*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tạ Uẩn tìm Lục Hàn, điều này khiến Lục Hàn có chút bất ngờ, nhưng sau đó, y cảm thấy mọi thứ đều như mong đợi, y lập tức tới gặp Tạ Uẩn, hai người nói chuyện một lúc, sau đó Lục Hàn rời đi, hai người lần này cực kỳ cẩn thận bí mật, ngược lại chỉ để cho rất ít người biết. Mà sau khi gặp Tạ Uẩn, Lục Hàn liền chạy tới Sở gia, Sở gia mặc dù có rất nhiều chuyện, đại khái cũng đều không phải là chuyện tốt gì, nhưng tâm tình của y bây giờ thật không tệ, chủ yếu là, Trí Ninh lại đưa ra quyết định như vậy, điểm này Sở lão tướng quân thế nào cũng không có nghĩ đến. Ông vốn cho là, chuyện này sẽ không như ông đang nghĩ, mấy đứa trẻ trong phủ, cũng sẽ không tập võ, nhưng ai có thể nghĩ, Trí Ninh thế nhưng lại làm ra cái quyết định này, ông thậm chí đều nghĩ, đại phu nhân ám sát Lan thị, đến tột cùng là tốt hay là không tốt. Bây giờ nhìn, về lâu dài với toàn bộ nhà họ Sở, hóa ra lại tốt. Một điểm này, Sở tướng quân hết sức vui mừng.

"Khởi bẩm lão tướng quân, Lục vương gia đến."

Lục Hàn trước giờ chưa từng đến đây một mình, bình thường đều đi cùng Hòa Linh, nghe nói một mình y đến, Sở tướng quân có mấy phần sáng tỏ, ông mời Lục Hàn đến thư phòng, quả nhiên như ông đã lường trước. Có điều bọn họ nhìn trúng đều là lợi ích đại cục, chứ không phải cái gọi là báo thù hay không, nếu cháu gái mình là Lục vương phi, như vậy y Sở gia quân tất phải cùng Lục Hàn trên chiếc thuyền này, không có cơ hội thay đổi. Dù ông không thừa nhận, kết quả cũng giống như vậy, đã như vậy, Sở lão tướng quân ngược biết rõ liền lựa chọn đứng chung. Có lẽ Lục vương gia có cơ hội chiến thắng thấp nhất trong số các hoàng tử, nhưng ngược lại, nếu y thực sự có thể thừa kế ngai vàng, như vậy y cũng lấy được nhiều hơn. Nguy hiểm cùng cơ hội, trước sau như một đều cùng tồn tại. Hơn nữa, đối với chuyện hoàng thượng yêu thích Lục Hàn, nếu như ông lúc này không đứng về phía Lục Hàn, tiếp tục chỉ trung thành với hoàng đế, e rằng hoàng thượng sẽ không hài lòng. Đối với một nhi tử vừa trở về, Sở lão tướng quân cảm giác mình vẫn có thể nhìn thấu mấy phần tâm tư của hoàng thượng. Dù sao, Sự việc của Mộ vương gia chính là một ví dụ rõ ràng.

Lục Hàn nói chuyện với Sở lão tướng quân xong liền rời đi, lúc rời đi nhìn thấy Trí Ninh đang chăm chỉ tập luyện trong sân, quyết định lấy lòng tiểu cữu tử, y trầm mặc một chút, tiến lên nói: "Đang luyện tập gì vậy?"

Trí Ninh quay đầu lại, gật đầu một cái, không biết Lục Hàn định làm cái gì??, tiếp tục động tác của mình. Lục Hàn thấy Trí Ninh tiếp tục động tác không để ý tới mình, Lục Hàn không biết như thế nào cùng cái tiểu cữu tử này nói chuyện, y lại lên trước một bước.

Trí Ninh không nói nên lời, nhìn y nghiêm túc nói: "Huynh đang cản trở ta."

Lục Hàn tổng kết, Sở Trí Ninh là một hài tử khó gần! Có điều, mặc dù khó gần, nhưng mình phải lấy lòng tiểu cữu tử này. Dù sao, ở Sở gia, người mà Hòa Linh coi trọng cũng không nhiều, mà trước mắt đây coi như là một trong số đó.

"Trí Ninh." Một giọng nữ thanh lệ vang lên, Lục Hàn ngẩng đầu, chỉ thấy người đến là Lý Mộng biểu tỷ của Hòa Linh, Lý Mộng hình như mang theo thức ăn tới đây, thấy Lục Hàn cũng ở đây, khuôn mặt lạnh mấy phần, khẽ chào, nói: "Chào Lục vương gia."

Lục Hàn biết Hòa Linh cùng biểu tỷ này quan hệ không tệ, nói: "Thì ra là Lý tiểu thư, không cần khách khí như vậy." Ngược lại cũng không nói thêm gì.

Lý Mộng hồ nghi quan sát Lục Hàn, ngay sau đó di chuyển vị trí của mình, dường như có thứ gì đó cản trở Trí Ninh, nàng nghiêm túc hỏi "Ngài còn có chuyện sao?"

Lục Hàn nhíu mày, cảm thấy tình huống trước mắt không đúng lắm!

"Biểu ca, đệ tìm ngươi, đi một chút, đệ có việc bận nói với huynh." Cao Chí Tân thấy Lục Hàn ở đây, mới vừa đi theo Thôi tổng quản vào viện, liền xông tới.

Lục Hàn liếc y một cái, nói: "Đi thôi."

Có điều lúc này Cao Chí Tân ngây ngẩn cả người, Cao Chí Tân nhìn Lý Mộng, không chớp mắt. Lục Hàn đối với bộ dạng trư ca này không nói nên lời, kéo y một cái, "Ngươi không phải là nói muốn đi sao?"

Cao Chí Tân lúc này mới nhớ tới, "Ai đúng, đi thôi."

Mặc dù rời đi, nhưng mỗi bước đi, còn nhìn Lý Mộng vài lần. Đợi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của hai người, Lý Mộng nghiêm túc dặn dò Trí Ninh: "Sau này không nên quần áo xốc xếch ở cùng một chỗ với tỷ phu của ngươi."

Hết sức nghiêm túc.

Trí Ninh sững sờ, có chút không hiểu.

Lý Mộng cau mày: "Ngươi nhớ lời của tỷ là tốt rồi, cái khác không cần nghĩ quá nhiều, ngươi bây giờ còn nhỏ, có vài phần không biết những người này bẩn thỉu. Chờ ngươi trưởng thành, tất cả sẽ sáng tỏ."

Trí Ninh hẳn là có chút đã hiểu, mặc dù không tính lớn, tuổi còn nhỏ, cũng là thiếu niên, y cũng nghe qua tin đồn bên ngoài, dù sao lời đồn đãi trong có hai người đều là người thân của y, một là thân tỷ tỷ, một là tỷ phu.

Y nói: "Biểu tỷ không nên để ở trong lòng, những truyền ngôn kia, đều là giả, tỷ yên tâm là được."

Lý Mộng chọc y: "Ngươi tuổi còn nhỏ, căn bản cũng không biết, y mới vừa trực tiếp nhìn ngươi. Tóm lại, ngươi nghe ta là được rồi, nếu không ta cho tỷ tỷ ngươi biết." Nghiêm nghị nói xong, Lý Mộng đem rổ mở ra, "Ta hôm nay làm bánh ngọt, đưa tới cho ngươi một chút, ngươi hãy thử xem."

Trí Ninh mỉm cười: "Cám ơn biểu tỷ." Y cuối cùng là hiểu ý tứ của biểu tỷ, biểu tỷ là lo lắng, tỷ phu đối với y có ý đồ bất chính, nghĩ tới đây, Trí Ninh đã cảm thấy buồn cười. Người ngoài không biết, nhưng y biết, cái gọi là Trình Phong, cũng chỉ là tỷ tỷ mình giả trang thôi.

Trí Ninh mặc dù biết biểu tỷ không phải người xấu. Nhưng lại cũng không nhiều lời, dù sao đây cũng là bí mật lớn của tỷ tỷ không thể nói. Y chỉ miếm môi đứng ở nơi đó, liên tục nói: "Tỷ phu không phải loại người như vậy."

Lý Mộng từ trong lỗ mũi phun tức, "Ngươi làm sao có thể phân biệt được đâu là người

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play