Lục Hàn này trước giờ đều như thế, y lên giọng, rêu rao khắp nơi đưa Sở Hòa Linh trở về phủ. Nhất thời, Vĩnh An thành lại sôi trào, sao có thể không sôi trào được chứ! Hai người kia, thật là làm cho người ta phải suy nghĩ. May mà Hòa Linh mới mười hai tuổi, nếu như mười bốn mười lăm tuổi, sợ là sau một khắc sẽ truyền ra tin tức hai người sắp thành thân.
Lan Đại Phú lần đầu tiên cảm nhận được ánh mắt người khác như thế, chỉ cảm thấy cả người khó chịu, nhưng mà điều khiến y lo lắng hơn chính là, lần này không bàn việc được với Mai Cửu, bước kế tiếp nên làm thế nào đây, cũng không biết Hòa Linh có tính toán gì. Lại nói, Lan Đại Phú cũng không ddlqd.com phải người thiếu bình tĩnh, nhưng dù sao căn cơ của y không phải ở kinh thành, hơn nữa mặc dù tiền bạc không thiếu, nhưng mọi người đều hết sức xem thường thương nhân, Sĩ Nông Công Thương (người trí thức, người làm nông, người làm việc tay chân và thương nhân), thương nhân luôn làm cho người ta xem thường. Y đối với mấy chuyện này cũng không quá để ý, chỉ là không biết được người khác đối với mình thế nào lại không thể biết được mọi chuyện, luôn sẽ có chút nóng vội.
Có điều Lan Đại Phú cũng không thể hiện ra, buôn bán lâu như vậy, nếu chút chuyện nhỏ này cũng không thể xử lý thỏa đáng, vậy thì thật là làm trò cười cho thiên hạ, đợi đến phủ tướng quân, Hòa Linh xuống kiệu, Lục Hàn cũng từ trên lưng ngựa xuống, y cười yếu ớt: "Đại phu của Sở tiểu thư, không biết có thể cho ta gặp mặt một chút được không?" Dừng lại một chút, Lục Hàn chợt nhớ ra: " a, người xem bệnh đó cho nàng, bởi vì mưu hại nàng bị giết rồi."
Giọng nói y vô cùng lạnh nhạt, nhưng lại đầy ý tứ, người khác không rõ nhưng Hòa Linh lại hiểu. Lời của nàng..., Mai Cửu nghe hiểu, Lục Hàn nghe cũng hiểu. Thật đáng buồn, người không nên biết, lại biết hết! Hòa Linh cảm thấy, mình làm không được gì, lại để cho người này phát hiện đầu mối, suy nghĩ một chút cũng đúng, một người chen cái đuôi vào chính là khỉ, muốn lừa gạt được y, cũng không thể! Lục Hàn nhìn chòng chọc vào Hòa Linh, Hòa Linh trong nháy mắt biến hóa rất nhiều biểu tình, mặc dù không có kinh hoảng, nhưng Lục Hàn cũng biết, mình coi như là đã đoán đúng. Sở Hòa Linh là người thú vị, nàng thú vị không phải là khắp người đều là gai nhọn, kinh thành nữ hài tử tính khí nóng nảy không ít, nhưng không sợ chết như Sở Hòa Linh lại còn không che giấu, rất ít. Nàng chưa bao giờ kiêng kỵ tính toán người khác, giống như nếu không làm cái gì thì ngày mai sẽ không có tinh thần sống tiếp, người khác không nhận ra, nhưng y cảm giác mình không đoán sai. Một lần hai lần rồi ba lần, y phát hiện, Sở Hòa Linh chính là người như vậy.
Hai người bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt nhau, không có chút gợn sóng, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, cả hai đều không nói lời nào, giống như là đọ sức với nhau. Nhìn bọn họ giằng co càng giống như là ánh mắt đưa tình lưỡng vọng. Ít nhất, trở về phủ Sở lão tướng quân nghĩ như thế, ánh mắt ông thoáng qua chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh, niềm kinh ngạc liền chuyển thành mừng thầm trong lòng. Quả thật, theo thân phận của ông bây giờ, phủ tướng quân cũng coi là cao môn đại diendanlequydon.com hộ, nhưng bây giờ đã không còn là vài chục năm về trước rồi, khi đó chiến loạn, đánh giặc võ quan được coi trọng hơn, Thời nay Thái Bình, đương nhiên vẫn là người nho nhã có học vấn được hoàng thượng coi trọng hơn.
Hơn nữa, phủ tướng quân là tân quý, cái gọi là tân quý, so với những hộ trăm năm thế gia dĩ nhiên là không giống nhau. Quan chức của ông không thấp, nhưng cũng không thể khiến phủ tướng quân càng thêm hiển hách, quả thật, dựa vào một cô nương kết hôn để đạt được thành công, điểm này chính ông cũng không tin, thế nhưng lại đại biểu cho một loạt thay đổi. Phụ thân của Lục Hàn mặc dù làm túc thành hầu không màng thế sự, nhưng Lục gia là trăm năm thế gia, túc thành hầu lại tại hoa hơn người, nếu như không phải năm đó y cưới vinh hoa trưởng công chúa, thì vị trí hiện tại trong triều, địa vị của y chưa chắc kém hơn so với Tạ Thừa Tướng. Cho nên đem chất nữ gả vào thế gia không phải là trọng điểm, mà trọng điểm, đó là Túc thành Hầu phủ.
"Thì ra là Lục công tử." Sở lão tướng quân mỉm cười hàn huyên.
Hòa Linh nhìn hai người, chỉ cảm thấy không thể giả, nàng cúi người khẽ chào, "Bái kiến tổ phụ." Ngay sau đó nói với Lục Hàn: "Đa tạ Lục công tử đã đưa ta về, xin phép ta đi vào trước."
Sở lão tướng quân gật đầu, "Con trở về trước đi thôi."
Hòa Linh xoay người rời đi, xa xa, nàng cảm thấy Lục Hàn cùng lão tướng quân hình như nói chuyện gì đó, ngay sau đó cáo từ. Mà Hòa Linh cũng không có nghe bọn họ nói chuyện gì, cụ thể nói gì cũng chưa biết, lúc này, nàng cũng không cảm thấy quá hứng thú.
"Cữu cữu cứ trở về đi, Mai Cửu sẽ trở lại tìm cháu. Hôm nay y đã hiểu ý của ta."
Lan Đại Phú nhớ lại cuộc đối thoại hôm nay. Không nghĩ ra nguyên nhân, nhưng những chuyện này cũng không quá quan trọng, y gật đầu: "Ai, tất cả nghe theo con." Ngoại sinh nữ này, trời sanh đã có sẵn khí thế để cho người khác đi theo nàng rồi.
Lan Đại Phú ngược lại lo lắng nếu về trễ, Lan Vân nóng lòng thì giết chết hai người kia thật, nên cũng không dám trì hoãn, nhanh chóng rời đi. Hòa Linh trở về phủ thì Lan thị sang thăm nàng, hình như đối với chuyện nàng chiếm tiện nghi Lan Đại Phú hết sức hài lòng. Hòa Linh cũng không hiểu được hai huynh muội này là xảy ra chuyện gì, đều không phải người nghèo, đặc biệt là mẫu thân nàng, đối với người khác cũng rất hào phóng, nhưng chỉ cần chiếm được tiện nghi của Lan Đại Phú, chỉ một chút đều hết sức vui mừng, thật làm cho người ta không hiểu. Nhưng tóm lại không phải chuyện lớn, Hòa Linh cũng không suy nghĩ nhiều, bây giờ chuyện nàng nghĩ là làm thế nào nói với Mai Cửu.
Hòa Linh bên này suy nghĩ, mà bên kia, nghe nói Hòa Linh mang theo không ít quà tặng trở về, Hòa Chân rất ghen tỵ lắc lắc khăn ở trong phòng Hòa Khánh oán trách, "Kể từ khi trúng độc, nàng cùng tỷ muội trong phủ không gần gũi nữa, còn thường chèn ép muội. Người ta nói một câu, làm gì có lỗi với nàng đâu! Lúc trước chơi chung với nàng, muội còn có thể chiếm chút tiện nghi. Hiện tại muội giống như là tiểu nhân."
Nàng càng nghĩ càng mất hứng, nàng không phải Hoà Tuyết, có thể đối mặt Hòa Linh, nàng đã cố kỵ rất nhiều, ai bảo xuất thân của mẫu thân nàng thấp kém! Mỗi lần nghĩ tới đây, nàng rất thống hận không thể tự chủ. Hòa Khánh là người không gây chuyện bao giờ, nếu nói mấy cô nương trong phủ, có cảm giác nàng là người không tồn tại vậy, mọi việc đều không dính vào, chỉ đơn giản sống qua ngày, thậm chí cùng mẹ kế là Nhị phu nhân, với muội muội cùng cha khác mẹ đối xử cũng không tệ.
"Hòa Linh trúng độc, có chút hận đời cũng là bình thường." Nàng giản hòa. Tuy nói là không tệ, nhưng Hòa Khánh cũng nhìn ra được, Hòa Chân gần gũi với Hòa Linh, chính là vì muốn chiếm chút tiện nghi, điểm này thật giống với mẫu thân nàng ấy hết sức. Có điều nàng ấy còn không bằng Nhị phu nhân, cầm đồ người ta thì vui mừng, ngược lại thì sẽ ở sau lưng người nói xấu. Tính tình như vậy, dù là nàng được đồ gì của Hòa Linh, vẫn làm bộ làm tịch, như là vì ngươi cứ cho ta, ta bất đắc dĩ phải nhận.
"Muội dĩ nhiên là thông cảm nàng chuyện trúng độc, nhưng tỷ xem nàng bây giờ, càng ngày càng tự đại, muội mới vừa rồi ở trong sân nhìn thấy nàng từ xa. Xảo Âm Xảo Nguyệt ôm tất cả túi lớn túi nhỏ quần áo, bên cạnh còn có mấy người gác cổng và người làm giúp đỡ, nghe nói là cữu cữu của nàng cho nàng để an ủi. Đều là cô nương một nhà, mỗi viện đều có phần của mình, nàng thể hiện đặc biệt như vậy làm gì. Có gì đặc biệt hơn người. Phòng lớn có thể so với nhà ngoại nàng mạnh hơn nhiều, cũng không thấy người ta khoe khoang như vậy." Hòa Chân lắc lắc khăn, quả nhiên là ghen tỵ đỏ một đôi mắt.
Hòa Khánh nhỏ giọng: "Phòng lớn mặc dù gia thế không tệ, nhưng thật đúng là chưa chắc có tiền bằng Tam Phòng, người ta dù sao cũng là người làm ăn."
Hòa Chân hừ lạnh: "Hừ, làm thương nhân có cái gì hay ho mà lấy le."
Hòa Khánh im lặng.
Nhị phu nhân vào nhà chỉ nghe thấy Hòa Chân lải nhải, lại nói, nàng ngược lại cảm thấy Tam Phòng cũng không tệ lắm, tối thiểu nàng là người khôn ngoan, theo ý bà, người khôn ngoan, lại không giễu cợt bà, như vậy thì càng tốt, những người kia đều là giả dối.
"Ngươi nha, không có chuyện gì thì đến chỗ Tam Phòng một chút tốt hơn. Linh tỷ nhi là gnuwoif hào phóng, ngươi đi, nói không chừng còn có thể cho ngươi chút quà tặng. Không có hiểu chuyện chút nào." Nhị phu nhân nói thầm.
Hòa Chân cắn môi, gương mặt uất ức, nàng dậm chân nói: "Mẫu thân sao người hẹp hòi như thế, ngay cả người cũng vậy, mới khiến cho người khác liên đới xem thường con. Chúng ta chi thứ hai thế nào cũng không kém hơn so với bọn họ, như người vậy, vô duyên vô cớ làm cho người ta xem thường, sao lại như thế. Con cũng là tiểu thư con vợ cả, thế nào lại cần leo lên người Tam Phòng bọ họ chứ."
"Con đừng nói bậy. Sao lại là leo lên, Tam Phòng bọn họ tiền nhiều hơn, món hời thế này không chiếm cũng uổng, ta nói con bao nhiêu lần rồi, nếu cầm đồ người ta, cũng đừng bày ra thái độ thanh cao, con không chịu nghe, giờ thì hay rồi, người ta đều không chơi với con." Nhị phu nhân chỉ cảm thấy tiếc rèn sắt không thành thép, làm sao lại sinh ra một cô nương không hiểu chuyện như vậy.
"Con và mẫu thân không cùng quan điểm. Mẫu thân cam chịu hạ mình, con không muốn nhiều lời với người. Cũng bởi vì cái dáng vẻ này của người, mọi người mới xem thường chi thứ hai chúng ta. Nhất định, nhất định. . . . . ." Hòa Chân cắn môi, "Con nhất định cho mọi người biết, Hòa Chân ta cũng không kém so bất luận kẻ nào."
Nhị phu nhân buồn bực, cảm giác mình quả nhiên là không hiểu đứa con gái này, nàng chỉ có một đứa con gái, nhưng lại không có chút nào gần gũi, nghĩ như vậy, nàng càng phát khó chịu: "Cái đứa bé này, thật là không hiểu chuyện, người nào nói con kém! Thôi, con không cần phải đến chỗ Linh tỷ nhi, ta đi!"
Nhị phu nhân thấy Hòa Chân không muốn nói chuyện, cũng không để ý đến nàng rồi, tiểu cô nương cáu kỉnh một chút, rồi sẽ tốt.
Nhìn Nhị phu nhân như vậy, Hòa Chân dậm chân, bộ dagj cực kỳ tức giận.
Nàng nói với Hòa Khánh bên cạnh: "Tỷ nhìn xem, mẫu thân muội chính là người như vậy, mới khiến chúng ta bị người khác xem thường. Muội làm gì ham muốn chút đồ kia của Hòa Linh chứ."
Hòa Khánh ừ một tiếng, nói: "Hòa Chân, ngày mai là ngày nghỉ. Các vị ca ca tối nay sẽ trở về, tỷ trở về chuẩn bị một chút!" Nói xong đứng dậy, Hòa Chân cũng không ngăn, mặc dù Hòa Khánh và Hòa Chân quan hệ không tệ, nhưng không thể nào so với ca ca Trí Viễn được. Lại nói, mấy công tử trong nhà, người không có cảm giác tồn tại nhất chính là Trí Viễn, nghĩ đến chỗ này, Hòa Chân lại cảm thấy tức giận, chi thứ hai bọn họ, thật là không có người nào giống.
"Được, tỷ trở về đi."
Hòa Khánh đi, Hòa Chân bĩu môi, không vui cười lạnh: "Ngươi chỉ có một ca ca! Cũng không xuất sắc, thật không tác dụng!" Rất nhanh, nàng lại vui vẻ, nàng dặn dò: "Xảo Minh, phu nhân trở về, ngươi phải đi khóc lóc kể lể, nói ta cứ khóc mãi, cảm thấy rất uất ức."
Xảo Minh đáp vâng
Hòa Chân hài lòng, âm thầm suy nghĩ, mẫu thân có thể lấy cái gì ở chỗ Hòa Linh. Nếu nói trong phủ có ai khiến cho nàng không thích, không phải Hòa Ngọc cao quý, cũng không phải là Hòa Tuyết ương ngạnh thường khi dễ nàng, ngược lại, chính là Hòa Linh.
Tại sao một nữ nhà Thương Hộ như nàng, là có thể sống tốt hơn so với mình, nghĩ tới đây, nàng không vui. Trong phủ này, các phòng khác nàng còn có thể hiểu, dù sao xuất thân tốt hơn, nhưng Hòa Linh thì tại sao chứ!
Một ngày nào đó, nàng muốn đem Hòa Linh giẫm ở dưới chân, nàng ta thích khoe khoang, nàng ta không coi nàng ra gì, nàng vạn không thể tha cho nha đầu đáng chết này.
"Tiểu thư, nghe nói là Lục Hàn công tử đưa Ngũ Tiểu Thư trở về." Xảo Minh nói.
Nghe đến đó, Hòa Chân lập tức lại mất hứng, nàng ghen ghét siết chặt quả đấm: "Người ta nhất định chỉ là vui đùa một chút mà thôi, thân phận của nàng như vậy , lại là một con ma bệnh, lại không thể sinh con, sẽ không có người muốn nàng. Cô nương như vậy, đúng là chỉ dựa vào gương mặt thôi, có một ngày nàng xấu xí, chờ xem Lục công tử đó biết được nàng là thứ gì, tất nhiên sẽ không thích nàng nữa."
"Tiểu thư nói rất đúng. Ai không thích đại gia khuê tú có tri thức hiểu lễ nghĩa. Ngũ Tiểu Thư cả ngày chạy ra bên ngoài như vậy, không phải một cô nương biết quy củ, hơn nữa, ai biết cô nãi nãi có phải do nàng làm trật chân té hay không. Cô nãi nãi thế nhưng cũng không chỉ ra nàng." Nghĩ tới chuyện ở ngưỡng cửa viện xảy ra sang sớm nay, ngay cả ban ngày, Xảo Minh cũng cảm thấy lạnh cả người, cho dù ai đều nhìn ra, lúc ấy cô nãi nãi là sợ thật sự, chỉ là Ngũ Tiểu Thư. . . . . . Thật sự là không có vấn đề sao?
Nói đến chuyện như vậy, Hòa Chân không vui, nàng tức giận: "Cô bình thường nhìn lợi hại vậy, trên thực tế cũng không dám làm gì! Làm việc không có chút nào hiên ngang! Trực tiếp chỉ ra chỗ sai của nha đầu chết tiệt Sở Hòa Linh kia, ta không tin nàng ta có thể chống chế được."
"Nô tỳ xem bộ dạng cô nãi nãi hình như rất sợ Ngũ Tiểu Thư." Xảo Minh nói.
Hòa Chân suy nghĩ nghĩ, đứng dậy: "Đi, chúng ta đi xem cô một chút." Nàng ác độc cười, nếu cô không chỉ chứng Hòa Linh, như vậy nàng sẽ tới châm dầu vào, nhiều người đối phó nha đầu chết tiệt kia, tâm tình nàng cũng thoải mái rất nhiều. Nghĩ như vậy, Hòa Chân ngược lại không có chút nào do dự, rất nhanh đi tới viện Sở thị, đợi nàng được thông truyền vào cửa, chỉ thấy Lý Mộng nhàn nhạt đứng ở một bên, gương mặt cao lãnh.
Cái này biểu tỷ, nàng cũng vạn phần là không vui, khẽ cúi đầu, coi như là chào hỏi, nàng giả vờ cười: "Cô, con tới thăm người, người có khỏe không?"
Mặt của Sở thị, quả nhiên là không nhìn nổi, hôm nay cũng quấn thuốc, nhìn thấy mà ghê. Mặc dù loại vết thương này không ảnh hưởng tánh mạng, nhưng nếu để lại vết sẹo, ngược lại thật không dám nhìn rồi.
Hòa Chân liếc mắt nhìn Lý Mộng, suy đoán vì sao nàng không đi tìm Hòa Linh tính sổ, theo đạo lý, Lý Mộng cũng không phải người dễ bị khi dễ!
Suy nghĩ , Hòa Chân cắn môi khóc. . . . . .
Sở thị vốn đang tâm phiền ý loạn, Hòa Chân tới đây cứ như vậy khóc, để cho bà càng thêm khó chịu, bà mắng: "Thế nào, đến thăm ta để cười ta à? Ta còn chưa có chết đâu! Tội gì ngươi qua đây than khóc!"
Hòa Chân lắc lắc khăn, gương mặt ân cần, "Cô tại sao có thể nghĩ cháu như vậy chứ! Mặc dù mẫu thân cháu và người quan hệ không tốt, nhưng người là Cô của cháu! Cháu sao lại tới cười người được! Đau lòng còn không kịp đây! Hòa Linh này, xuống tay cũng quá độc ác! Nếu như hủy dung, làm sao có thể nhìn ngưười nữa chứ!" Hòa Chân lại khóc. . . . . .
Lý Mộng mắt lạnh nhìn nàng diễn kịch, chậm rãi mở miệng: "Muội tận mắt nhìn thấy là Hòa Linh làm sao? Nếu như vậy, bây giờ muội hãy cùng ta đi gặp tổ phụ, chúng ta tố cáo nàng!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT