Tạ Du Vân gật đầu: "Coi như là biết. Nữ nhi của Tam phòng phủ Sở tướng quân, Ngũ Tiểu Thư Sở gia."
Nam tử áo đen gõ ngón tay, ngón tay càng thêm tái nhợt kỳ lạ, hắn trầm ngâm một chút: "Sở Hòa Linh!"
Tạ Du Vân gật đầu, "Đúng vậy!"
Tạ Du Vân không bình thường, khi nhắc tới Sở Hòa Linh liền thấy không
bình thường, người khác không biết điều này, thế nhưng hắn ta lại biết,
tính ra, hai người quả thật quen biết đã lâu.
"Ta vẫn nghĩ đời
này huynh chỉ thích cô nương như Lương Tú nghiên, hay Triệu Uyển Như
thôi chứ, cũng không nghĩ huynh cũng có hứng thú với một tiểu cô nương"
Nam tử áo đen dừng lại một chút, rồi cười lớn
hơn:"Chẳng lẽ, huynh nhìn thấy Lục Hàn Mộc thích nàng, cho nên mới động
lòng với nàng sao? Chỉ là một nữ hài mười hai tuổi thôi, các huynh thật
không có lễ độ."
"Mai Cửu!" Tạ Du Vân khẽ cau mày, "Huynh cũng nói, nàng là một tiểu nữ hài."
Nam tử áo đen tên là Mai Cửu, giàu có nhất thành Vĩnh An, bạn tri kỷ
của Tạ Du Vân. Đôi mắt đào hoa của Mai Cửu lóe lên, "Có điều gì mà ta
không biết chứ? Huynh rất đẻ ý nàng, đây là vì cái gì chứ! Ngược lại rất thú vị, hai người đều biết nàng là tiểu nữ hài, nhưng bất kể là huynh
hay Lục Hàn Mộc, cả hai đều rất để ý đến nàng."
Tạ Du Vân lạnh nhạt: "Mai Cửu, huynh suy nghĩ nhiều rồi. Ta với nàng, không có chút quan hệ nào."
Mặc dù Tạ Du Vân nói không có chút quan hệ nào, nhưng Mai Cửu vẫn không
tin. Nếu quả thật không có chút nào quan hệ, vì sao chỉ nghe tiếng của
tiểu cô nương kia huynh ấy liền tâm thần không yên. Chẳng qua lúc này
Mai Cửu cũng không nói gì thêm nữa, chỉ cười như không cười, mím môi một cái. Tạ Du Vân nhất thời cũng trầm mặc, nhớ đến cơn ác mộng đêm đó, cơn ác mộng về Sở Hòa Linh, lúc ddleequyd0n.c0m trước hắn chưa từng kinh
hãi đến vậy, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy trong đó có cái gì hết sức bất
thường, trong giấc mơ Sở Hòa Linh tiều tụy lạ thường, nét mặt thống khổ, tuy rằng mặt mày tương tự như bây giờ nhưng nếu nói là một người, chính bản thân hắn cũng không tin. Bởi vì mỗi người mỗi suy nghĩ, hai người
nhất thời nhìn nhau không nói gì.
Đổi lại bên này, Lan Đại Phú
khiếp sợ trợn to hai mắt bởi vì lời nói của Hòa Linh, giống như không
thể tin. Hòa Linh cầm cái ly không coi đó là vấn đề gì lớn, thực ra với
chuyện uống trà Hòa Linh rất khác, người bình thường đều coi trọng thái
độ ung dung, nhưng nàng thì không, mỗi lần nàng dùng hai tay nâng cái
ly, giống như tiểu nữ hài khác, khiến người ta cảm thấy nàng đáng yêu
hơn.
Hai đại nha hoàn bên cạnh nàng Xảo Âm và Xảo Nguyệt cũng
thừa biết tính tình tiểu thư nhà bọn họ, không phải như vẻ bề ngoài mà
người khác thấy. Mà lúc này, Hòa Linh hơn hở mặt mày, hồn nhiên cười
nói, "Cữu cữu đâu cần giật mình như vậy!"
Lan Đại Phú nuốt nước
miếng, hỏi"Cháu giao cửa hàng của mình cho ta xử lý, không sợ ta lấy mất sao?" Ông uất ức, nói: "Mẫu thân cháu luôn nói ta là người keo kiệt."
Hòa Linh cười mỉm nói: "Nếu như cháu nói, thật ra, cháu rất tin tưởng
người. Như vậy có được không? Thật ra có gì mà không tin tưởng! Nếu như
người lấy cửa hàng của chất nữ, xem như rõ ràng tài nghệ của cháu không
bằng người, không thể nói gì khác được."
Lan Đại Phú cảm thấy tới bây giờ ông cũng không thể hiểu được ngoại sinh nữ này, thật sự là
không thể hiểu. "Mỗi cửa hàng có thể kiếm bao nhiêu tiền cháu có thể đếm mà, nếu nhiều thì chỉ có thể nói cữu cữu tài nghệ cao siêu, cháu
ddlqdcũng đành chịu, chẳng qua cháu dự đoán được điều này." Hòa Linh sờ
cái vòng trên tay, "Cháu biết rõ, người luôn nghĩ tới việc dời nhà đến
kinh thành."
"Không sai, cữu cữu luôn muốn dời nhà tới đây, chẳng qua nếu trong lòng ngoại sinh nữ đã biết rõ, tại sao không tự mình
trông coi, hai gian cửa hàng này cũng không khiến cháu tốn nhiều sức
lực, vừa có thể luyện tay nghề của cháu." Lan Đại Phú hỏi, ông nhận ra
được hàm ý trong lời nói của Hòa Linh.
Hòa Linh lắc lư chân, trong phòng vang lên tiếng chuông reo, Hòa Linh cười sung sướng: "Không vui!"
Éc. . . . . . Lan Đại Phú cảm giác sâu sắc . . . . . rất phóng khoáng!
"Cháu còn nhỏ, cháu biết tiền bạc quan trọng thế nào không? Trên đời này,
tiền có khả năng thần kì! Nói không chừng chuyện nào đó ta có thể làm
nhanh hơn tổ phụ của cháu, đây chính là tầm quan trọng của tiền." Lan
Đại Phú tận tình cố gắng khuyên bảo chất nữ này, mặc dù nhìn là một cô
nương thông minh, nhưng về phương diện tiền bạc sao lại xử lý như vậy
được?
Hòa Linh ngẩng đầu, "So với người cháu rất rõ." Nàng rất
nghiêm túc, "Chính bởi vì biết cháu mới phải làm như vậy, cháu không thế hao tâm hao lực suy nghĩ kiếm tiền, cháu chỉ cần có đủ tiền bạc, sống
trong cuộc sống nhung lụa, không phải ý của người như vậy sao? Cháu là
tiểu thư được nuông chiều, đã như vậy, cháu cần gì phải hao tâm hao lực
bản thân!" Kiếp này, nàng không muốn giống như kiếp trước.
Lan Đại Phú: ". . . . . ."
"Cháu biết rõ, cữu cữu sẽ không lừa cháu, đúng không?" Hòa Linh mỉm cười,
"Mặc dù tham tiền, nhưng mà đối với phẩm hạnh của người cháu vẫn có thể
tin tưởng. Cháu chỉ muốn lợi nhuận ổn định, chỉ cần người phát huy tài
nghệ bình thường, cháu tin người cũng còn dư, nhất định cũng có lời. Mặc dù chỉ là chân ruồi bọ, nhưng người cũng sẽ không chê, phải không?"
Lan Đại Phú vuốt cằm cười, nói thầm, "Cháu gái rất hiểu ta."
Hòa Linh nhíu mày: "Dù sao cũng là người trong nhà, tại sao lại không biết được chứ!"
"Đồng ý Lan Đại Phú cười hết sức hiền lành, "Ngoại sinh nữ à, cháu yên tâm,
tất nhiên ta sẽ không lấy của cháu một đồng lời nào, nhưng cháu cũng
phải giúp đỡ cho ta." Ông xoa tay cười, "Chuyện đó cháu cũng biết, ta
muốn dời đến kinh thành. Nhưng mà không thể trông cậy được vào mẫu thân
của cháu, nương cháu là người mơ hồ. Đến lúc đó, còn phải nhờ vào ngoại
sinh nữ nhắc nhở giúp. Cữu cữu đã làm phiền cháu như vậy, làm sao có thể không biết xấu hổ mà lấy lời của cháu."
"Cháu sợ là không giúp
được cái gì." Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo của Hòa Linh nghiêm túc, "Cửa
hàng cháu còn lười phải trông nom, làm sao còn có thể giúp được những
chuyện kia? Hơn nữa, cháu cũng không có nhiều sức lực như vậy."
Lan Đại Phú dụ dỗ nàng, "Cũng không cần cháu làm cái gì cả, chỉ cần thường
nhìn một chút là được, cháu cũng biết chuyện buôn bán của ta đều ở phía
Nam, lúc mới bắt đầu ắt phải chạy tới chạy lui. Muốn dời tới
đây dù sao cũng phải thêm vài năm, nếu không ta phải chạy hai đầu, khó
tránh khỏi thiếu sót. Ta cũng hi vọng biểu ca và biểu đệ của cháu có thể ở kinh thành đi học trong hoàn cảnh thật tốt, tranh thủ ghi danh bảng
vàng, nếu không ta cần gì dời nhà làm chi!"
Đột nhiên Hòa Linh nở nụ cười, ai cũng nói ở kinh thành tốt, nhưng sao có thể biết được bảy
năm sau sẽ xảy ra chuyện "Đặc sắc" tranh đoạt kia chứ! Bao nhiêu người
dính líu trong đó, mặc dù phủ tướng quân bọn họ gắn gượng đứng vững,
nhưng tân hoàng cũng không dễ khoan dung. Nếu như không phải nàng vất vả chèo chống, sợ là phủ tướng quân đã sớm bị tiêu diệt, chỉ tiếc, không
ai hiểu nàng!
Ai nói Thương Hộ thì sẽ không bị liên lụy, đáng kể tiền bạc chính là để huấn luyện quân đội và lôi kéo nhân tài tốt nhất.
Nàng nhỏ giọng, nói nhỏ, "Không nên tới."
Lan Đại Phú sửng sốt, Hòa Linh ngẩng đầu: "Muốn sống, thì phải cách trời cao Hoàng đế xa.”
Lan Đại Phú đổi sắc mặt, ông khiếp sợ, lại nghe Hòa Linh nói tiếp: "Muốn sống, phải học cách giấu dốt."
Lan Đại Phú phản xạ có điều kiện liền hỏi: "Nhưng cháu cũng không có."
Hòa Linh cười, ý vị sâu xa, nàng nhìn ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ sáng sủa,
vạn dặm không một bóng mây, trời vào hạ rồi, ánh mặt trời chiếu xuống
dưới, như có thể thấy được trong không khí viên bi màu vàng kim nhàn
nhạt. Mà bên dưới cửa một tán cây cổ thụ xiêu vẹo dài đến cửa sổ, hết
sức ương ngạnh. "Có lẽ, người nghĩ cháu tìm đường chết!" Hòa Linh châm
một ly rượu cho mình, một hớp uống cạn, rượu hết sức cay, nàng mím môi,
nở nụ cười, không thể tự chủ!
Có một số người là như vậy, cũng là kiểu gương mặt ngây thơ đáng yêu, nhưng lại cho người ta cảm giác kinh
hồn bạt vía, mà Hòa Linh chính là kiểu người như vậy, đối với Lan Đại
Phú mà nói là đúng vậy. Ông vào nam ra bắc buôn bán nhiều năm như vậy,
gặp qua nhiều loại người, nhưng lại chưa từng ddlequyd0n thấy qua ngoại
sinh nữ nhà mình thế này, nàng thật không bình thường khiến cho người ta thấp thỏm. Dường như, căn bản không thể đoán được lúc nào thì nàng sẽ
đang nghĩ gì. Hơn nữa, cũng không phải là nói giỡn.
Lời nói khó nghe , nàng xác định là một tiểu cô nương có chứng bệnh điên cuồn, không biết khi nào sẽ phát tác.
"Cữu cữu, cháu cũng không phải loại người có lòng tốt." Hòa Linh cười.
Lan Đại Phú cũng không phải kẻ ngốc, ông tuy rằng không biết vì sao Hòa
Linh lại nói như thế, nhưng vẫn gật đầu: "Đa tạ hảo ý của cháu. Cữu cữu
đã biết, trở về ta sẽ suy tính cẩn thận."
Hòa Linh gật đầu: "Vậy ngươi có phải cũng nên bánh ít đi, bánh quy lại một chút không?"
Lan Đại Phú:". . . . . ." Ông hé miệng,"cứ nói." Ngoại sinh nữ này thật là người làm ăn, đối với ông cũng có thể tính kế!
"Cữu cữu giúp cháu tra ra môt người. Là một bà đỡ người Giang Nam, mười tám
năm trước ở Giang Nam có chút tiếng tăm, chuyên môn đỡ đẻ cho nhà giàu,
nhưng sau này mai danh ân tích không tìm thấy. Tên gọi Hứa bà tử. Nhưng
cháu nghĩ hiện tại bà ấy dùng một cái tên khác. Bà vốn họ Ninh, tên Trữ
Quế Lan, từ sau khi mai danh ẩn tích, lấy tên thật hành tẩu, cháu không
chắc chắn, nhưng cháu hoài nghi người này đang ở Ký Châu, cữu cữu giúp
cháu tìm bà ấy."
Lan Đại Phú gật đầu," được, ta giúp cháu tìm người này." Cũng không hỏi Hòa Linh vì sao tìm người này.
“Bà là người Giang Nam, chưa từng rời khỏi nơi đó, nhưng lại dung tên thật
vốn có là vì sợ người khác nhận ra, chắc sẽ giả giọng của người phương
Bắc, bởi vì lúc còn nhỏ hàng xóm của bà là người phương Bắc, cho nên bắt chước khẩu âm của họ, mà không dùng khẩu âm của mình. Một bà tử khoảng
năm mươi tuổi, tên Trữ Quế Lan, nói giọng phương Bắc không chuẩn thình
thoảng vẫn đỡ đẻ giúp người kiếm ít tiền, nhưng không đỡ đẽ cho nhà
giàu, sống cuộc sống bình thường. Một người có đặc điểm như vậy, cháu
tin cữu cữu sẽ nhanh chóng tìm được."
Lan Đại Phú gật đầu:"Được. ta sẽ cho người tìm."
Hòa Linh gật đầu, cũng không nói vì sao tìm người này, chỉ dặn thêm,"Tìm được rồi, không cần dẫn người tới cho cháu."
"Sao?" Lan Đại Phú khó hiểu.
"Trực tiếp đưa đến Lý gia. Nhà chồng của cô cháu, nói cho bọn họ biết người
nhà họ, Lý Hiển....không phải là người nhà họ Lý. Những chuyện khác
không cần cữu cữu bận tâm, đã có người khác xử lý." Hòa Linh chưa từng
nghĩ buông tha Lý Hiển, người từ nhỏ đã làm nhiều chuyện ác, nàng cũng
không tin hắn có thể sửa đổi. Nếu để lưu lại mầm tai họa lớn vậy chi
bằng giải quyết luôn cho rồi.
Lan Đại Phú:"Nhưng nếu vậy Lý gia
sẽ không tha thứ cho cô của cháu. Đến lúc đó cho dù không bị đuổi đi thì cũng sẽ bị giáo huấn. Với tính tình của cô ấy chắc sẽ chịu không nổi
đến lúc đó lại về kinh thành chứ không ở lại nhà người ta. Ta nhớ là mọi người trong nhà đều không thích cô ta phải không?"
"Chuyện đó
không phiền cữu cữu phải bận lòng." Biểu tỷ rời đi Lý gia mới là đúng
đắn nhất. Hòa Linh không thể quên được hình ảnh biểu tỷ tuyệt vọng tự sát. Một người kiêu ngạo như vậy lại khóc vật vã, nói mình
không thể sống nổi nữa. Hòa Linh không thể quên được, vĩnh viễn không
thể quên.
"Nếu như bọn người cặn bã đó chết đi đổi lấy biểu tỷ
sống, như vậy cháu không ngại giúp họ một lần." Hòa Linh mỉm cười,"đối
với cháu tốt, cháu sẽ nhớ rõ, đối với cháu không tốt cháu càng nhớ rõ
hơn."
Lan Đại Phú vuốt cầm:"Được rồi, ta giúp cháu, cứ yên tâm, ta sẽ cố gắng hết sức!"
Một bữa cơm mọi người đều vui vẻ, Hòa Linh cảm thấy bàn việc với người
thông minh bớt phiền phức rất nhiều. Hòa Linh và Lan Đại Phú vừa ra cửa, cùng lúc người ở phòng thượng hạng cũng ra tới, ngạc nhiên cười:”Ai ui, chẳng phải Cửu công tử đây sao? Ta thật may mắn vừa ra cửa đã gặp được
Cửu công tử. Tại hạ Lan Đại Phú ở Giang Lăng, ngài còn nhớ chứ? Lúc
trước hai chúng ta đã từng vài lần làm ăn chung.”
Đôi mắt hoa đào của Mai Cửu cũng chưa từng liếc nhìn Lan Đại Phú, mà nhìn về phía Hòa
Linh, toàn thân Hồng y, mặt đẹp như tranh, đôi mắt to long lanh, chậm
rãi mở miệng:”Mai phủ thành Vĩnh An, Mai Cữu, Sở ngũ tiểu thư, nghe đại
danh đã lâu.”
Hòa Linh đánh giá từ trên xuống dưới vị nam tử mặc hắc y này, người gầy giơ xương nhưng tuấn tú lạ thường. Tuy là nam nhân nhưng nhìn lại giống nữ nhân hơn, chính là đôi mắt sắc bén kia khiến cho
người ta cảm thấy đây chắc là một thiếu nữ xinh đẹp. Có điều, y và Tạ Du Vân đứng cạnh nhau, làm cho người ta cảm thấy hai người rất đẹp đôi.
Bằng hữu tri kỹ của Tạ Du Vân – Mai Cửu, kiếp trước nàng đã từng nghe
tên, nhưng vì Mai Cửu chết sớm nên nàng chưa từng gặp qua người này. Thê thiếp của Mai lão gia rất nhiều, Mai Cửu lúc còn nhỏ từng bị ám toán,
trúng kịch độc, năm y mười một tuổi, Mai lão gia qua đời, y sắp xếp lực
lượng bàn bạc việc tiếp quản sản nghiệp Mai gia, đồng thời làm rạng rỡ
gia tộc. Trong vòng ba năm ngắn ngủi trở thành thủ phủ thành Vĩnh An, y
và nàng cùng một hạng người giống nhau, rõ rang thân thể trúng kịch độc
lại ddlqd.com không tịnh dưỡng cho tốt, phí sức cuối cùng rơi vào kết
cục chết sớm.
“Sở ngũ tiểu thư.” Tạ Du Vân cũng đến chào hỏi rất
tự nhiên, y nhìn hướng mắt cá chân của Hòa Linh, thấy nàng vẫn mang cái
lắc chân gắn chuông nhỏ, không khỏi hơi cau mày.
Hòa Linh dừng lại một chút sau đó đứng dậy.”Chào hai vị công tử, cữu cữu, chúng ta đi thôi.”
Cũng không tiếp xúc quá lâu, bộ dáng lạnh nhạt khác thường, Lan Đại Phú nghe chất nữ nói, cười hắc hắc rồi đi theo. Mai Cửu ho khan đứng dậy, Tạ Du
Vân thấy vậy lo lắng:”Ngươi thấy sao rồi?”
Mai Cửu lắc đầu, bọn
họ đi theo sau Hòa Linh ra khỏi tửu lâu, Mai Cửu cảm thấy hơi thở ngày
càng khó khan, dưới ánh mặt trời, y nhìn thấy như một ngọn lửa, mà ngọn
lửa kia chính là một người với dung nhan xinh đẹp, giống như tiên nữ.
“Sở…..”
“Trời ạ, Cửu công tử xỉu rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT