*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lục Hàn từ phủ Thừa Tướng rời đi, đi tới cửa chính sắp, vừa lúc đụng phải Tạ gia huynh muội.
Tạ Du Vân cùng Tạ Tư Nồng hai người cùng đụng mặt y, hai người đều bất ngờ, rất nhanh, Tạ Du Vân liền bình phục tâm tình nói: "Không biết trước, Lục vương gia đại giá quang lâm." Trong giọng nói nồng nặc giễu cợt. Lục Hàn mặc kệ y, chỉ nói một chữ: "Cút!"
Tạ Du Vân bị giễu cợt, sắc mặt khó coi, lạnh lùng nói: "Lục vương gia cần gì hùng hổ dọa người như vậy. Thần nghĩ tối thiểu lễ tiết nên có chứ?"
Tạ Tư Nồng lôi kéo tà áo của anh mình, Tạ Du Vân khóe môi nhếch lên nụ cười trào phúng, hết sức lạnh lùng, dáng vẻ cũng không đem Lục Hàn để ở trong mắt. Mặc dù nói Lục Hàn là hoàng hậu sở sinh, nhưng trên thực tế, cái này nhất định không phải, đây là người người cũng ngầm hiểu, cũng bao gồm cả Tạ Du Vân, có điều chỉ là để ở trong lòng, mà có vài người còn lại biểu hiện ở trên mặt. Tạ Du Vân hiện tại chính là loại này, Lục Hàn hầu như không nói gì với hắn, hiện tại y tinh lực đương nhiên sẽ không dùng ở trên người Tạ Du Vân ngu xuẩn như vậy, trực tiếp đẩy y ra. Tạ Tư Nồng thấy Lục Hàn từ đầu chí cuối không có nhìn mình một lần, đột nhiên rơi nước mắt, chỉ có cảm giác mình cực kỳ uất ức.
Nàng đau khổ nói: "Ca ca đây là không thể gặp ta được không? Tại sao huynh cứ nhằm vào Lục vương gia như vậy." Mặc dù đau khổ, nhưng trong lời nói lại dẫn mấy phần chất vấn.
Tạ Du Vân cười lạnh: "Ta nói với muội bao nhiêu lần rồi, muội cùng Lục Hàn người này không có duyên phận gì, nếu không có duyên phận, cũng không cần tiến đến cùng một chỗ thì tốt hơn, mặc dù hoàng thượng có thể sẽ không chọn phi, nhưng muội cũng nên nhìn tuổi của người ta, cả ngày chú ý trượng phu người ta như vậy, thì có ích lợi gì. Muội nhìn nhiều hơn nữa, Lục Hàn cũng sẽ không nhìn muội thêm một cái, thay vì như vậy, tốt hơn hết muội nên dẹp bỏ sự mê đắm của chính mình, thật tốt suy nghĩ một chút tiếp theo nên làm gì."
"Nếu như mọi người lúc đầu đem muội gả cho Lục Hàn, như vậy hiện tại muội chính là Lục vương phi, muội còn cần tính toán cái gì, mọi người tính kế tính tới tính lui, ngược lại bỏ lỡ nhiều hơn. Đều là mọi người hại ta, đều là mọi người."
Huynh muội này hai người ngược lại cũng không có khách khí, trực tiếp chính là ở trong sân rùm beng, nghe nói Cẩn Chi và Tư Nồng ở trong sân rùm beng, Tạ Thừa Tướng xoa ấn đường, chỉ hận năm đó mình không dạy dỗ tốt. Mỗi người đều có một bế tắc, mà Tạ Thừa Tướng Tạ Uẩn đời này tiếc nuối lớn nhất, bế tắc lớn nhất chính là trưởng công chúa, may là trưởng công chúa cho tới bây giờ đều không để ông ta ở trong mắt, coi ông ta là kẻ tiểu nhân đầu cơ, điều này này vẫn không thể ngăn cản Tạ Uẩn yêu thích, thời kỳ thiếu niên mới gặp gỡ thiếu nữ hiên ngang mạnh mẽ này, Tạ Uẩn chính là vừa gặp đã thương, biết được mình cũng đã không thể thích người khác. Vốn cho là, theo gia thế của mình, có thể cưới Vinh Hoa cũng không phải là việc khó gì, thế nhưng ông ta lại quên, quy củ bổn triều có phò mã không thể vào hướng làm quan. Gánh nặng gia tộc vẫn luôn đè ở trên người của ông ta, ông ta thậm chí vì không biết gì, có điều chừng chờ như vậy, trưởng công chúa tình cờ gặp Túc thành hậu, có lúc, Tạ Uẩn đang suy nghĩ, nếu như năm đó mình không có lạnh nhạt trưởng công chúa, trưởng công chúa có thể lựa chọn ông ta hay không. Khi đó, ông ta cùng với Túc thành hậu đều là công tử nôi danh trong kinh, hơn nữa, ông ta cùng với công chúa quen biết trước. Có điều ông ta nghĩ tới rlời dạy của trưởng bối trong nhà, lui bước mấy phần. Có điều bởi vì thời điểm lui bước, sẽ để cho giai nhân từ đó cách xa.
Nghĩ đến, cuộc sống chưa từng có nhiều lựa chọn, cũng không phải là chỉ có ông ta có thể lựa chọn, công chúa rất nhanh cùng Túc thành hậu tình đầu ý hợp, Túc thành hậu vì công chúa, cam nguyện làm một người không có quyền thế, bọn họ chu du tứ hải. Nghĩ đến chỗ này, Tạ Thừa Tướng siết chặt quả đấm, ông cho là, nhiều năm như vậy tất cả ông đều quên mất, nhưng kỳ thật không có. Từ cái chết của Vinh Hoa một khắc kia, ông ta liền hoảng hốt, mà bây giờ, Lục Hàn mượn chuyện Sở Hòa Chân cùng ông ta tới nói, rõ ràng chính là uy hiếp, nhưng sự thôi thúc kìm nén trong lòng ông đã nói với ông rằng, có lẽ, nên làm một chuyện vẻ vang cuối cùng. Bà có thể không thích ông ta, nhưng bà không thể chết không minh bạch như vậy. Tạ Uẩn đứng ở phía trước cửa sổ, liền nghe bên ngoài nhốn nha nhốn nháo, ông vẫn luôn cố gắng bồi dưỡng nhi tử của mình, có lẽ trong xương, ông là người hâm mộ Túc thành hậu hay không? Hâm mộ ông có thể vì trưởng công chúa bỏ xuống danh lợi, lạnh nhạt
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT