Buổi casting phim diễn ra khá thuận lợi, người tham gia được đưa một đoạn kịch bản ngắn sau đó diễn lại cảnh đó. Sau khi kết thúc, các vai diễn trong phim cũng được chọn khá đầy đủ.
“Anh Hồ Phong, như vậy liệu có ổn không, nếu cậu ấy thực sự không đạt yêu cầu thì anh không cần phải miễn cưỡng chọn.” Trần Viện lúng túng nói.
“Không đâu, cô ấy làm rất tốt. Sự ngây thơ và đáng yêu là bản chất thật của cô ấy nên cô ấy rất nhanh chóng hòa nhập vào vai diễn. Em yên tâm đi, anh không chọn người theo cảm tính đâu.”
Trần Viện nghe thế cũng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt quá, cám ơn anh.”
“Sao lại cám ơn anh, là do bạn em diễn tốt nên mới được chọn thôi.”
Trần Viện mỉm cười, buổi sáng nhìn thấy người đến cashting rất đông, Trần Viện còn lo lắng cho Lý Nhã Hân, nhưng bây giờ thì tốt rồi, nếu cậu ấy biết được tin này chắc chắn sẽ rất vui mừng.
Điều ngạc nhiên hơn, hôm nay Trần Viện lại trông thấy một người quen trong lúc casting, đó là Lê Lan Mỹ học cùng cấp ba. Trần Viện không muốn cũng phải công nhận rằng Lê Lan Mỹ lớn lên rất đẹp, nếu không làm diễn viên thì thật uổng cho gương mặt đó. Cô ta mặc dù đến thử vai của Bảo Ngọc, nhưng cuối cùng lại bị Hồ Phong giao cho một vai phụ khác, đó là vai một nữ sinh kiêu kỳ và ngổ ngáo trong trường học.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, công tác chuẩn bị trước khi quay phim cũng dần hoàn thành. Trần Viện trong thời gian này thường xuyên đến trường hơn, bởi cô biết khi bắt đầu bấm máy thì lịch trình của cô sẽ bị gắn chặt với đoàn làm phim, muốn thoát thân cũng khó.
Lý Gia Thành sau chuyến công tác ở Mỹ thì được Lý Nhã Hân thông báo chuyện cô muốn đóng phim. Anh ban đầu có chút giật mình và ngạc nhiên, nhưng sau đó vẫn không phản đối, chỉ dặn dò cô không được lơ là việc học. Ngoài ra, mỗi khi có thời gian rãnh thì anh lại tìm cách dính lấy Trần Viện, thậm chí dính đến tận nhà của cô, với lý do vô cùng chính đáng: thảo luận kịch bản. Ngay cả ba mẹ Trần cũng nhận ra có chuyện khác thường, chỉ có một người thần kinh thô đến giờ vẫn không phát hiện.
Mai Bảo Phượng đưa mắt nhìn vào cánh cửa phòng đang đóng chặt, do dự một chút mới lên tiếng: “Ông xã, anh nói xem thằng nhóc Gia Thành có phải là để mắt đến con gái mình không?”
Trần Bằng gập quyển sách lại, có chút suy tư nói: “Có lẽ là vậy.”
Mai Bảo Phượng khẽ thở dài một tiếng: “Đứa nhỏ đó cái gì cũng tốt, chỉ có điều lớn hơn con gái mình nhiều quá, làm sao mà được.”
Trần Bằng nhìn vợ cau mày, không cho là đúng: “Hai đứa cách nhau chỉ tám tuổi, đâu có nhiều. Hơn nữa người như vậy mới có thể bảo vệ tốt con gái của mình.”
“Không phải đâu, lớn hơn ba bốn tuổi thì không sao, còn nhiều hơn nữa thì chính là cách biệt thế hệ đó, sẽ rất khó hòa hợp với nhau.” Mai Bảo Phượng nhanh miệng phản đối.
“Hửm, cách biệt thế hệ, em là đang chê anh già sao? Anh lớn hơn em đến mười tuổi.” Trần Bằng híp mắt nhìn vợ, tà tà mỉm cười hỏi.
Mai Bảo Phượng biết mình lỡ lời, liền nhanh chóng sửa miệng lại: “Không phải không phải. Chọn chồng phải chọn người chững chạc, mạnh mẽ mới có thể làm chỗ dựa vững chắc chứ.”
“Vậy mới phải, con gái mình mặc dù làm việc rất có năng lực, nhưng tính tình vẫn còn trẻ con, nếu lại tìm một thằng chồng trẻ con về, sinh thêm một đứa nhỏ, ba đứa trẻ chụm lại, đứa nào chăm đứa nào đây.” Trần Bằng chậm rãi nói, trong giọng nói còn chứa đựng sự lo lắng. Đáng thương tấm lòng cha mẹ, họ vĩnh viễn không yên tâm về con cái của mình bất kể chúng có trưởng thành hay chưa.
Mai Bảo Phượng gật gật đầu, cảm thấy lời của chồng mình rất có lý: “Ông xã, vậy ý anh là chấp nhận Gia Thành làm con rể sao?”
Trần Bằng hừ lạnh một tiếng: “Còn phải xem thằng nhóc đó cố gắng đến mức nào nữa.”
Đây chính là gián tiếp thừa nhận.
Mai Bảo Phượng sau khi gỡ bỏ khúc mắt về tuổi tác của Lý Gia Thành, cẩn thận suy xét lại một lượt, cảm thấy đứa con rể này càng nhìn càng thích, hận không thể ngay lập tức gả con gái ra ngoài: “Con gái mình hình như vẫn chưa nhận ra tình cảm của Gia Thành thì phải, anh xem em có nên nói chuyện này với con bé không?”
“Không cần đâu, cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên. Trần Viện không nhận ra là vì thằng nhóc đó chưa đủ cố gắng. Hừ, nếu thích con gái của chúng ta không chịu ra sức thì ráng mà chịu, con của mình lớn lên xuất sắc như vậy, gả sớm thì chỉ có lợi cho thằng nhóc kia.” Thâm tâm Trần Bằng cảm thấy rất mâu thuẫn. Khách quan mà nói, Lý Gia Thành đúng thật là một người rất tốt, giàu có, chững chạc, lại sống rất lành mạnh và đứng đắn. Nếu giao phó con gái của mình cho một người như vậy thì ông có thể an tâm. Nhưng mỗi khi nghĩ đến đứa con gái mà ông vất vả nuôi mấy chục năm trời sắp bị người ta bắt đi mất, không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng khó chịu, ngay cả Lý Gia Thành có tốt như thế nào đi chăng nữa ông cũng thấy thật chướng mắt.
Lý Gia Thành hoàn toàn không hề hay biết mình đã trở thành nhân vật sổ đen cần giám sát của Trần Bằng. Lúc này anh đang ở cùng Trần Viện trong thư phòng nhà cô, vô cùng nghiêm túc làm công việc chính đáng: thảo luận kịch bản.
“Trần Viện, em nói kịch bản này thật sự không cần sửa lại sao?” Lý Gia Thành cau mày hỏi.
Trần Viện ngạc nhiên, “Sao lại phải sửa, em và anh Hồ Phong đã chỉnh lại nhiều lần rồi, anh thấy không ổn à?”
“Không phải không ổn, nhưng còn một vài chỗ không thích hợp.” Lý Gia Thành ngẫm nghĩ chốc lát rồi phát biểu.
Lý Gia Thành không biết phải trả lời như thế nào, thật ra kịch bản này đã rất tốt. Chỉ là : “…Tại sao trong kịch bản của em lại không có anh?”
Trong các tuyến nhân vật phụ, ngay cả Lý Nhã Hân, em gái anh cũng xuất hiện, vậy thì anh ở đâu? Anh cũng không phải thiết tha gì một cảnh ngắn trong phim, nhưng nó lại phản ánh được trọng lượng của anh trong lòng Trần Viện. Nếu trong lòng của cô có anh, chắc chắn sẽ có bóng dáng của anh trong tác phẩm của cô ấy, đằng này ngay cả người xa lạ nhất cũng xuất hiện, mà chồng tương lai của Trần Viện lại không thấy đâu.
Trần Viện nhìn Lý Gia Thành bằng một ánh mắt kì dị: “Anh… phim này nói về âm nhạc, đâu phải là thương giới đâu mà lại có anh.”
“Vậy lại sao lại có Nhã Hân, ý anh là vai Bảo Ngọc.”
Trần Viện vươn tay đập lên trán, cảm Thấy Lý Gia Thành càng lớn càng sống thụt lùi, Vị tổng giám đốc anh minh thần võ của ngàu xưa đâu mất rồi, người hiện tại ngồi ở đây ngay cả một vai phụ cũng so đo với em gái của mình.
“Bởi vì Bảo Ngọc là bạn thân của Thiên di nên mới xuất hiện. Hơn nữa vai chính trong phim này là nhóm nhạc The Bolt, cho nên những nhân vật phụ cũng phải xoay quanh The Bolt chứ không phải là Thiên Di.”
Lý Gia Thành nghe Trần Viện giải thích, cảm thấy cũng có lý. Anh không xuất hiện trong kịch bản này bởi vì anh không có bất kỳ liên quan nào với Nam Nhi, chứ không phải vì trong lòng Trần Viện không có anh. Nhưng có điều….
“Còn cái kết cũng không ổn. Tại sao Thiên Di lại có bạn trai trong trường đại học? Cái kết này tầm thường quá.” Nếu anh không xuất hiện trong kịch bản, tốt nhất Trần Viện trong kịch bản cũng không được có người yêu.
“Sao lại tầm thường, tình yêu thời đại học không phải là rất đẹp sao. Cuối phim, The Bolt và những người bạn của bọn họ đều có một khởi đầu tốt đẹp, như thế sẽ khiến người xem được thỏa mãn.”
Lý Gia Thành vẫn không cho là đúng: “Tại sao nhất định phải có bạn trai, không phải có rất nhiều kết thúc tốt đẹp khác em có thể chọn lựa hay sao.”
Thấy Lý Gia Thành vẫn kiên trì, Trần Viện vừa khó hiểu vừa bực bội: “Tại sao lúc trước anh không chịu đọc kịch bản, để mọi người chuẩn bị sắp hoàn tất đến nơi mới ý kiến này ý kiến nọ.” Cô vừa cau mày vừa bĩu môi nói.
Lý Gia Thành nhận ra Trần Viện không vui, cũng không tiếp tục nhắc đến vấn đề này với cô nữa. Sau này đích thân anh bàn lại với đạo diễn là được rồi.
“Em đừng giận, anh chỉ thắc mắc một chút thôi, em không thích nghe thì anh không nói nữa. Được không.”
“Hừ!” Trần Viện bắt chéo hai tay trước ngực, quay đầu sang chỗ khác, không chịu nhìn Lý Gia Thành.
Lý Gia Thành nhìn Trần Viện, trông cô lúc này đặc biệt giống một con mèo nhỏ đang xù lông, cảm thấy thích thú không chịu được. Tuy vậy anh cũng không dám tiếp tục chọc cô giận. Anh nhích lại gần, vươn tay lên vuốt nhẹ tóc cô: “Đừng giận nữa, tối anh dẫn em đi ăn có được không!”
Thực ra Trần Viện cũng cảm nhận được bản thân có chút vô lý, nhưng lỡ phóng lao rồi thì phải theo lao, bây giờ Lý Gia Thành cho cô một bậc thang cô liền nhanh chóng nắm bắt. Tuy vậy cô vẫn không muốn cho anh sắc mặt tốt. Trần Viện bắt lấy tay anh, phủi ra khỏi tóc mình, hừ lạnh một cái mới lên tiếng: “Em ăn cho anh nghèo luôn.”
“Ha ha ha. Được rồi, tối nay em phải cố gắng nhiều đó. Muốn ăn cho anh nghèo cũng không phải dễ đâu.” Lý Gia Thành bật cười sảng khoái. Khoảnh khắc anh cười rộ lên, ngay cả Trần Viện cũng phải ngây người.
Từ khi cô quen biết Lý Gia Thành cho đến giờ, vẫn chưa từng thấy anh nở nụ cười thoải mái đến như vậy. Nhìn nụ cười sáng sủa của anh, cô có cảm giác cả người như được cơn mưa xuân gột rửa, tươi mới và thanh sảng. Cô vươn tay lên, che chắn lồng ngực tựa như có một con nai đang chạy loạn, thầm mắng bản thân không có tiền đồ, càng già càng xuống dốc, trông thấy mỹ nam cười liền vứt bỏ hết tiết tháo.
Lý Gia Thành thấy Trần Viện đặt tay lên lồng ngực, liền thu lại nụ cười, lo lắng hỏi: “Em sao vậy, không khỏe chỗ nào sao?”
Trần Viện đưa tay lên sờ sờ mũi: “Không có, không nói đến chuyện này nữa. Được rồi, tối nay em sẽ không ăn món ngon nhất, chỉ gọi món đắt nhất, nhất định phải khiến anh hối hận vì dẫn em đi ăn.”
Xác nhận Trần Viện thực sự không có gì, Lý Gia Thành mới an tâm trở lại, cố tình phớt lờ ánh mắt cảnh cáo của Trần Viện, tiếp tục vươn tay lên vuốt nhẹ mái tóc dài đen mượt: “Vậy bảy giờ anh sang đón em nhé.” Thật ra anh rất muốn ở lại với Trần Viện đến tối rồi mới đưa cô đi ăn, nhưng không hiểu tại sao gần đây ba của cô luôn nhìn anh với ánh mắt đầy địch ý, khiến anh muốn ở một mình với Trần Viện lâu hơn một chút cũng không được.
Trần Viện gật đầu thay câu trả lời. Khẽ lườm cánh tay của Lý Gia Thành một chút nhưng vẫn không có ý phủi nó ra. Lý Gia Thành vui vẻ mỉm cười, vừa hưởng thụ cảm xúc mềm mại trên bàn tay, vừa suy nghĩ về kế hoạch hẹn hò tối nay. Đúng vậy, hai người đêm nay sẽ có một đêm hẹn hò đúng nghĩa, không có người thứ ba, không có công việc, chỉ có bữa tối dưới ánh nến cùng âm nhạc du dương.
Lý Gia Thành đang vô cùng hưởng thụ với trí tưởng tượng của mình, chợt nhớ ra Albert Diệp cũng từng đi ăn riêng với Trần Viện thì cả người bỗng chốc trở nên khó chịu: “Trần Viện, hôm nay Albert Diệp có gọi cho em không, có đề nghị gì quá phận hay không?”
Trần Viện cau mày nhìn Lý Gia Thành, nói: “Anh mà hỏi lại vấn đề này nữa thì tối nay đi ăn một mình luôn đi.”
Thật ra Trần Viện không cố ý làm mình làm mẩy. Nhưng Lý Gia Thành từ khi đi công tác về, ngày nào cũng hỏi cô những câu tương tự như: Hắn có gọi cho em không, hắn có hẹn gặp em không, hắn có liên lạc với em không… Mỗi ngày một hai lần cũng không nói, đằng này anh ta lại liên lục hỏi với tần số kinh hoàng, khiến người có tính tình tốt như Trần Viện cũng phải bực bội.
Lý Gia Thành biết điều ngậm miệng, không nhắc lại chủ đề này nữa. Khó lắm mới có dịp hẹn hò cùng Trần Viện, anh cũng không muốn vì những kẻ không đâu làm hỏng nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT