Sáng hôm sau, Lê Tử Hà đưa thuốc cho Nghiên phi xong liền đến Phúc Tú cung tìm Thẩm Ngân Ngân, chuyện của nàng xử lý xong sớm thì tốt hơn. Có thể Trịnh Hàn Quân trước sau cũng đã chuẩn bị, người của Phúc Tú cung đều nhắm một mắt mở một
mắt với Thẩm Ngân Ngân, còn Lê Tử Hà là sư huynh nàng, còn có thân phận y đồng, tới thăm hỏi cũng không có ai chỉ trích.
Mở cửa thấy Thẩm Ngân Ngân đang cầm một quyển y thư, Lê Tử Hà nhíu mày cười hỏi: "Ngân Nhi cũng đọc y thư ư?"
"Ơ kìa sư huynh, gần đây muội chăm chỉ lắm đó." Thẩm Ngân Ngân đóng cửa
lại, quay lại chống đầu ngồi xuống, nói: "Phải nói là muội chăm chỉ xưa
nay rồi, chỉ tại sư huynh không thấy mà thôi."
"Hả? Ngân Nhi biết nghe lời từ khi nào vậy?" Lê Tử Hà cười khẽ, không biết muội ấy lại giở trò gì.
"Sư huynh, sư huynh, muội hỏi huynh chuyện này!" Thẩm Ngân Ngân không trả
lời câu hỏi của Lê Tử Hà, đột nhiên thần bí tiến tới bên người nàng, co
đầu rụt cổ nói: "À, cái đó.......Cái đó.... ..."
"Rốt cuộc muội muốn hỏi gì? Cứ nói thẳng đi." Lê Tử Hà nhìn nàng ngắc ngứ, muốn nói lại thôi, lập tức ngắt lời hỏi thẳng.
Mặt Thẩm Ngân Ngân bỗng đỏ bừng, chống cằm rót ly trà, uống cạn rồi vỗ
ngực, khuôn mặt vẫn ửng hồng, lại rúc vào bên cạnh Lê Tử Hà hít sâu một
hơi nói: "Sư huynh nói nam tử có thể cùng nam tử.......Chuyện đó......."
Lê Tử Hà nhíu mày, đẩy đầu Thẩm Ngân Ngân ra, nghiêm mặt nói: "Muội hỏi cái này làm gì?"
Người học y, tất nhiên hiểu rõ chuyện nam nữ, nhưng lời nói này sao có thể
thốt thành lời? Hay là nói tình yêu giữa nam nhân. Lê Tử Hà không hiểu
liếc nhìn Thẩm Ngân Ngân, sao tự dưng lại hỏi chuyện này? Chẳng lẽ nàng
đã nhìn lầm Trịnh Hàn Quân này sao?
"Ngân Nhi, là tiểu cô nương, có mấy lời không thể nói bừa, có một số việc, không biết tốt hơn là biết."
"Dạ." Mặt Thẩm Ngân Ngân lại đỏ ửng, trước kia vẫn cho là sư huynh là nam tử, vì vậy những lời này vẫn do dự không dám lên tiếng hỏi. Nhưng dù đã
biết sư huynh là gái nhưng thời gian xem nàng là nam tử trong tiềm thức
quá dài, khó khăn lắm mới từ tình yêu say đắm biến chuyển thành niềm tin lệ thuộc đơn thuần, hỏi thẳng chuyện xấu hổ như vậy. Thẩm Ngân Ngân vẫn còn hơi lúng túng, yên lặng xoay người gục xuống bàn, trong lòng đang
suy tính, nam tử cùng nam tử.... ...
Lê Tử Hà chỉ thấy Thẩm Ngân
Ngân giơ một ngón trỏ lên, lại giơ thêm một ngón trỏ khác, nghiêm túc
nhìn tay mình, thấy thế nào cũng không được, không khỏi cười "Hì hì" một tiếng.
Thẩm Ngân Ngân phục hồi tinh thần lại, buồn bực nói: "Không thể nào, nam tử cùng nam tử.......Làm thế nào.... ..."
"Ngân Nhi, sư huynh vừa mới nói nói gì?" Lê Tử Hà cố tình nghiêm mặt lại.
"Thôi đi, vậy sư huynh, muội hỏi huynh một chuyện khác nhé." Thẩm Ngân Ngân
xua tay, giơ y thư trong tay lên, nói: "Xương gãy lìa, có thể nối lại
không?"
Lê Tử Hà nghiêm túc hẳn lên, mặc dù không biết Thẩm Ngân
Ngân hỏi chuyện này để làm gì, nhưng vẫn đáp: "Phải xem mức độ gãy như
thế nào, thời gian gãy đã bao lâu. Nếu vết thương nhẹ mà cứu trị kịp
thời đương nhiên có thể nối liền, nhưng nếu kéo dài quá lâu e rằng sẽ để lại tật, nếu thương nặng thì vô phương cứu chữa."
"A.......Huynh nói sư phụ có cách không?"
Lê Tử Hà lắc đầu, chỉ biết ý thuật của Thẩm Mặc rất uyên thâm, nhưng không biết uyên thâm đến mức nào. Thường ngày nàng theo hắn xuống núi chẩn
bệnh, tất cả đều là bệnh chứng tương đối bình thường, cũng chưa thấy hắn nối xương bao giờ.
"Ngân Nhi, sao hôm nay muội hỏi nhiều chuyện thế? Muội muốn chữa bệnh cho ai?"
"Ồh.......Một người bạn, xương đùi bị gãy, không thể đi lại, thật đáng tiếc.... ..."
Thẩm Ngân Ngân buông sách xuống, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ
đến tên nam nhân gặp ở phủ thừa tướng kia, áo trắng phiêu lẵng, lịch sự
tuấn nhã, mãi mãi làm cho người ta cảm thấy ấm áp, mang theo nụ cười
khoan dung, nhưng lại không thể đi lại.... ...
Xương đùi? Lòng Lê Tử Hà chùng xuống, không muốn nhiều lời, liền nói sang chuyện khác,
hỏi: "Ngân Nhi, hôm nay tới đây ta cũng có một chuyện muốn hỏi."
"Dạ, có chuyện gì ạ?" Sư huynh còn có chuyện không hiểu nữa sao.... ...
"Nếu để muội và Trịnh Hàn Quân rời khỏi hoàng cung, muội có bằng lòng không?" Lê Tử Hà không muốn quanh co lòng vòng, hỏi thẳng.
Thẩm Ngân Ngân há to miệng, không ngờ sư huynh lại hỏi mình chuyện này,
trong lòng trống rỗng. Lại nghĩ đến những ngày cùng Trịnh Hàn Quân chơi
đùa ở Vân Đô, đến các quán rượu hoành hành, thỉnh thoảng ra ngoại ô săn
thú, cũng không tồi thì phải? Gật đầu, nói: "Chỉ cần có thể tránh việc
cả đời vùi trong hoàng cung, thế nào cũng được!"
"Được, vậy ta về trước, nhớ những lời hôm nay ta nói." Lê Tử Hà dứt khoát đứng dậy,
không chờ đến Thẩm Ngân Ngân trả lời liền ra ngoài.
Thẩm Ngân
Ngân chán nản ngồi xuống cạnh bàn, đi thì đi thôi, bám theo sư huynh
cũng chỉ làm gánh nặng, dù sao tiểu tử họ Trịnh kia cũng không dám ức
hiếp nàng!
Nghĩ tới đây, Thẩm Ngân Ngân nhếch môi cười, định cất
kỹ y thư, bất giác liếc xuống dưới bàn. Chỗ sư huynh vừa ngồi hình như
rơi vật gì đó, vội vàng chạy tới nhặt lên. Là một túi vải nhỏ, không
thêu thùa gì, màu xám tro, quả nhiên là phong cách của sư huynh. Mở ra
xem, thì ra là một túi hoa Túc Dung, lần sau gặp sư huynh trả lại cũng
được!
Thẩm Ngân Ngân phủi bụi trên túi vải, nhét vào trong ngực bước vào phòng ngủ.
Thuốc của Nghiên phi một ngày hai lần sáng tối, Lê Tử Hà ra khỏi Thái y viện đi về phía Nghiên Vụ điện.
Tiểu Quất vừa thấy Lê Tử Hà, vội vàng mỉm cười ra đón, nói: "Lê y đồng đến
thật đúng lúc, nương nương vừa mới thức dậy." Nói rồi nhận lấy nồi thuốc trong tay Lê Tử Hà, khẩn khoản vào điện, bỗng quay đầu lại nói: "Lê y
đồng đứng sững người ra đó làm gì? Cùng ta vào trong đi."
Lê Tử Hà dõi mắt theo, thuốc đã đưa đến rồi, vì sao còn muốn nàng vào trong?
Tới ngoại điện đã nghe thấy giọng nữ lanh lảnh quen thuộc, "Tỷ tỷ thật đúng là đơn thuần thiện lương! Hôm qua y đồng này được Hoàng thượng gọi tới, hôm nay Hoàng thượng ở Cần Chính Điện suốt cả một ngày, còn không lâm
triều, đến giờ vẫn chưa ăn cơm. Bây giờ ngoài Cần Chính Điện, nô tài quỳ đầy đất, sáng nay tỷ tỷ còn không hỏi y đồng kia hôm qua đã xảy ra
chuyện gì?"
"Lê y đồng cũng chỉ phụng mệnh đưa thuốc cho ta,
chuyện của Hoàng thượng, lúc ấy ta cũng không nghe nói." Trong lời nói
của Nghiên phi mang vẻ tức giận hiếm hoi.
Lê Tử Hà vào điện liền
thấy Nghiên phi và Diêu phi nhìn chằm chằm vào nhau không hề nhượng bộ,
rũ mắt xuống an phận đứng một bên.
"Ơ, còn tưởng rằng tỷ tỷ tâm
tình bình lặng như nước, thản nhiên xuất trần rồi, thì ra vẫn còn lòng
quan tâm sao." Diêu phi đặt tách trà xuống, nhíu mày nhìn Lê Tử Hà, phục trang màu đỏ diễm lệ hoàn toàn đối lập với màu trắng tinh khôi của
Nghiên phi ngày hôm nay.
"Nô tài tham kiến Diêu phi nương nương,
Nghiên phi nương nương, nương nương vạn an." Lê Tử Hà quỳ xuống bái
kiến, hôm nay nhất định không thể rút lui vẹn toàn rồi.
"Ha ha, ngươi tới thật đúng lúc, nói cho bổn cung nghe, hôm qua Hoàng thượng gọi ngươi qua, đã xảy ra chuyện gì?"
Diêu phi cất cao giọng làm như lười biếng, Lê Tử Hà lại ngửi thấy rõ hơi thở nguy hiểm, cúi đầu trầm giọng đáp: "Bẩm nương nương, Hoàng thượng bảo
nô tài viết chữ."
Trong điện nhất thời yên lặng, Diêu phi không
nói gì tiếp, Nghiên phi chỉ hờ hững nhìn, tựa như phiêu đãng ngoài cửa
sổ, thái giám cung nữ càng không dám thở. Đột nhiên Diêu phi cười khẽ
như chuông bạc vang dội, mang theo vẻ giễu cợt không nông không sâu,
nói: "Vậy ư? Cũng bảo ngươi viết tên ư? Viết tên của người sao?"
"Vâng."
"Tiếp theo thì sao?"
"Nô tài đã viết."
"Ta hỏi ngươi tiếp theo thì sao? Sau khi viết thì sao nữa? Người cười hay
khóc, vui mừng hay giận dữ, hoặc là sợ hãi?" Diêu phi bỗng chốc đứng bật dậy khỏi ghế, một tay giữ chặt lấy cằm Lê Tử Hà để nàng ngẩng mặt lên
đối diện với mình, móng tay sắc nhọn cắm mạnh vào mặt Lê Tử Hà.
"Hoàng thượng ôm nô tài." Lê Tử Hà dằn lại cơn đau, khó khăn cất tiếng giữa
hàm răng, nhưng vẫn hạ mí mắt, không muốn nhìn thấy cô gái thân như tỉ
muội ngày xưa lại trở thành một người phụ nữ xảo quyệt đáng ghê tởm như
ngày hôm nay.
"Sau đó thì sao?" Diêu phi hiển nhiên đã sốt ruột
không kiềm nổi, tay dùng sức mạnh hơn, móng tay lúc này đã thấm máu của
Lê Tử Hà.
"Hoàng thượng gọi Lê nhi."
Ánh mắt Diêu phi rét lạnh, tay ra sức hất mạnh cằm Lê Tử Hà, móng tay xẹt qua tạo thành hai vết máu sâu hoắm trên mặt.
"Người đâu, kéo ra ngoài đánh cho ta!" Diêu phi không hề che giấu hận ý mà nhìn chằm chằm vào Lê Tử Hà quát lên.
Lập tức có hai thái giám vào điện, tóm lấy Lê Tử Hà định kéo ra ngoài. Lê
Tử Hà tránh né quỳ xuống nói: "Nô tài đáng chết, chọc giận nương nương,
xin tự quất roi!"
Diêu phi bị lời nói của nàng làm cho kinh ngạc
trong thoáng chốc. Cho rằng hắn xin tha không ngờ lại muốn được đánh,
sau đó cười to nói: "Ha ha, đúng là biết điều. Sao vậy, cho rằng những
trò biết lỗi này có thể hiệu quả với bổn cung, tha thứ cho ngươi một lần ư? Kéo ra ngoài, bổn cung đích thân đánh!"
Nắng chiều đã tắt,
sắc trời u ám, ngoài điện gió mát hây hây thổi từng cơn. Lê Tử Hà quỳ
trên mặt đất cúi đầu nhắm mắt. Quất roi dù sao cũng đỡ hơn trượng hình,
xương đùi của nàng không thể chịu nổi trượng hình, nếu không e rằng cả
đời này sẽ không đứng lên nổi nữa.
Nghiên Vụ điện có mấy tên thái giám và nô tài đứng ngoài điện, Duyệt nhi được Diêu phi dẫn theo đứng
bên cạnh nàng, khoác áo choàng cho nàng. Diêu phi cầm roi dài trong tay, tròng mắt đen ửng hiện nét lạnh lùng nhìn chòng chọc vào Lê Tử Hà.
"Muội muội hà tất phải làm như vậy? Cũng chỉ là một y đồng nhỏ nhoi, đừng để
bẩn tay của muội." Nghiên phi ở bên cau mày bất đắc dĩ khuyên giải.
"Tỷ cũng biết hắn chỉ là một y đồng nhỏ noi, tên thân mật của Quý hoàng hậu mà hắn có thể tùy tiện gọi ra miệng được sao? Hôm nay không để hắn chịu đau khổ, e rằng mai này sẽ còn không hiểu chuyện!" Diêu phi trừng mắt
không chút khách khí đốp chát lại.
Mắt Nghiên phi chợt xao động, không đành lòng nhìn Lê Tử Hà cuối cùng chuyển mắt đi.
Diêu phi cười hả hê, vung tay lên, quất mạnh lên lưng Lê Tử Hà, cười lạnh
nói: "Dựa vào mấy chữ liền cho rằng mình có thể cá chép hóa rồng ư, đừng mơ tưởng hão huyền!"
"Ngươi cho rằng có thể thay vị trí của
người sao? Đừng ai hòng mơ tưởng!" Diêu phi trở tay quất thêm một roi,
căm hận nói: "Dù là ai cũng không thể!"
Roi dài quất mạnh tạo
thành vang tiếng giữa không trung, quét qua mặt đất, khuấy tung bụi mù.
Lê Tử Hà vẫn thẳng lưng cắn chặt răng không kêu một tiếng.
"Trong hậu cung này, nếu muốn sinh tồn, hãy biết đường quản tay chân của ngươi, miệng của ngươi!"
Vút, lại thêm một roi quất qua tai Lê Tử Hà, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, cùng với hai roi vừa nãy, ba vết roi giống như đang cười điên
cuồng dữ tợn với người, từ từ rỉ máu. Vải áo bị quất nát nhuộm vết máu,
bay lên theo gió để lội ra nội y đã đỏ sẫm.
"Không hổ là người tỷ tỷ nhìn trúng, thật khí khái!" Diêu phi vung tay lên, đang định vụt thêm một roi.
"Nương nương, nương nương, Hoàng thượng.......Hoàng thượng hôn mê bất tỉnh ở
Cần Chính Điện!" Một tiểu thái giám chạy ra từ bên cạnh, vừa hấp tấp
chạy vừa sợ hãi kêu gào, giọng lanh lảnh khiến tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng.
Diêu phi thảy chiếc roi dài xuống giao cho Duyệt nhi, trừng mắt liếc nhìn Lê Tử Hà, nói: "Đi!"
Màu đỏ thẫm rực rỡ, mang theo một đám cung nữ thái giám rời đi như gió. Tai Lê Tử Hà ù đi, nhắm chặt mắt lại, chịu đựng cơn đau trên lưng định đứng lên nhưng vừa mới nhúc nhích toàn thân cứ như bị xé rách, cuối cùng
thân thể chao nghiêng ngã nhào xuống đất.
Nghiên phi mở đôi mắt
vẫn nhắm chặt ra, vội vàng chạy tới, váy dài dính vết bẩn dưới đất, định đưa tay đỡ Lê Tử Hà dậy nhưng bị Tiểu Quất ở bên giữ lại chỉ đành phải
lo lắng hỏi: "Lê y đồng, có ổn không?"
Lê Tử Hà khó khăn lắm mới nghe rõ câu hỏi của Nghiên phi, chỉ gật nhẹ đầu.
"Ta gọi người đưa y đồng về."
Trời xanh thăm thẳm, mặc dù không có ánh mặt trời, mây rất nhạt, mặc dù mắt
thường không thể nào nhìn thấy. Chóp mũi phảng phất mùi bùn đất, bụi đất dính đầy tay dù lau thế nào cũng không hết. Lê Tử Hà nhắm mắt lại, muốn gạt bỏ ý nghĩ, gạt bỏ đau đớn, gạt bỏ khuất nhục. Đây là một lần cuối
cùng.
Lúc Phùng Tông Anh chạy tới phòng nàng thì trông thấy máu
tươi trên lưng đã đóng vảy, Lê Tử Hà nhắm mắt ngủ mê man, hai mắt ông
nhất thời đỏ bừng. Mình sai rồi, mình muốn mượn nét chữ tương tự để
tưởng niệm về niềm vui một thời, nhưng không ngờ lại mang tới khổ nạn
cho người khác. Là mình đa lôi kéo Lê Tử Hà vào cuộc, để hắn bị hai vị
quý phi dồn ép, thậm chí còn dẫn đến bị Vân Tấn Ngôn chú. Một cậu bé
đang yên đang lành lại bị mình hủy hoại như vậy!
"Tử Hà.... ..." Giọng nói Phùng Tông Anh hơi run rẩy, lay nhè nhẹ Lê Tử Hà nhưng người trên giường hoàn toàn không có động tĩnh.
Phùng Tông Anh thở dài một hơi, nhíu nhặt hàng mày bạc phơ, chứa chan nỗi lo
âu nồng đậm không thể tan biến. Nhìn quanh quất phòng, định tìm chút đồ
để trị thương cho Lê Tử Hà, liếc thấy một chồng giấy trên bàn Lê Tử Hà,
không khỏi tiến lên lật xem. Thằng bé này luôn khiến người ta cảm thấy
có rất nhiều bí mật, khiến người ta quá tò mò.
Trên giấy Lê Tử Hà viết thuộc tính của các dược liệu. Phùng Tông Anh lật giở qua loa, đang định đặt xuống thì trong đầu bỗng "uỳnh" lên một tiếng, lấy một tờ giữa chồng giấy trên đó ra mới biết là hoa Túc Dung.
Hoa Túc Dung, ở
dải đất ẩm ướt vùng Tây Nam, ưa ánh nắng mặt trời. Hoa nở hai mùa, một
Hạ một Đông, sắc hoa đỏ tươi vô cùng mỹ lệ, mùi hoa khoan khoái có tính
chất dưỡng khí an thần. Bản thân loài hoa không có độc, hoa Túc Dung một bông có mười hạt, hình dáng đen như mực vô cùng quái lạ, có thể làm
thuốc, giảm đau, gặp lửa thành tro, không có mùi lạ thường, nhưng dược
hiệu tản ra khắp nơi. Không thể hít trong thời gian dài, nếu không sẽ
sinh ra ảo giác. Nếu quen với thuốc sẽ ngủ mê man không dậy nổi dẫn đến
đột tử trong mộng.
Tay Phùng Tông Anh run lên, xem đến phần sau,
lại càng run dữ dội hơn. Nghĩ đến Vân Tấn Ngôn hiện đang hôn mê vội xé
tờ giấy nhét vào trong tay áo, vội vàng lao đến bên cạnh Lê Tử Hà lay
lay: "Lê Tử Hà, hoa Túc Dung này là thứ gì? Lê Tử Hà!"
Lay hồi
lâu vẫn không có động tĩnh gì, cuối cùng Phùng Tông Anh đành bỏ cuộc,
cũng không để ý đến chuyện rửa vết thương nữa. Nếu Vân Tấn Ngôn đột tử
trong mộng thật thì.... ...
Phùng Tông Anh toát mồ hôi lạnh đầy đầu bước nhanh rời đi.
Nằm lỳ trên giường nãy giờ lúc này Lê Tử Hà mới nhúc nhích xoay đầu lại mở to đôi mắt sáng rỡ vô cùng trong suốt rõ ràng…..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT