"Các ngươi đang làm gì?"

Mộ vương gia ngược lại không nghĩ tới, Lục Hàn thế nhưng to gan như vậy, trực tiếp dẫn người tới đập Mộ vương phủ. Ông ta quát lớn, "Các ngươi đang làm gì?"

Lục Hàn cười lạnh, câu khóe miệng nhìn ông ta, nói, "Chẳng lẽ ngươi nhìn không ra được sao? Ta đây rõ ràng muốn cho ngươi biết tay."

Mộ vương gia tức không chịu được, "Ai cho ngươi quyền, ngươi dám làm như vậy? Lục Hàn, ta thấy lá gan của ngươi càng ngày càng lớn. Đừng tưởng rằng phụ hoàng thương yêu ngươi...ngươi có thể muốn làm gì thì làm, nên biết, Lục Hàn ngươi không có quyền làm gì ta?"

Lục Hàn cười lạnh: "A, vậy sao? Nhưng ta thích làm thì phải làm thế nào đây?"

Mộ vương gia nhìn bộ dangjngoong cuồng của y, thiếu chút nữa giận đến té xỉu. Ông ta trách cứ, "Ngươi đến tột cùng muốn thế nào?"

Lục Hàn đột nhiên mặt mũi vặn vẹo, "Ta chỉ muốn biết, tại sao ngươi không cứu cha mẹ ta?"

Mộ vương gia trong lòng chấn động, chậm rãi nói, "Ta không biết ngươi nói cái gì."

Lục Hàn tức giận, cả người trong nháy mắt cuồng loạn: "Không biết? Ta thấy dáng vẻ của ngươi cũng không giống như không biết. Đã có người từng nhìn thấy, thị vệ của cha mẹ ta đã từng tới trong phủ của ngươi nhờ giúp đỡ, nhưng tại sao ngươi không có nói qua? Tại sao ngươi không phái ra viện thủ? Ta cho là mẫu thân ta là đại tỷ của ngươi, coi như ngươi không thích bà ấy cũng sẽ không ngồi nhìn bà ấy bị người hại chết, nhưng không nghĩ đến ngươi là loại tiểu nhân này. Bà ấy làm phiền lòng ngươi chuyện gì, ngươi lại nhẫn tâm đối với bà ấy? Lòng của ngươi là sắt sao? Bà ấy đối với mấy đệ đệ các ngươi từ trước đến giờ đều rất tốt, nhưng ngươi nhìn xem một chút ngươi đối với bà ấy thế nào? Ngươi làm những chuyện này, ta sẽ không tha thứ cho ngươi."

Lục Hàn trong nháy mắt ra tay, Mộ vương gia cũng không ngờ tới y sẽ như vậy, có điều rất nhanh phản ứng kịp, hai người cứ đánh nhau như vậy. Mộ vương gia mặc dù cũng là từ nhỏ tập võ, nhưng cũng không phải là đối thủ của Lục Hàn, chỉ mấy hiệp đã bị Lục Hàn đánh nằm trên mặt đất.

Lục Hàn đạp bả vai Mộ vương gia. Lạnh lùng hỏi, "Tại sao tâm địa ngươi sắt đá như thế? Tại sao ngươi không cứu cha mẹ ta? Mộ vương, chị ruột của mình, ngươi thế nhưng có thể trơ mắt nhìn bà ấy bị người hại chết, hiện tại ta liền moi tim của ngươi, xem một chút đỏ hay đen."

Mộ vương gia quát to, "Ta căn bản không biết ngươi nói cái gì, càng thêm không có lý do sợ gì tội? Chẳng lẽ ngươi lại tin người bên cạnh khích bác, mà đến bới móc sao?"

Lục Hàn cũng không dừng động tác trong tay lại, như cũ là hung hăng đạp ông ta.

Y chậm rãi nói, "Ta tin tưởng tánh mạng bị đe dọa bọn họ sẽ không nói dối, đã có người nhìn thấy có người đi cầu giúp, như vậy chính là thật sự có người từng đến, ngươi nói không có, một người có thể nhìn lầm, hai người cũng là nhìn lầm sao? Thì ra là ta gọi ngươi cữu cữu, hiện tại ta nghĩ ta nên xưng ngươi một tiếng đại ca, Nhưng mặc kệ là cái thân phận gì, chỉ cần để cho ta biết cùng cái chết của cha mẹ ta có liên quan, như vậy, không cần biết ngươi là ai, ta đều sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Mộ vương gia bị Lục Hàn giẫm ở dưới chân muốn phản kháng, nhưng cũng không phải đối thủ của Lục Hàn, ông ta cảm thấy rất kỳ quái, cũng không biết vì sao, đã cảm thấy Lục Hàn  khí lực lớn đến kinh người, cũng biết võ nghệ của y không tệ, tuy nhiên không biết công phu của y tốt như vậy, mình liền mấy hiệp cũng bị y đánh bại.

Mộ vương gia ý định phản kháng, nhưng vẫn nói: "Là người phương nào nói, ngươi gọi hắn ra, ta cùng với hắn đối chất, như vậy ngươi cũng tin tưởng, ngươi đều nói rồi, chúng ta là người thân, ta không giúp chẳng lẽ ngươi còn có thể giúp người khác? Người ngoài nói một chút ngươi thế nhưng tin tưởng, Lục Hàn ngươi là ngu sao?"

Lục Hàn vặn vẹo: "Ta ngu ngốc hay không cái này không trọng yếu, quan trọng là ngươi...ngươi tại sao không cứu người?" Lục Hàn hết sức cố chấp, kiên trì cho là Mộ vương gia không cứu người.

Tình hình hiện trường hết sức khó coi, mặc dù Mộ vương gia trở lại, nhưng tình hình nơi này cũng không có chuyển biến tốt. Lục Hàn níu lấy Mộ vương gia đánh, mà người của Lục gia tay không ngừng tiếp tục đập Mộ vương phủ, động tác không dừng lại chút nào.

"Các ngươi đến tột cùng làm gì?" Lúc này Tề Vương cùng Vinh Vương rốt cuộc chạy tới, hai người thấy hiện trường loạn thành như vậy, đều thở dài.

Tề vương đi kéo Lục Hàn, mà Vinh Vương Tắc phải đi kéo Mộ vương gia.

Tề vương bản lĩnh căn bản là kéo không được Lục Hàn, Lục Hàn hất Tề vương ra, chỉ vào mặt mấy người lên án mạnh mẽ: "Các ngươi giúp đỡ y như vậy, là bởi vì các ngươi cùng y là cá mè một lứa, hay là căn bản cũng không quan tâm vị đại tỷ của mình? Mẹ ta đối với các ngươi tốt như vậy, nhưng các ngươi làm gì, các ngươi đối với bà ấy thấy chết mà không cứu người. Thật tốt, thật là tốt, người này, còn vừa vặn là đệ đệ của bà ấy."

Nói tới chỗ này, Lục Hàn cũng không quan tâm, trực tiếp liền động thủ, Tề vương Vinh Vương tổng là không thể ngồi yên không đụng đến, lập tức  sai người tới kéo Lục Hàn, nhưng hiệu quả quá nhỏ. Hòa Linh nhìn ra được, Lục Hàn cũng không phải diễn trò, mà là giận thật, cả người y mắt đều đỏ, có chút nổi điên cùng người so chiêu, nhiều chiêu không nể mặt. Bởi vì Bất Nhị ở đây, cho nên Lục Hàn cũng sẽ không thua thiệt. Nhưng Hòa Linh cũng không muốn để cho mọi người biết biết rõ võ công của Lục Hàn, khiến đối thủ biết lá bài tẩy của mình, đối với mình có phòng bị cho tới bây giờ đều không phải là một biện pháp tốt, Hòa Linh rất nhanh ra hiệu cho Sở Vân bên cạnh bằng mắt, Sở Vân tiến lên, một bên kéo Lục Hàn, một bên đối phó những người khác, hiện trường hỗn loạn thành một đoàn. Cũng liền tại lúc này, người mặc quan phục lập tức nhảy đến ở giữa đám người, bởi vì y cùng Sở Vân động tác cùng lúc, quả nhiên ngăn lại Lục Hàn. Người tới chính là ngự tiền thị vệ thống lĩnh Lâu Nghiêm.

Lâu Nghiêm một động tác, Lục Hàn liền ngất đi, nhìn y như vậy, Hòa Linh lập tức tiến lên, nàng và Sở Vân đỡ Lục Hàn, nói: "Công tử nhà ta cho các ngươi thêm phiền toái rồi, kính xin mấy vị Vương Gia chớ cùng công tử nhà ta so đo, y cũng là trong lòng khó chịu."

Hòa Linh hóa thân Trình Phong, cả người một phấn điêu ngọc trác tiểu công tử. Nhưng mọi người cũng không dám xem thường y. Cũng chỉ là một câu như vậy, chính là nói rõ hai việc. Thứ nhất, Trình Phong mặc dù Từ Quan không chịu tiến vào triều đình, nhưng lại chịu làm gia thần Lục vương phủ, y nói, công tử nhà ta; mà đổi thành thứ nhất liền đem Lục Hàn lỗi chuyện lớn hóa nhỏ, Lục Hàn trong lòng khó chịu, cho nên y có thể náo, nếu như so đo. . . . . . Có phải hay không đã nói lên bọn họ chính là lòng dạ hẹp hòi? Căn bản đối với thân tỷ tỷ mình chết đi thờ ơ? Mặc dù chỉ là một câu như vậy, nhưng hiện trường mấy người đều là nhân tinh, ai cũng không ngu, lập tức liền biết, Trình Phong này không phải dễ chọc.

Tề Vương mỉm cười: "Mặc dù nói không biết bên này đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng mà ta lại nghĩ, đại ca cũng sẽ không cùng Hàn Mộc không chấp nhặt. Hiện tại Hàn Mộc  trạng thái. . . . . ." Ông ta không nói tiếp.

Lâu Nghiêm, "Hoàng thượng có chỉ, xin mấy vị Vương Gia vào cung. Khác, Lục vương gia trạng thái không tốt, đi về nghỉ trước một chút, sau cũng xin. . . . . ." Lâu Nghiêm đã biết đến, vị này căn bản cũng không phải là Trình Phong, mà là Lục vương phi. Mặc dù trên mặt không biến sắc, nhưng nội tâm y vô cùng chịu chấn động, này phu thê Lục vương gia, thật đúng là. . . . . . Cảm giác nói không ra lời.

Bọn họ quả thực là điên rồi.

Hòa Linh lập tức: "Vương gia nhà ta trở về nghỉ ngơi một chút liền vào cung, ngài yên tâm là được."

Mộ vương gia nổi đóa, ông ta đang êm đẹp bị Lục Hàn đánh một trận, hiện tại trong phủ cũng bị đập thành cái bộ dáng này, bọn họ hời hợt liền muốn đem chuyện bỏ qua. Ông ta như thế nào cũng không thể nuốt xuống khẩu khí này, nhưng. . . . . . ông ta ngược lại cũng không có nghĩ đến, thật sự có người nhìn thấy có người đến cầu giúp, đây có thể như thế nào cho phải? Có điều lúc này ông ta cũng không biểu hiện ở trên mặt, chỉ đem vẻ lo lắng cố đè xuống, ông ta cười lạnh nhìn Trình Phong, nói: "Nói giống như là nhiều vô tội tự đắc, nếu như mà ta không nhớ lầm, mới vừa rồi ở một bên chỉ huy đánh đập, chính là Trình Thám Hoa ngươi đây?"

Hòa Linh khẽ vuốt cằm, gật đầu nói, "Chính là ta, có điều Mộ vương gia, ta đương nhiên vì an toàn công tử nhà ta là trên hết. Ngược lại ngài, ngài cũng không thể nói mình trong sạch! Tối hôm qua người là ta tự mình thẩm vấn. Mộ vương gia, cũng không chỉ có một người tận mắt thấy có người tới trong phủ của ngài cầu cứu. Ngài nói không có, như vậy không phải mở mắt nói mò sao? Dưới tình huống như vậy, công tử nhà ta trong lòng khó chịu, đến tìm ngài hỏi cho ra nhẽ không phải cũng rất bình thường sao? Ngài không thừa nhận? Nhưng tại sao tất cả mọi người đều xác nhận là ngài? Chẳng lẽ bọn họ đều bị người khác mua chuộc, cố ý muốn hãm hại ngài sao? Vậy ta ngược lại muốn hỏi một câu, có thể mua chuộc nhiều người như vậy thì là ai? Mộ vương gia, Vương gia nhà ta tức giận, chúng ta tới đây trực tiếp náo như vậy có chút không ổn, nhưng cũng hợp tình hợp lý thôi."

Hòa Linh nói, chận cho Mộ vương gia không phản bác được, ông ta cực kỳ tức giận, muốn nói cái gì nữa, nhưng bị Hòa Linh cắt đứt.

"Ta nghĩ, ngài thật tốt suy nghĩ một chút, kết quả thế nào tất cả mọi người đều nói như vậy, là thật có chuyện như vậy xảy ra hay là ngài đắc tội với ai? Chúng ta nhìn chỉ là kết quả, chỉ là chứng cớ, ngài nói ngài không có làm, nhưng ai biết được!" Hòa Linh vẻ mặt nhàn nhạt, từng chữ từng câu từ từ dẫn chứng, nói xong, nở nụ cười như có như không, trong nụ cười kia tràn đầy ý vị sâu xa.

Hiện trường lập tức hoàn toàn yên tĩnh.

Hòa Linh phân phó nói, "Dìu công tử chúng ta trở về."

Hòa Linh đỡ Lục Hàn, ngược lại nhìn về phía những người khác, dáng vẻ trên mặt có chút áy náy, "Lâu thống lĩnh, cái bộ dáng này của công tử nhà ta, thật là không thích hợp vào cung, y hiện tại trạng thái không tốt, rất dễ dàng mất khống chế, hơn nữa ngài cũng đã nhìn thấy, lúc y mất khống chế lực đại kinh người, cho nên ta trước dẫn y trở về phủ nghỉ ngơi một chút, sau đó công tử tỉnh táo liền lập tức cho y vào cung gặp vua."

Lâu Nghiêm nói: "Hoàng thượng cũng chính là ý này."

Hòa Linh khẽ vuốt cằm, sau đó liền đỡ Lục Hàn rời đi, thật ra thì Hòa Linh trong nội tâm hiểu rõ rõ ràng, đây là hoàng thượng tự cấp cho nàng mặt mũi, nếu như nàng lấy Trình Phong thân phận của vào cung, chẳng phải thỏa đáng, hơn nữa, Trình Phong xuất hiện càng nhiều, khả năng lộ ra sơ hở càng lớn, vì vậy hoàng thượng không muốn Hòa Linh bị người phát giác. Trở lại vương phủ, Hòa Linh lặng lẽ thay đổi y phục của mình, cũng tẩy trang. Cùng lúc đó, Từ Trọng Xuân giả trang thành Trình Phong từ cửa sau rời đi. Đây là chiêu số bọn y nghĩ kỹ, nếu như Trình Phong đột nhiên từ vương phủ biến mất, như vậy sẽ đẫn tới mọi người để ý. Hiện tại mấy vương phủ tất nhiên là phái người nhìn chằm chằm bên này, cho nên nàng phân phó Từ Trọng xuân giả nam trang rời đi, giữa đường đánh lạc hướng bọn họ, cũng sẽ càng thêm lưu lại một chút lo lắng. Hòa Linh chưa bao giờ sẽ cho mình lưu lại bất kỳ cái đuôi, lần này đã là như thế, nàng đổi thành nữ trang đi tới bên giường, Lục Hàn đang ngủ say, cả người không tiếng động. Thông qua những chuyện này, Hòa Linh nhìn ra hoàng thượng đối với các vương phủ tình huống còn là rõ như lòng bàn tay. Nếu không, Lâu Nghiêm cũng sẽ không đi nhanh như vậy. Hòa Linh cẩn thận suy nghĩ, hồi tưởng toàn bộ quá trình, phát giác cũng không có cái sơ hở lớn gì, vì vậy yên lòng.

Nàng lẳng lặng nhìn Lục Hàn, lầm bầm, "Lại nói Lâu Nghiêm công phu thật đúng là không tệ, chẳng trách là đệ nhất thiên hạ, ngươi cũng đã là cao thủ, nhưng y thật đúng là càng lợi hại hơn, mấy chiêu liền giải quyết xong ngươi, thật đúng là cao thủ trong cao thủ."

Sở Vân đứng ở một bên, chậm rãi nói: "Sư huynh của thuộc hạ võ công nổi tiếng thiên hạ, Lục Tiểu Hầu gia đánh không lại y cũng là bình thường."

Hòa Linh ngẩng đầu, hỏi "Sở Vân, hôm nay Lâu Nghiêm xuất hiện, ngươi thấy thế nào? Y có khả năng nhận ra ngươi hay không? Bình thường lúc đang có y ta đều hi vọng ngươi tận lực không nên ra tay, miễn cho bị phát hiện. Nhưng giống như, chuyện cũng không tận như ý muốn."

Sở Vân nghiêm túc: "Y không có nhận ra thuộc hạ. Kể từ đi tới bên cạnh người, thuộc hạ liền tận lực không sử dụng Nội Gia Công Phu, ngược lại chú trọng bên ngoài hơn. Như vậy sẽ cùng y sinh ra bất đồng cực lớn. Người yên tâm, sư huynh của thuộc hạ người này thuộc hạ rõ nhất."

Hòa Linh chậm rãi nói: "Không nên xem thường bất cứ người nào, cũng không cần mù quáng tự tin, từ nay về sau, càng cẩn thận chút."

Sở Vân ngẩn ra, ngay sau đó nghiêm túc gật đầu.

Lục Hàn rất nhanh liền tỉnh lại, y mở mắt, thấy Hòa Linh một thân Hồng Y đẹp đẽ, cứ như vậy nhìn y, y kéo tay Hòa Linh lại: "Ta thật đúng là không phải đối thủ của Lâu Nghiêm." Trong giọng nói thậm chí có mấy phần ảo não.

Hòa Linh nghiêm túc: "Lâu Nghiêm võ nghệ đệ nhất thiên hạ, huynh đánh không lại y là bình thường. Nhưng mà bây giờ không phải lúc nghiên cứu Võ công của Lâu Nghiêm, y công phu tốt hay không tốt, cùng chúng ta không có quan hệ, chúng ta bây giờ suy nghĩ chính là, hynh phải vào cung."

Lục Hàn cười lạnh: "Dù là vào cung, ta cũng vậy sẽ không sợ ông ta."

Hòa Linh nghiêm túc: "Huynh nhất định phải cắn chết, không được để một người nhìn đến chuyện này, nhưng nghĩ cắn chết không nói là ai! Chúng ta đây là muốn bảo đảm chứng nhân an toàn."

Hòa Linh nói như thật vậy, Lục Hàn cảm khái nói: "Nàng thật đúng là lợi hại."

Hòa Linh nhíu mày, bóp mặt của Lục Hàn, "Chúng ta vốn không phải là nói dối."

Bọn họ nói quả thật không nói dối, nghĩ đến cái này, Lục Hàn sắc mặt lạnh xuống, "Ta tiến cung."

Hòa Linh dĩ nhiên là sẽ không theo, Lục Hàn cũng nhanh chống mang theo Bất Nhị vào cung, mà chờ y đi tới trong cung, mấy người khác cũng đã đứng ở nơi này, bọn họ tới so với y sớm, đến tột cùng nói cái gì làm cái gì Lục Hàn không biết. Theo lý thuyết, dưới tình huống như thế, Lục Hàn là thua thiệt, nhưng y mặt đầy sự phẫn nộ, căn bản cũng không đem sắc mặt của người khác để ở trong lòng.

Trong ngự thư phòng, Lục Hàn bùm một cái quỳ xuống, trong giọng nói mang theo đá vụn, "Chỉ cầu phụ hoàng vì trưởng công chúa giải oan."

Hoàng thượng đã nghe bọn họ nói sự tình đại khái, có điều nói thật ra, bọn họ đều là đi muộn, cũng không biết chuyện toàn bộ quá trình, hoàng thượng đương nhiên sẽ không chỉ nghe theo lời nói của Mộ vương gia một bên. Mà Lục Hàn tức giận như vậy, ngược lại cũng trong dự liệu của ông.

"Tại sao ngươi đến trong phủ đại ca ngươi gây sự?" Hoàng thượng âm thanh bình tĩnh lại không có gợn sóng.

Lục Hàn tức giận: "Nhi thần biết được, ngày đó trưởng công chúa gặp chuyện không may, đã từng đến Mộ vương phủ nhờ giúp đỡ, nhưng mà nhi thần lại rất muốn biết, tại sao Mộ vương phủ không có giúp một tay."

"Vốn không có chuyện như vậy, ngươi chém gió tám đạo."

"Con mẹ nó ngươi mới nói hưu nói vượn, ta làm sao lại sẽ cùng người như ngươi là người thân, nghĩ đến điểm này, ta liền không thể tự chủ muốn nôn mửa, ta hôm nay đập vương phủ của ngươi, đều là ta cấp mặt mũi cho ngươi, nếu không ta đều có giết ngươi." Lục Hàn mù quáng, tức giận, "Ngươi nói ngươi không có, nhưng tại sao tất cả mọi người đều nói ngươi có. Chẳng lẽ là Tề vương hay là Vinh Vương tìm người hãm hại ngươi? Chính ngươi là một người ngu ngốc, có người nào đó chịu phí lớn như vậy hãm hại ngươi...ngươi nói!"

Lục Hàn khí thế hung hăng, mấy Vương Gia cũng thay đổi sắc mặt, mặt mũi của người nào y cũng không cho, "Tất cả người hại mẹ ta, ta đều muốn cho bọn họ không chết tử tế được."

Lúc này, cũng không nói trưởng công chúa rồi!

"Hàn Mộc!" Hoàng đế rốt cuộc mở miệng, "Ngươi cũng náo đủ rồi. Lên án đại ca ngươi như vậy, có chứng cớ không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play