Trong nháy mắt sắc mặt Nạp Lan Tĩnh thay đổi cực kỳ khó coi, mỗi người đều có ranh giới cuối cùng không thể đụng chạm tới, mà Kiếm Thiếu Niệm chính là tổn thương mà Nạp Lan Tĩnh không muốn nhắc tới, đúng như Liễm Nghiêu nói, nếu như Kiếm Thiếu Niệm vẫn còn ở đây, có lẽ nàng sẽ không cần mạo hiểm như vậy, nhưng bất kể vì sao, Kiếm Thiếu Niệm đã rời khỏi, hắn đi kiên quyết như vậy, không để ý cảm thụ của mình chút nào, nghĩ tới đây, vây chung quanh Nạp Lan Tĩnh là khí tức nồng nặc xơ xác tiêu điều! (định để không khí chung quanh mà thấy k đúng hoàn cảnh lắm)

Liễm Nghiêu nhìn sắc mặt Nạp Lan Tĩnh đột biến, không để bụng, trên mặt cười một tiếng, một tiếng xé, hắn thế nhưng kéo y phục của mình ra, lộ nửa vai, mắt khẽ híp, môi càng phát đỏ, cả người lộ ra nồng nặc mị thái!

Nếu như biết được hắn là nam tử, nếu là tầm thường người nhìn thấy dáng vẻ như vậy, nhất định tưởng hắn thành cô nương thanh lâu, Thu Nguyệt nhíu mày thật chặt, đây quả thực là một yêu nghiệt!

"Ngươi thấy ta như thế nào?" Liễm Nghiêu đi qua con ngựa, tay hơi khoác lên trên yên ngựa, hết sức quyến rũ, "Nếu như ngươi giao ra binh phù, phụ tá bản Thế tử thượng vị, bản Thế tử cho ngươi Hậu vị như thế nào?" Hắn cười càng thêm sáng chói, sợ là cho dù nam tử nhìn thấy hắn với bộ dáng như vậy, cũng không nỡ lòng cự tuyệt đi!

Nạp Lan Tĩnh không khỏi cười lớn, cười đến nước mắt cũng chảy ra, Kiếm Thiếu Niệm đột nhiên không biết tung tích, tuy nói để binh phù lại cho mình, nhưng cũng là giữ lại phiền toái lớn thôi, nàng cũng từng an ủi mình rằng hắn như vậy là tin tưởng bản thân, thế nhưng cho tới bây giờ nàng đúng là vẫn còn không tự kiềm chế tự lừa gạt mình, có lẽ từ trước tới nay hắn luôn lợi dụng mình, tình cảm của Hoàng gia, quả thật là không thể tin, nếu nói thề non hẹn biển, bù không được hấp dẫn của giang sơn, buồn cười mình cùng hắn hàng đêm cùng giường, nhưng không biết mục đích thực sự của hắn là cái gì!

Càng nghĩ trong lòng Nạp Lan Tĩnh càng căm tức, nhìn gương mặt Liễm Nghiêu này cũng càng thấy chướng mắt, nàng nhẹ nhàng phiên động trên tay, ngân châm giấu ở trong tay áo không khỏi hướng Liễm Nghiêu bắn tới, dĩ nhiên Liễm Nghiêu nhìn thấy thủ đoạn Nạp Lan Tĩnh, thân thể hơi lui về phía sau, thoải mái tránh được thế công của Nạp Lan Tĩnh, Nạp Lan Tĩnh cười lạnh một tiếng, hắn ngược lại thông minh, nhìn thấy phương pháp mình đối phó với Lâm công tử, hắn thế nhưng tung người bay lên, chính là hướng về Nạp Lan Tĩnh nhảy tới, Nạp Lan Tĩnh càng bình tĩnh, mắt nhìn thấy hắn gần trong gang tấc, Nạp Lan Tĩnh hơi lắc thân mình, bắn ra cây trâm bên trong chứa chất độc màu xanh nhạt, ép Liễm Nghiêu nhanh chóng lui về, hắn còn không có đứng vững, ngân châm của Nạp Lan Tĩnh phóng ra càng nhanh, lúc này sương trắng tràn ngập, cho dù võ công Liễm Nghiêu cao cường, cũng không thể tránh, trên đùi đau xót, thế nhưng dính ngân châm của Nạp Lan Tĩnh rồi!

Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng liếc hắn một cái, cũng phân phó Thu Nguyệt đánh xe rời đi, xe ngựa đến chỗ nào bụi đất tung bay, Liễm Nghiêu thậm chí ngay cả một người không có bất luận võ công gì như Nạp Lan Tĩnh cũng đối phó không được, tự nhiên trong lòng có chút kinh ngạc, hắn nhìn Nạp Lan Tĩnh có chút sững sờ, nhưng xe ngựa đi qua bên cạnh hắn, cũng làm cho hắn khắp người là bụi đất!

Liễm Nghiêu không khỏi cắn răng, thế nhưng Nạp Lan Tĩnh này giống như con hồ ly, ngươi vĩnh viễn không biết nàng có bao nhiêu thủ đoạn, nhìn Nạp Lan Tĩnh ra chiêu với mình, ngay cả dùng người khác cũng không cần, đã có thể dễ dàng đánh lui chính mình, làm sao có thể dễ dàng thua cái người gọi là Lâm công tử kia, đáp án duy nhất chính là Nạp Lan Tĩnh này vốn bố trí câu, không vào hang cọp sao bắt được cọp con, Nạp Lan Tĩnh đây là tự mình làm mồi, nếu nàng điều tra không được thân phận chân thật của Lâm công tử này, liền dùng loại thủ đoạn này, bây giờ suy nghĩ một chút, mình lại lộ vẻ ngu độn như vậy, mặc dù mình không biết Nạp Lan Tĩnh có thủ đoạn gì, nhưng ám vệ của Kiếm Thiếu Niệm không thể khinh thường, bọn họ như thế nào có thể dễ dàng bị người dẫn rời đi như vậy!

Trong lòng Liễm Nghiêu không khỏi than thở, may mắn Nạp Lan Tĩnh là nữ tử, nếu như nàng là nam tử, nhất định là Nhân Trung Long Phượng (phượng hoàng trong biển người). Trên mặt Liễm Nghiêu quỷ dị cười một tiếng, cho dù là nhổ răng trong miệng lão hổ, hắn cũng phải làm, hôm nay thật vất vả Kiếm Thiếu Niệm rời khỏi, hiện nay dĩ nhiên phải nghĩ biện pháp đoạt được binh phù!

"Tiểu thư, cuối cùng người cũng trở lại!" Nạp Lan Tĩnh vừa xuống xe ngựa, liền thấy Lưu Thúy dẫn mấy người đang lo lắng đứng ở ngoài cửa, thấy xe ngựa Nạp Lan Tĩnh vừa đến, vội vàng nghênh đón!

"Đã xảy ra chuyện gì?" Nạp Lan Tĩnh hơi ngẩng đầu, trong phủ này đã an bài thỏa đáng, có thể khiến Lưu Thúy nóng nảy như vậy, tất nhiên không phải chuyện nhỏ, nhìn không thấy Vũ Nhi, chẳng lẽ là thân thể nàng ấy, trong lòng Nạp Lan Tĩnh căng thẳng, Vũ Nhi đã từng bị sẩy thai một lần, tuyệt đối không thể lại xảy ra chuyện như vậy nữa!

"Bẩm tiểu thư, hôm nay Vương Gia đi vào triều sớm đến bây giờ chưa có trở về, phu nhân vừa mới đưa thiếu phu nhân trở về phủ, Thái hoàng Thái hậu liền hạ chỉ, mời phu nhân tiến cung bây giờ!" Lưu Thúy nói rõ ràng, tuy nói hiện tại quyền thế của Nạp Lan Tĩnh rất lớn, nhưng suy cho cùng Cung thị là một người không có Cáo Mệnh, Thái hoàng Thái hậu hạ ý chỉ, làm sao bà có thể phản bác, lại nói lúc này Nạp Lan Tĩnh không có trong phủ, tự mình Cung thị cũng không biết nên như thế nào cho phả!

"Phái người đi theo chưa?" Trong lòng Nạp Lan Tĩnh căng thẳng, lúc này tiến cung đúng là rất nguy hiểm!

"Đã phái người đi theo!" Lưu Thúy đáp một tiếng, Nạp Lan Tĩnh vừa nghe, cũng nhanh chóng lên xe ngựa, "Mau để cho người đuổi theo phía trước, nếu như có thể nhìn thấy mẫu thân là tốt nhất!" Nạp Lan Tĩnh phân phó Thu Nguyệt một tiếng, vội cho người đánh xe vào cung lập tức, cũng không phải nàng lo lắng Thái hoàng Thái hậu có lá gan làm chuyện gì quá khích, dù sao hiện tại nếu như mình nén giận, bà ta cũng đừng nghĩ trôi qua ngày tốt lành, thế nhưng mình vẫn sợ, ngộ nhỡ Lâm công tử này đụng phải mẫu thân, hậu quả kia cũng không phải là mình có thể nghĩ tới!

Nạp Lan Tĩnh luôn là cảm thấy xe ngựa này quá chậm, trong lòng ngược lại âm thầm cầu nguyện, hi vọng này Lâm công tử nếm mùi thất bại, cũng sẽ không tìm đến mẫu thân của mình!

Nạp Lan Tĩnh vào cung, tự nhiên không người nào dám ngăn , cho đến khi ám vệ phái đi ra ngoài trở lại bẩm báo, nói là Cung thị cũng đã ở trong cung, lòng của nàng mới hơi để xuống, trong lòng không khỏi suy đoán, lúc này Thái hoàng Thái hậu tìm Cung thị vào cung, nghĩ đến có lẽ vì chuyện của Tương Bình vương!

Thái hoàng Thái hậu này là lão hồ ly, cho dù Nạp Lan Tĩnh biết được bây giờ Cung thị an toàn, nhưng vẫn sợ Cung thị ở trước mặt Hoàng thái hậu chịu thua thiệt, xuống xe ngựa, dưới chân không khỏi tăng nhanh bước chân, Nạp Lan Tĩnh ở  hoàng cung này đã sinh sống nhiều năm, dĩ nhiên là biết được đường tắt đi Từ Ninh cung, nhưng đều là đường nhỏ, trong ngày thường rất ít người đi!

Đều nói cái gì oan gia ngõ hẹp, rốt cuộc cũng có chút đạo lý, mỗi một lần Nạp Lan Tĩnh gấp gáp đều có thể ngẫu nhiên gặp Kiếm Thiếu Phong, giống như bây giờ, Nạp Lan Tĩnh đang vội vội vàng vàng đi về phía trước, thế nhưng Kiếm Thiếu Phong cũng đúng lúc từ đối diện đi tới, nhìn sắc mặt hắn vẫn không có khôi phục, sau lưng có mấy cung nhân đi theo, cũng không biết là vì hầu hạ hắn, hay là giám thị hắn! Nạp Lan Tĩnh hơi ngẩng đầu, cũng không tính đáp lời Kiếm Thiếu Phong!

"Không ngờ Tiêu Dao Vương phi còn có lúc rảnh rỗi!" Kiếm Thiếu Phong nhìn Nạp Lan Tĩnh, thậm chí có một loại cảm giác đã qua mấy đời, thế nhưng bây giờ hắn cảm thấy Nạp Lan Tĩnh cao cao tại thượng, mà hắn lại thấp bé như bụi đất, rốt cuộc trong lòng có chút không cam, lời kia đến bên miệng, không hề nghĩ ngợi đã nói ra ngoài!

Nạp Lan Tĩnh giống như không có nghe được, mặc dù hiện tại Kiếm Thiếu Phong trên danh nghĩa còn là Hoàng đế, nhưng sau khi Dương Quốc công chết, còn có ai sẽ trung thành đi theo hắn, hiện tại trên tay Nạp Lan Tĩnh tay có tất cả binh quyền của Đại Dung, Thái hoàng Thái hậu lại buông rèm chấp chính, vào lúc này Kiếm Thiếu Phong cũng chỉ là một con rối thôi, tác dụng của hắn cũng chỉ là nói thiên hạ biết, lúc này Đại Dung còn có một Hoàng đế!

"Vì sao hận Trẫm như vậy, thế nhưng cho tới bây giờ, trong lòng của ngươi vẫn chỉ có kẻ đã phụ lòng ngươi kia sao?" Kiếm Thiếu Phong đúng là vẫn còn không chấp nhận cảm giác Nạp Lan Tĩnh coi hắn như không khí, hắn vẫn luôn không hiểu, hình như Nạp Lan Tĩnh đối với hắn vẫn có một loại hận ý sâu đậm, giống như cùng mình không đội trời chung, trong lòng của hắn không cam lòng, hoàn toàn không còn thấy dáng vẻ lạnh lùng bày mưu nghĩ kế quyết thắng trước kia, hắn bây giờ mang theo vài phần  chán chường, cho dù lời nói ra, cũng mang theo nồng nặc vị chua!

Nạp Lan Tĩnh vốn định rời đi, nghe được Kiếm Thiếu Phong hỏi mình như vậy, không khỏi dừng bước, trong mắt mang theo vài phần châm chọc, như thế nào lại hận hắn như vậy, tự nhiên hắn sẽ không biết được, kiếp trước hắn để cho mình đau khổ, tự nhiên nên để cho hắn toàn bộ nhận lại, bây giờ thua giang sơn, chính là nỗi đau lớn nhất của hắn, Nạp Lan Tĩnh chợt cười một tiếng quỷ dị, cũng lặng lẽ phân phó Thu Nguyệt một tiếng!

Trên mặt Thu Nguyệt thay đổi, nhưng mà vẫn làm theo Nạp Lan Tĩnh  phân phó, nhẹ nhàng nâng tay lên, bốn phía liền xuất hiện mấy người áo đen, "Khởi bẩm Vương phi nương nương, Thái hoàng Thái hậu mệnh bọn nô tài bảo vệ Hoàng thượng, vạn mong Vương phi nương nương có thể giơ cao đánh khẽ, suy nghĩ kỹ!" Cung nhân đi theo sau lưng Kiếm Thiếu Phong, tự nhiên cảm thấy khí thế kia không đúng, trong lòng không khỏi đề cao cảnh giác, tuy nói bây giờ Kiếm Thiếu Phong bị đối xử cùng nô tài giống như nhau, nhưng về mặt danh nghĩa vẫn là một chủ tử, suy cho cùng bọn họ không thể để cho Nạp Lan Tĩnh giết kiếm Thiếu Phong!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play