòa Linh mặc dù vẻ mặt hết sức nhỏ, nhưng y lập tức liền nhận ra!
"Không biết Ngũ Tiểu Thư kỳ nghệ như thế nào? Nếu như Ngũ Tiểu Thư cảm thấy hứng thú, sau khi ta và Mai Cửu đánh xong, có thể thử một ván?" Y mở miệng nói, y rất ít khi nói như thế, chỉ là nói xong ngược lại có mấy phần hối ý, nếu như thật thắng Sở Hòa Linh, vậy thì không tốt lắm, có thể thấy được, lời mời này của y không thích hợp!
Hòa Linh nhíu mày: "Nếu như ngươi thua cũng quá khó coi!"
Mọi người: ". . . . . ."
Hòa Tuyết rốt cuộc nhịn không được: "Ngược lại có thể nói mạnh miệng!"
Hòa Linh nhìn về Hòa Tuyết, cười như không cười, cao quý trong lại có một tia không thể tiết độc mỹ.
"Vậy sao? Tốt lắm!" Trầm ngâm một chút, nàng tốt bụng nói: "Tạ công tử có thể cùng Cửu Công Tử cùng nhau, một mình ta đối phó hai người các ngươi, cũng không có quan hệ."
Mọi người chắc lưỡi hít hà, quả nhiên là dám nói mạnh miệng rồi, bọn họ hôm qua ở chỗ này đánh cờ, người quan sát cũng hiểu, hai người này là dạng gì, ngày hôm nay, sở Ngũ Tiểu Thư thế nhưng nói như vậy, thật là phải . . . . .
Mai Cửu nhàn nhạt cười, trong lời nói có điều ngụ ý, "Ta nghĩ, ta ngược lại thật ra rất khó cùng Tạ công tử lần nữa đứng ở cùng trận doanh rồi! Hơn nữa, nếu như để cho chúng ta hai người đàn ông cùng nhau khi dễ một cái tiểu cô nương, mặc kệ là Cẩn Chi huynh hay là ta, đều là không làm được!"
Hòa Linh cười híp mắt, "Tùy các ngươi!"
Mai Cửu liếc mắt nhìn bàn cờ, nói: "Xem chúng ta giằng co không xong, ngược lại cũng không cần thiết phân cao thấp, cũng không phải chúng ta giảng hòa, ta nhượng hiền, do Sở tiểu thư tới?" Mai Cửu nói, Tạ Du Vân không có ý kiến.
Hòa Linh đi qua ngồi, Mai Cửu vốn là đắp lên trên chân mình áo lông cáo đưa cho Xảo Âm, "Cho tiểu thư nhà các ngươi đắp kín, trời lạnh lắm!"
Xảo Âm nhìn về Hòa Linh, Hòa Linh gật đầu, "Ta vừa đúng cảm thấy lạnh lắm!"
Tổng thể lần nữa bắt đầu, Tạ Du Vân dẫn đầu bắt đầu, Tạ Du Vân đánh cờ cùng y làm người một dạng, mặc dù kỷ xảo cao siêu, nhưng lại mềm mại, bắt đầu bố cục quá chậm; Hòa Linh mới vừa rồi xem qua y cùng với Mai Cửu thế cờ, hai người đều không phải là cấp tiến hình, mới có kết quả như thế, nàng thì không phải vậy, Hòa Linh cho tới bây giờ đều cảm thấy, tiến công chính là phòng thủ diendanlequydon.com tốt nhất, mở đầu chính là xu thế bén nhọn! Tạ Du Vân vốn cho là Hòa Linh chỉ nói như vậy, đang suy nghĩ như thế nào tương nhượng mới có thể không để lại dấu vết, giữ thể diện cho nàng, nhưng bây giờ nhìn, rõ ràng thì không phải là như thế. Sở Hòa Linh chỗ nào cần y tới khiến, nàng xuống tay nhanh chóng, cũng chỉ là trong chốc lát đã chiếm thượng phong, mọi người hai mặt nhìn nhau! Không ai từng nghĩ tới, xem ra tiểu cô nương dễ thương đơn thuần, đánh cờ hẳn là như vậy cấp tiến.
Tạ Du Vân thích từ từ bố cục, nhưng Hòa Linh quá nhanh, nàng cơ hồ mỗi một bước tiến công đều đập tan kế hoạch y đặt ra! Không đợi y suy nghĩ kỹ, Sở Hòa Linh đã giành trước vài bước, mà chỉ cần thấy được y có động hướng khác, nàng nhanh chóng chặt đứt con đường phía trước của y. Điểm này. . . . . . giống với phụ thân của y. Mà Tạ Du Vân bị bại thảm nhất, chính là khi trước mặt phụ thân của y! Chỉ thoáng một hoảng thần như vậy, đã binh bại như núi đổ! Cũng chỉ là mười mấy chiêu, chính là thua cả ván bài! Trưởng thành tới nay, y rất ít thua thảm như vậy, nhìn bàn cờ, y hẳn là nhất thời im lặng rồi. . . . . .
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 93
Hòa Linh thay một thân áo hồng chói lọi, ngồi ở trước gương, giống như tân nương tử, có điều nàng ngược lại không có coi đó là vấn đề, đem tóc dài thắt thành một đuôi sam thật dài, "Xem đẹp không?"
Mặc dù nàng rất thông tuệ, nhưng tay lại vụng về, Thế thì búi tóc cũng không phải lành nghề rồi, chỉ biết đơn giản thắt thành một đuôi sam, buông lỏng. Thế nhưng lại có chút quyến rũ. Mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng là cái từ này dùng ở trên người nàng thế nhưng cũng hết sức thỏa đáng! Chỉ lát nữa là lễ mừng năm mới, lão phu nhân có ý muốn, mấy tiểu thư đi Tự Miếu ở ba ngày vì trong nhà cầu phúc, bổn triều từ trước là có thói quen như vậy, trước lễ mừng năm mới, ddlqd.com cũng phải đi Tự Miếu ở lại mấy ngày, như vậy cũng là vì trong nhà cầu phúc! Mà ngày gần đây chính là ra cửa, Hòa Linh suy đoán, Hòa Chân sẽ ở chính chỗ này động thủ, trong lòng chỉ không ngừng cười lạnh, cũng không có xem nàng ở trong lòng! Trên thực tế chuyện này nên là do người chủ nữ quyến đi, nhưng lão phu nhân lớn tuổi, đi xe mệt nhọc, cũng lo lắng thân thể không chịu được, mà đại phu gần đây bận chuyện năm mới, cũng không tự nhiên có thể tùy tiện ra cửa. Kể từ đó, chính là do Nhị phu nhân Tam phu nhân Tứ phu nhân mang theo mấy tiểu thư qua!
Hòa Linh sau khi thu thập xong đem áo khoác ngoài cài nút, "Đi thôi, các cô nương!"
Vừa mới ra cửa, Trí Ninh đuổi theo, sắp năm mới rồi, y mấy ngày nay đã bắt đầu nghỉ ngơi, Hòa Linh nhìn Trí Ninh giơ lên một bọc nhỏ, nghi ngờ nói: "Ngươi. . . . . . Ngươi sẽ không phải là cũng muốn cùng chúng ta đi chứ?"
Trí Ninh mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy! Đệ cùng với tổ phụ đã nói, tổ phụ đồng ý. Ta đi cũng tốt bảo vệ các ngươi, các ngươi đều là nữ quyến! Cũng nên có một nam nhân!" Nam hài tử không lớn hơn Hoài Linh, mang theo giọng nói khàn khàn thời kỳ đổi giọng, chỉ làm cho người ta cảm thấy hết sức buồn cười!
Hòa Linh không nhịn được, trực tiếp bật cười, "Ngươi chính là ở nhà đợi đi! Coi như thật sự có chuyện gì, ngươi cũng không xử lý được?" Thật hết sức chán ghét!
Trí Ninh nghiêm túc: "Đệ có thể, tỷ tỷ cứ tin tưởng đệ, mặc kệ như thế nào, đệ là một nam nhân! Tỷ tỷ làm sao có thể ghét bỏ ta." Trong giọng nói có mấy phần uất ức.
Hòa Linh nhíu mày, nhìn Trí Ninh có chút tức giận phồng gương mặt, nàng nở nụ cười, "Vậy ngươi đi theo đi! Thật tốt giúp ta theo dõi...!"
Trí Ninh lập tức hỏi "Tỷ tỷ, nhưng sẽ có vấn đề gì?"
Hòa Linh lắc đầu: "Ngươi nghĩ quá nhiều!"
Không nói nhiều hơn, Hòa Linh dẫn đầu lên xe ngựa, bọn họ chọn vị trí chùa cũng không quá xa, hơn nữa có lẽ là bởi vì có chút kẹt cuối năm, mặc dù không ít người, nhưng cũng không tưởng tượng nhiều như vậy! Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, Hòa Linh dùng áo lông cáo thật dài đắp chân, nghiêng dựa vào trong kiệu, buồn ngủ. Một bên Lan Thị còn lại là vẫn mang nét cười. Trí Ninh nhà bọn học hiểu chuyện như vậy!
Trí Ninh không chịu ngồi ở bên trong kiệu, kiên trì ngồi ở bên ngoài, cùng ngồi ở rèm bên cạnh Sở Vân đáp lời, “Trong phủ đã quen rồi chứ?"
Sở Vân gật đầu.
"Có cái gì bất tiện, tỷ có thể nói cho đệ biết, tỷ tỷ vốn là nữ quyến!" Trí Ninh mang nét cười!
Sở Vân lắc đầu.
Trí Ninh: ". . . . . . . Ngươi, có ý gì? Có chuyện gì ngươi cứ việc ní với ta, không cần nói với tỷ tỷ, tỷ tỷ vốn đơn thuần thiện lương, những người kia có ý xấu, nàng dù biết cũng không tiện xử lý." Trí Ninh thở dài. Tỷ tỷ nhà y chính là quá dịu dàng mềm yếu, người khác mới khi dễ nàng như vậy.
Sở Vân quay đầu nhìn y, có mấy phần không xác định, không xác định không phải vì nghĩ y không xuất phát từ chân tâm, chỉ là một nam hài không lớn lắm, trong mắt tràn đầy chân thành. Có thể thấy được, y cho là như vậy! Sở Vân khóe miệng giật giật một cái, không nói gì lại nghiêng đầu.
"Tỷ tỷ bộ dạng xinh xắn, bọn họ đều khi dễ tỷ tỷ! Ngươi nhất định phải thật tốt bảo vệ tỷ tỷ, nếu như có chuyện lớn gì, không xử lý được, tỷ tỷ bên kia lại không thể nói, thì nói cho ta biết tốt hơn. Ta đi tìm tổ phụ, trong nhà này, tổ phụ là người tính toán giỏi nhất, người khác đều vô dụng!" Trí Ninh vẫn đủ hiểu, "Ngươi xem tỷ tỷ ta cả ngày giống như có chút lợi hại, nhưng kỳ thật không có chút nào như vậy. Tỷ tỷ lòng dạ mềm yếu nhất . . . . ."
Sở Vân không đáp lời, Trí Ninh một mình nói lảm nhảm, có điều nghe ý tứ trong lời nói của y, cảm thấy Sở Hòa Linh là một tiểu cô nương hết sức dịu dàng mềm yếu, nhưng trên thực tế! Sở Vân yên lặng nhìn trời, nếu như chân chính Sở Hòa Linh giống như trong lòng của Sở Trí Ninh, vậy y làm sao sẽ ngồi ở diendanlqd.com chỗ này đây! Không thể không nói, có lúc, người hiểu lầm nhưng thật ra là rất đáng sợ! Dĩ nhiên, lúc này, Sở Vân cũng không cần thiết phải phơi bày ảo tưởng của Sở Trí Ninh. Người ta cảm thấy tỷ tỷ mình dịu dàng, vậy thì dịu dàng tốt lắm, chuyện như vậy cùng y, vốn cũng không có quan hệ gì! Cứ như vậy, sẽ đến chùa rất nhanh! Lúc được nửa đường đã nổi tuyết lên, Tự Miếu xây ở giữa sườn núi, một cái cỗ kiệu, gió Bắc thổi, Hòa Linh dùng khăn quàng cổ thật to quấn chặt đầu, cả người giống như là một con gấu nhỏ, mấy tiểu thư đều quan tâm vẻ đẹp bên ngoài, mặc cũng không nhiều, xuống cỗ kiệu gió thổi mặt đỏ lên, có điều cho dù như thế, ngược lại cũng đẹp. Chỉ có Hòa Linh không quan tâm những thứ này.
Trí Ninh nhìn mấy người khác, nho nhỏ nói thầm, "Tỷ tỷ nhà ta thông minh nhất!"
Sở Vân lại nhìn trời một cái, có điều từ Sở phủ đến ngôi chùa ơ lưng chừng núi này, lại nói, nhưng mà cũng chỉ hơn một canh giờ, y cũng đã cơ hồ nhìn thấu Sở Trí Ninh, thật đúng là một tên cuống bảo vệ tỷ tỷ ma! Tỷ tỷ y thật là một vạn cái tốt! Nhưng không thể đối mặt một chút thực tế sao? Sở Hòa Linh là con cừu nhỏ dịu dàng, nói ra, sợ là chính nàng cũng muốn cười nhạo? Sở gia trước đó đã báo rồi, tiểu tăng thấy bọn họ đến, đưa các nàng dẫn vào hậu viện thiện phòng nghỉ ngơi.
Trừ Sở gia, hẳn là Lâm gia cũng ở đây, Lâm Dĩnh Chi so Hòa Linh bọn họ đến sớm một ngày, nghe nói Sở gia đến, mở cửa đã cùng Hòa Linh chào hỏi, thấy Hòa Linh mặc giống như là một chú gấu nhỏ, không nhịn được cười to: "Linh tỷ nhi mặc như vậy thật đáng yêu!"
Hòa Linh trên tay cũng là bộ bao tay thật dầy bông vải, nàng giơ giơ móng vuốt, "Dĩnh Chi."
Lâm Dĩnh chi kéo Hòa Linh cười híp mắt: "Ngươi cũng đến rồi, chúng ta thật có duyên phận!"
Hòa Linh gật đầu: "Đúng vậy!"
"Đúng, ngươi và biểu ca của ta cũng có duyên phận, biểu ca ta cũng ở đây!" Lâm Dĩnh Chi nháy mắt, nàng nghe bên ngoài lời đồn đãi biểu ca thích Linh tỷ nhi, cẩn thận ngẫm lại, nếu như thật là như vậy, quả nhiên rất tốt!
Hòa Linh không có vẻ mặt đặc biệt gì, chỉ là mỉm cười nói: "Chẳng qua ta ngược lại cảm thấy, không coi là có duyên phận, nếu như có duyên phận, nên ngoài ngàn dậm gặp được, cùng ở một kinh thành, năm mới đều muốn cầu phúc, đụng phải cũng không thể coi là cái gì đặc biệt?"
Lâm Dĩnh Chi lắc đầu: "Ta còn lâu mới cảm thấy như vậy! Đúng rồi, ta nói với ngươi." Nàng đỏ mặt, xề gần bên tai Hòa Linh, có điều Hòa Linh bưng bít quá chặt, nói nhỏ cũng nghe được rất lớn.
Thì ra là trừ Lâm gia, Tạ Thừa tướng phu nhân và Tạ đại công tử Tạ Du Vân cũng ở đây, nhìn nét mặt Lâm Dĩnh Chi cũng biết trong lòng nàng hết sức vui sướng, mà nghe lời nói Lâm Dĩnh Chi, những người khác mặt cũng lộ vẻ vui mừng. Mấy người cũng không còn ở bên ngoài nói quá lâu, Hòa Linh rất nhanh trở lại thiện phòng của mình, thiện phòng quét dọn cực kỳ sạch sẽ, nhưng ngay cả như thế, Xảo Âm và Xảo Nguyệt vẫn quét dọn. Này thiện phòng cũng chia nội thất và phòng ngoài. Quét dọn xong, Xảo Âm nhìn một cái, chỉ thấy Sở Vân đứng ở cửa, hình như cũng không sợ lạnh.
Nàng quay đầu lại nói: "Tiểu thư, người xem Sở Vân?" Nếu như cùng phục vụ gã sai vặt ở cùng một chỗ, hình như lại cách đây biên viễn vài phần, nàng là chú trọng an toàn của Hòa Linh.
Hòa Linh suy nghĩ một chút rồi nói: "Trí Ninh ở bên cạnh gian thiền phòng kia, ngươi an bài y cũng ở đó đi! Y ở tại phòng ngoài tốt hơn."
Xảo Âm đáp Dạ!
Hòa Linh nghỉ ngơi thay y phục, liền nghe Xảo Nguyệt nói lảm nhảm, Xảo Nguyệt hết sức bát quái, chuyện bên ngoài, không tới một khắc đã hỏi thăm rõ ràng. Thì ra, phủ Thừa Tướng cùng Lâm phủ là hẹn cùng đến, bọn họ hôm qua đã đến, theo như bình thường, sẽ so với bọn y rời đi sớm một ngày. Dĩ nhiên còn có một số những nhà khác, nhưng mấy ngày nay, trừ phủ Thừa Tướng cùng Lâm phủ, chính là nhà bọn họ thể diện nhất! Mà phủ Thừa Tướng cùng Lâm phủ, xem bộ dáng là thật muốn kết làm người thân rồi. Hai nhà đều hết sức tích cực, chỉ là Tạ công tử là người ít nói. Trừ điểm này, Lâm Dĩnh chi tiểu thư biểu ca cũng tặng nàng, hơn nữa ở tại trong chùa, đây cũng là một tiết mục khác!
Hòa Linh cảm khái: "Thật đúng là đến cùng nhau."
Hòa Linh không có tâm tư gì cùng bọn họ tiếp xúc, cũng không ra cửa, người khác tâm tư gì nàng mặc kệ, nàng ngược lại không có ý định cho người cơ hội khoe khoang! Nàng chờ Hảo tỷ tỷ của nàng nghĩ biện pháp đi mưu hại nàng đấy. Mặc dù không ra cửa thì tương đương với không cho nàng cơ hội này, ddlequydon.com nhưng Hòa Linh tóm lại cảm thấy, nếu như cùng Mai Cửu hoặc là Tạ Du Vân tiếp xúc càng nhiều, cũng không tốt! Nhưng mặc dù nói như vậy, có một số việc, thật đúng là không phải ngươi ẩn núp, phiền toái cũng sẽ không đến, tối hôm đó, Lâm Dĩnh Chi tới mời Hòa Linh, nói là cùng nhau ngắm tuyết, ha ha, ngắm tuyết! Hòa Linh dù cự tuyệt, nhưng Dĩnh Chi lại không chịu, nhất định kéo Hòa Linh ra cửa, Hòa Linh bất đắc dĩ, chỉ đành phải đi theo nàng ra ngoài, coi như ngắm cảnh vậy, tới một lần gì cũng không nhìn, lại nói cũng là không phải phép! Hòa Linh nghĩ như vậy, liền cùng Lâm Dĩnh chi ra cửa!
"Ta nói với ngươi nha. Tạ công tử cùng biểu ca của ta tối ngày hôm qua đang ở phía sau trong rừng mai đối dịch! Bọn họ rất lợi hại!"
Thì ra là, nàng muốn đi xem người ta đánh cờ, mình lại không thể đi. Hòa Linh hơi cong môi một cái, cho nên nói, nàng vẫn là ưa thích nữ hài tử cao lãnh, quá nhiệt tình vừa không có nhãn lực độc đáo, còn rất mệt mỏi! Mặc dù Lâm Dĩnh Chi thoạt nhìn là hoạt bát cởi mở, nhưng thật không thế nào biết nhìn sắc mặt người khác! Quả nhiên, Lâm Dĩnh Chi lôi kéo Hòa Linh sau khi đi tới núi, hai người quả nhiên đang đánh cờ, trừ bọn họ, còn có người khác, dì cùng với Triệu Uyển Oánh, còn có mấy tỷ muội nhà Sở gia, chỉ có nàng không tới!
Lâm Dĩnh Chi thấy, chỉ hận dậm chân: "Những người này thế nào đều ở đây!" Thua thiệt nàng còn phải bận tâm một chút, những người này cũng không phải khách khí!
Không biết, Tạ Du Vân cùng Mai Cửu Đô là hiện thời khó gặp mỹ nam tử, người tài trong thiên hạ, tất cả mọi người tìm cách tới đây là chuyện bình thường! Đặc biệt là Tạ Du Vân, gia thế thật cũng coi là thập nhị vạn phần hiển hách.
"Thì ra là Ngũ muội muội cùng Lâm tiểu thư!" Hòa Ngọc cười khanh khách: "Chúng ta tới phía sau núi tản bộ, dĩ nhiên cũng làm thấy hai vị công tử đang đánh cờ, quả nhiên là chém giết kịch liệt! Thật sự là rất giỏi." Hòa Ngọc nói rất hay, cũng phải thể, lập tức cưu giải thích rõ biết!
Lâm Dĩnh Chi kéo cánh tay Hòa Linh: "Các ngươi ngược lại đang đuổi khéo, ta không phải phải ha, ta chính là kéo Linh tỷ nhi tới cùng ta cùng nhau xem đánh cờ. Biểu ca, huynh cùng Tạ công tử, ai thắng ai thua?" Nàng tò mò hỏi.
Mai Cửu đôi mắt hoa đào quét qua Hòa Linh, lại quét qua hộ vệ sau lưng nàng, ngay sau đó mỉm cười, "Thế lực ngang nhau."
Hòa Linh liếc mắt bàn cờ một cái, cảm thấy rất là nhàm chán, nàng thi từ ca phú không hiểu, nhưng kỳ nghệ lại hết sức tuyệt diệu, người bình thường cũng không bằng, cái kia liếc mắt nhìn, chính là khẽ câu mép một cái. Tạ Du Vân đã lâu không gặp Sở Hòa Linh rồi, y ấn tượng nàng, càng biến thành dáng vẻ trong mộng, thế nhưng vừa nhìn, lại cảm thấy mình thật là lâm vào trong mộng, thật ra thì, trong mộng Sở Hòa Linh cùng thực tế Sở Hòa Linh, thật là khác biệt trời vực! Trong mộng Sở Hòa Linh mặc dù dung mạo cũng không tệ, thế nhưng khi không phải tuyệt sắc, cũng tiều tụy rất nhiều. Nhưng bây giờ Sở Hòa Linh cũng là mỹ nhân trong thiên hạ khó thấy, quả thực là đứng ở nơi đó, một thân sâu kín hương hoa hồng, một thân rực rỡ hồng, điều này khiến người ta cảm thấy đây chính là nhân gian phú quý sắc!
Theo y nói, Sở Hòa Linh, càng giống như là một đóa Mẫu Đan, cao quý, diễm lệ khác thường! Sở Hòa Linh mặc dù vẻ mặt hết sức nhỏ, nhưng y lập tức liền nhận ra!
"Không biết Ngũ Tiểu Thư kỳ nghệ như thế nào? Nếu như Ngũ Tiểu Thư cảm thấy hứng thú, sau khi ta và Mai Cửu đánh xong, có thể thử một ván?" Y mở miệng nói, y rất ít khi nói như thế, chỉ là nói xong ngược lại có mấy phần hối ý, nếu như thật thắng Sở Hòa Linh, vậy thì không tốt lắm, có thể thấy được, lời mời này của y không thích hợp!
Hòa Linh nhíu mày: "Nếu như ngươi thua cũng quá khó coi!"
Mọi người: ". . . . . ."
Hòa Tuyết rốt cuộc nhịn không được: "Ngược lại có thể nói mạnh miệng!"
Hòa Linh nhìn về Hòa Tuyết, cười như không cười, cao quý trong lại có một tia không thể tiết độc mỹ.
"Vậy sao? Tốt lắm!" Trầm ngâm một chút, nàng tốt bụng nói: "Tạ công tử có thể cùng Cửu Công Tử cùng nhau, một mình ta đối phó hai người các ngươi, cũng không có quan hệ."
Mọi người chắc lưỡi hít hà, quả nhiên là dám nói mạnh miệng rồi, bọn họ hôm qua ở chỗ này đánh cờ, người quan sát cũng hiểu, hai người này là dạng gì, ngày hôm nay, sở Ngũ Tiểu Thư thế nhưng nói như vậy, thật là phải . . . . .
Mai Cửu nhàn nhạt cười, trong lời nói có điều ngụ ý, "Ta nghĩ, ta ngược lại thật ra rất khó cùng Tạ công tử lần nữa đứng ở cùng trận doanh rồi! Hơn nữa, nếu như để cho chúng ta hai người đàn ông cùng nhau khi dễ một cái tiểu cô nương, mặc kệ là Cẩn Chi huynh hay là ta, đều là không làm được!"
Hòa Linh cười híp mắt, "Tùy các ngươi!"
Mai Cửu liếc mắt nhìn bàn cờ, nói: "Xem chúng ta giằng co không xong, ngược lại cũng không cần thiết phân cao thấp, cũng không phải chúng ta giảng hòa, ta nhượng hiền, do Sở tiểu thư tới?" Mai Cửu nói, Tạ Du Vân không có ý kiến.
Hòa Linh đi qua ngồi, Mai Cửu vốn là đắp lên trên chân mình áo lông cáo đưa cho Xảo Âm, "Cho tiểu thư nhà các ngươi đắp kín, trời lạnh lắm!"
Xảo Âm nhìn về Hòa Linh, Hòa Linh gật đầu, "Ta vừa đúng cảm thấy lạnh lắm!"
Tổng thể lần nữa bắt đầu, Tạ Du Vân dẫn đầu bắt đầu, Tạ Du Vân đánh cờ cùng y làm người một dạng, mặc dù kỷ xảo cao siêu, nhưng lại mềm mại, bắt đầu bố cục quá chậm; Hòa Linh mới vừa rồi xem qua y cùng với Mai Cửu thế cờ, hai người đều không phải là cấp tiến hình, mới có kết quả như thế, nàng thì không phải vậy, Hòa Linh cho tới bây giờ đều cảm thấy, tiến công chính là phòng thủ diendanlequydon.com tốt nhất, mở đầu chính là xu thế bén nhọn! Tạ Du Vân vốn cho là Hòa Linh chỉ nói như vậy, đang suy nghĩ như thế nào tương nhượng mới có thể không để lại dấu vết, giữ thể diện cho nàng, nhưng bây giờ nhìn, rõ ràng thì không phải là như thế. Sở Hòa Linh chỗ nào cần y tới khiến, nàng xuống tay nhanh chóng, cũng chỉ là trong chốc lát đã chiếm thượng phong, mọi người hai mặt nhìn nhau! Không ai từng nghĩ tới, xem ra tiểu cô nương dễ thương đơn thuần, đánh cờ hẳn là như vậy cấp tiến.
Tạ Du Vân thích từ từ bố cục, nhưng Hòa Linh quá nhanh, nàng cơ hồ mỗi một bước tiến công đều đập tan kế hoạch y đặt ra! Không đợi y suy nghĩ kỹ, Sở Hòa Linh đã giành trước vài bước, mà chỉ cần thấy được y có động hướng khác, nàng nhanh chóng chặt đứt con đường phía trước của y. Điểm này. . . . . . giống với phụ thân của y. Mà Tạ Du Vân bị bại thảm nhất, chính là khi trước mặt phụ thân của y! Chỉ thoáng một hoảng thần như vậy, đã binh bại như núi đổ! Cũng chỉ là mười mấy chiêu, chính là thua cả ván bài! Trưởng thành tới nay, y rất ít thua thảm như vậy, nhìn bàn cờ, y hẳn là nhất thời im lặng rồi. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT