Đến khi được người của Nghiên phi đưa về Thái y viện thì trời đã tối. Lê Tử Hà nằm lỳ trên giường nhìn ánh sáng trong phòng dần mờ đi, ý thức vẫn
rõ ràng nhưng đầu óc lại mê man. Lúc nàng được đỡ về có không ít y đồng
đến xem náo nhiệt. Sau đó Phùng Tông Anh cũng chạy tới rồi cầm lấy tờ
giấy rời đi, Thái y viện chợt yên tĩnh trở lại, như thể trong viện chỉ
có mỗi mình nàng.
Đã đi chẩn bệnh cho Vân Tấn Ngôn rồi sao?
Lê Tử Hà liếc nhìn giấy tờ tán loạn trên mặt bàn, nhắm mắt lại chìm vào
giấc ngủ thật say. Trước mắt, việc nàng nên làm chính là nghỉ ngơi thật
tốt, an tâm dưỡng thương.
Một làn gió mát bỗng ập vào phòng, thổi bay giấy tờ trên bàn nhẹ nhàng rơi xuống đất. Cánh cửa vốn khép hờ lại
khe khẽ mở ra. Thẩm Mặc mặc áo đen gọn gàng, tóc dài xõa trên vai tung
bay trong làn gió.
Nhẹ nhàng bước tới, Thẩm Mặc trở tay đóng cửa
lại, thoáng thấy giấy tờ rơi đầy đất thì khom lưng nhặt lên từng tờ một. Trong phòng chỉ có ánh trăng tĩnh mịch nhìn không rõ chữ viết trên
giấy. Thẩm Mặc chỉ liếc nhìn qua rồi xếp lại đặt lên bàn, cầm nghiên mực dằn lên, sau đó ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh lẳng lặng nhìn Lê Tử Hà
ngủ say.
Bóng đêm sâu lắng che khuất khuôn mặt của Lê Tử Hà, chỉ
có thể loáng thoáng thấy nàng nằm lỳ trên giường, đầu nghiêng trên mặt
gối. Mặc dù không thấy rõ mắt mũi nàng nhưng tâm trí của Thẩm Mặc vẫn có thể phác thảo rõ nét dáng vẻ của nàng. Nếu so sánh với những cô nương
khác, tướng mạo của nàng chưa đạt tới mức khuynh quốc khuynh thành, thậm chí còn không xứng dùng từ tiểu thư khuê các, bình thường đến mức nếu
ném vào đám đông cũng không tìm ra được. Nhưng đó là đối với người khác, còn đối với hắn thì Lê Tử Hà rất đặc biệt, đặc biệt đến mức từng cái
nhăn mày từng nụ cười đều vô tri vô giác khắc sâu vào đáy lòng sau ba
năm yên lặng quan sát.
Thẩm Mặc không biết tại sao mình lại có
tâm tư như vậy. Mới đầu tự nói với mình điều này cũng chỉ vì lòng quan
tâm tới đồ nhi, nhưng hắn không thể không thừa nhận, tình cảm dành cho
Thẩm Ngân Ngân không được đến mức này. Hắn vốn là người tự do tự tại,
hắn đã từng ám hiệu cho mình rằng tình cảm đặc biệt dành cho Lê Tử Hà
này cũng chỉ là tình thầy trò mà thôi. Nhưng hắn lại không muốn cố ý đè
nén ép buộc mình về mặt tình cảm, muốn gặp thì liền vào cung. Ở dưới gốc cây kia cho dù không nhìn thấy bóng người nhưng cũng có thể làm cho hắn thấy an tâm. Muốn nàng cảm nhận được sự tồn tại của mình, liền cầm tiêu thổi một khúc Thanh Tâm ngâm, cho dù nàng không biết đó chính là
mình.... ...
Hắn cho rằng mình vẫn có thể tiếp tục phương thức
này, chỉ cần để cho hắn có thể thấy nàng mọi lúc như hồi ở núi Vân Liễm
là đủ rồi.
Nhưng thấy nàng hằng đêm khó ngủ, thấy nàng ngày càng
gầy đi, thấy ánh mắt nàng càng thêm lạnh lẽo, thấy nàng bị người chèn
ép, chà đạp thân thể của mình, hôm nay còn bị phạt roi mà vẫn bình tĩnh
như nước hồ thu. Từ một trận sóng nhỏ lăn tăng chợt hóa thành sóng to
gió lớn, ùa vào từng góc trong đáy lòng. Không thể nói rõ là tức giận
hay ứ đọng, như thể có người cứ hết lần này tới lần khác chèn ép ở ngực
còn thỉnh thoảng gõ vào trong đó khiến cho đau đớn từng cơn.
Thẩm Mặc đứng lên, đi tới bên giường. Ba vết roi trên lưng Lê Tử Hà, hai
ngang một dọc, máu chảy ra đã đóng vảy. Y phục bị roi quất rách dính má
dán sát vào lưng, trong bóng tối vết thương đan xen lại càng dữ tợn.
Thẩm Mặc vươn tay ra, không kiềm chế được mà khẽ run rẩy, từ từ đến gần
vết thương. Như thể chỉ cần mình xoa lên vết thương ấy thì nó sẽ không
giày vò Lê Tử Hà nữa. Nhưng khi cảm giác được có ánh mắt nhìn chằm chằm
vào mình, hắn chợt rút tay về, thấy Lê Tử Hà đang mở to mắt nhìn mình
với vẻ ngờ vực khó hiểu.
"Người tới làm gì?" Lê Tử Hà lạnh lùng hỏi với giọng hơi khàn khàn.
"Vậy ta đi tìm Ngân nhi." Thẩm Mặc khẽ thở dài, xoay người định rời đi.
Lê Tử Hà nghe vậy lập tức quay mặt sang, vội cất giọng khàn khàn nói: "Không cần! Người làm cũng được."
Thẩm Mặc xoay người nhìn Lê Tử Hà, thấy nàng lại rũ mí mắt xuống quay mặt
đi, nghĩ đến bây giờ đã muộn, muốn dẫn Thẩm Ngân Ngân đến đây cũng phiền toái mà lại nguy hiểm, huống chi bản thân hắn cũng không phải loại
người cổ hủ, nếu Lê Tử Hà không để ý, hắn cũng không do dự nữa, nên xử
lý vết thương sớm mới tốt.
Lấy rượu thuốc và chút bột thuốc đã
chuẩn bị từ trước, lại rút một chiếc khăn từ trong tay áo ra, đặt hết
lên giường nhỏ nhẹ căn dặn, "Có thể hơi đau một chút, cố gắng chịu
đựng."
Y phục rách toác trên lưng Lê Tử Hà bị máu nhuộm đỏ, dính
lên miệng vết thương. Thẩm Mặc nhíu mày, vô cùng cẩn thận chậm rãi cởi y phục ra.
Tay Thẩm Mặc rất lạnh, thỉnh thoảng chạm phải làn da
nóng bỏng của Lê Tử Hà thì lại rời đi như bị đả thương, rồi lại đưa tay
về chạm lên lưng Lê Tử Hà. Cảm nhận được cơ thể cứng ngắc của Lê Tử Hà
khẽ run, Thẩm Mặc vận nội lực dồn vào đầu ngón tay truyền sang miệng vết thương nhằm giúp cho Lê Tử Hà giảm bớt cơn đau.
Cuối cùng cũng
gỡ được hết lớp y phục dính trên miệng vết thương ra. Tuy nói không tốn
bao nhiêu hơi sức, nhưng Thẩm Mặc vẫn thở phào nhẹ nhõm. Hai tay gồng
lên, xé rách y phục khỏi lưng nàng vang lên một tiếng “xoạt”. Bờ lưng
trần trụi của Lê Tử Hà hiện ra trước mắt Thẩm Mặc, ngoại trừ vết thương
dữ tợn, dưới ánh trăng làn da trắng noãn nõn nà như được phủ ánh sáng
bàng bạc. Thẩm Mặc lúng túng quay mặt đi, đổ rượu thuốc ra khăn bắt đầu
rửa sạch vết thương cho Lê Tử Hà.
Lúc đầu Lê Tử Hà cảm thấy vết
thương khó khăn lắm mới đóng vảy cứ như bị xé rách một lần nữa, thân thể không tự chủ mà căng cứng. Sau đó một dòng nước ấm lan tràn ra thấm hết cơn đau đớn, dần dần chảy vào trái tim làm cho cả người thoải mái ấm
áp. Toàn thân mệt mỏi tới bây giờ mới hoàn toàn buông lỏng, không để ý
đến cơn đau trên lưng nữa, ý thức dần dần mơ hồ chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Mặc bôi thuốc xong, băng kín vết thương, thấy nàng đã ngủ liền đắp chăn cho nàng. Sau đó lục tìm quần áo trong tủ của Lê Tử Hà rồi đặt bên
giường, lo xong hết những việc này mới ngồi lại bên bàn hờ hững nhìn Lê
Tử Hà. Nhìn lướt qua bột Diễm Diên Thảo trên bàn, chất kịch độc này hắn
rõ ràng hơn bất cứ ai không ngờ lại phát hiện nó ở trong tủ của Lê Tử
Hà.
Hoa Túc Dung và Diễm Diên Thảo đều là loại thuốc chỉ có ở Tây Nam, phía bắc chỗ Vân Đô ít có người biết, dùng nó để hạ độc ở nơi như
hoàng cung quả thực rất khó bại lộ. Hoa Túc Dung này dùng cũng không
sao, nhưng còn Diễm Diên Thảo này.....Rốt cuộc vì sao nhất định phải đưa người khác vào chỗ chết? Và kẻ mà nàng muốn đưa vào chỗ chết là ai?
Thẩm Mặc nắm Diễm Diên Thảo trong lòng bàn tay, do dự trong chốc lát rồi
nhét vào tay áo, ngẩng đầu nhìn Lê Tử Hà thở dài khẽ nói: "Nếu đã như
thế, ta sẽ cùng ngươi.... ..."
Câu nói khẽ khàng, kèm theo tiếng
thở dài như có như không bị gió đêm thổi tan hòa vào không khí, như thể
chưa bao giờ tồn tại. Thẩm Mặc liếc nhìn Lê Tử Hà lần cuối cùng rồi đứng dậy rời đi.
***
Lê Tử Hà tỉnh lại là vì có người lay tỉnh.
"Lê Tử Hà! Lê Tử Hà!" Trịnh Hàn Quân muốn đánh thức Lê Tử Hà nhưng không
dám quá lớn tiếng, chỉ có thể hạ thấp giọng liên tục đẩy đẩy bả vai Lê
Tử Hà.
Lê Tử Hà cảm thấy lưng mình đau buốt, mới nghe thấy có
người đang gọi nàng. Mơ hồ mở mắt, lại thấy khuôn mặt phóng đại của
Trịnh Hàn Quân trước mặt mình, lập tức tỉnh táo trở lại.
"Chuyện gì thế?" Lê Tử Hà hờ hững hỏi.
"Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi! Mau mau, ngươi mau dậy đi!" Trịnh Hàn Quân
thấy Lê Tử Hà tỉnh, vui mừng rạng rỡ, ngay sau đó lại nhớ đến chuyện gì
đó, lo âu thúc giục Lê Tử Hà, một tay định vén chăn của Lê Tử Hà.
Lê Tử Hà nhíu mày, lạnh lùng nói: "Khoan đã! Hôm qua bị phạt roi, sợ là không xuống giường được, có gì Trịnh công tử cứ nói đi."
Lê Tử Hà bị phạt? Hình như cũng có nghe loáng thoáng. Trịnh Hàn Quân buông tay, vừa rồi quá nóng lòng đã quên mất chuyện này.
"Không được! Đằng nào ngươi cũng phải xuống giường, Ngân Ngân.....Ngân Ngân
đang chờ ngươi tới cứu đó!" Trịnh Hàn Quân vừa nghĩ tới Thẩm Ngân Ngân
gấp đến độ đỏ hết cả mắt, đi đi lại lại trước mắt Lê Tử Hà.
Lê Tử Hà thản nhiên hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể nói cặn kẽ chút được không?"
Trịnh Hàn Quân dằn lại nỗi sốt ruột ngồi xuống cạnh bàn, trầm giọng nói: "Hôm qua Hoàng thượng cả ngày không ra khỏi Cần Chính điện, mọi người cầu
kiến ở ngoài điện thế nào đi nữa cũng cánh cửa vẫn đóng im lìm. Cuối
cùng Phùng viện sử cả gan phá cửa mới phát hiện Hoàng thượng đã ngủ mê
man trong điện không dậy nổi, cũng không tìm được nguyên nhân cụ thể.
Cuối cùng Phùng viện sử đoán có thể là do Hoàng thượng bị mệt, sai người đưa Hoàng thượng về Long Hoàn cung nghỉ ngơi. Vốn cho rằng như vậy là
xong, chờ Hoàng thượng tỉnh lại nữa thôi. Nhưng đêm qua Phùng viện sử
lại đột nhiên nói Hoàng thượng bị đầu độc, bảo là cái gì Dung gì đó
không nhớ rõ nữa. Nói như vậy sự tình càng nghiêm trọng rồi, đêm qua
hoàng cung náo loạn thấu trời, bắt đầu truy tìm hung thủ từ Tây Uyển.
Nhưng! Nhưng.....Thuốc độc đó không ngờ lại ở chỗ Ngân Ngân! Đêm qua
Ngân Ngân đã bị người bắt đi rồi, ngươi mau nghĩ cách gì đi. Tại sao
Ngân Ngân có thể hạ độc được chứ?"
"Vì sao không thể?" Lê Tử Hà giương mắt bình thản nhìn Trịnh Hàn Quân.
Trịnh Hàn Quân nhướng mày, trong lòng bỗng thấy hụt hẫng, giống như bị ai đó
ném từ trên cao xuống. Vì sao không thể? Hắn nói không thể thì là không
thể!
"Ngân Ngân là cô nương đơn thuần thiện lương, vốn dĩ vào
cung chỉ vì ngươi, đầu độc Hoàng thượng làm gì chứ? Huống chi nguồn gốc
của chất độc kia rốt cuộc từ đâu có cũng không ai biết, chỉ tìm được
trên người Ngân Ngân. Ngân Ngân luôn mang theo mấy vật kỳ quái theo
người, cũng không thể vì vậy mà định tội bừa bãi được!"
"Trịnh
công tử, tranh đấu chốn cung đình, công tử lớn lên ở nhà quan thì phải
hiểu rõ hơn Tử Hà chứ. Ngày trước Ngân nhi bị Hoàng thượng gọi đến, đơn
độc chung đụng với Hoàng thượng. Hôm nay Hoàng thượng trúng độc, lại tìm thấy độc dược trong người nàng. Tội này không phải chỉ một câu không
thể nào là có thể giải thích được."
"Ngươi!" Trịnh Hàn Quân không nhìn nổi dáng vẻ không mặn không nhạt của Lê Tử Hà, đập bàn cả giận
nói: "Con mẹ nó rốt cuộc ngươi có phải là sư huynh của Ngân Ngân không?
Nàng vào cung là vì ngươi, hôm nay xảy ra chuyện chẳng lẽ ngươi không có chút nào đau lòng? Đã vậy còn muốn đổ tội lên đầu nàng!"
"Trịnh
công tử!" Lê Tử Hà trầm giọng ngắt lời Trịnh Hàn Quân lạnh lùng nói: "Tử Hà không phải không quan tâm đến Ngân nhi, mà đang phân tích tình thế
trước mắt. Nếu la to có thể giải quyết vấn đề thì cho dù bị thương Tử Hà cũng không ngại đi cùng với Trịnh công tử."
"Tình thế ngươi nói
chính là bọn họ bắt Ngân Ngân, xác nhận Ngân Ngân chính là kẻ đầu độc,
cho dù có hung thủ thật sự, cũng dùng Ngân Ngân làm hình nhân thế mạng!" Trịnh Hàn Quân không kiên nhẫn lớn tiếng quát lại. Mặc dù hắn không
muốn thừa nhận, nhưng tội đầu độc Hoàng thượng, trừ phi tìm được hung
thủ thật sự, nếu không cho dù không có chứng cứ thiết thực là Ngân Ngân
gây nên, nàng cũng không thể thoát thân.
"Đúng vậy, ý của Tử Hà chính là thế."
"Chuyện đó ngươi có biết không? Rốt cuộc là độc dược gì? Chẳng lẽ không có khả
năng do người khác hạ độc sao?" Trịnh Hàn Quân cố gắng khống chế tâm
tình, trầm giọng hỏi.
"Căn cứ theo lời Trịnh công tử vừa nói, làm cho người ta ngủ mê man không tỉnh, mạch tượng bình thường, còn có chữ
Dung kia, thì đó hẳn là hoa Túc Dung. Hoa Túc Dung sinh trưởng ở miền
Tây Nam nước ta, ở Vân Đô chỉ có trên núi Vân Liễm mới có.... ..."
Trịnh Hàn Quân nghe vậy, vẻ hoảng hốt hiện rõ trên mặt, thừ người ra không
biết phải làm thế nào. Vốn định tìm Lê Tử Hà nghĩ cách minh oan cho Thẩm Ngân Ngân, nhưng hắn nói như vậy khiến mình càng thêm chắc chắn lần này Ngân Ngân lành ít dữ nhiều rồi!
"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ......" Vẻ mặt Trịnh Hàn Quân nhất thời mất đi thần thái, giọng nói cũng không có sức lực.
Lê Tử Hà khẽ thở dài, nói: "Tử Hà có một kế, không biết Trịnh công tử có muốn nghe?"
"Kế gì?"
"Công tử hãy đưa Ngân nhi rời đi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT