Thuyền lướt đi trên đại dương, lục địa lùi dần về phía sau, từng cơn sóng lớn đập vào mạn thuyền, khiến cho chiếc thuyền lớn như vậy mà cũng chao đảo qua lại không theo quy tắc nào. Nơi đây không giống với vùng hải vực của Phong Thần đảo, bởi vì Phong Thần đảo nằm ở phía nam, còn nơi này là nằm ở hướng đông, nhiệt độ thấp hơn rất nhiều, và sóng ở đây cũng lớn hơn rất nhiều.
Đối với đại dương, Lưu Sâm thật sự rất thích thú, không chỉ vì gia đình trong đời này của hắn ở trên biển, mà còn bởi vì lúc nào ở trong biển cũng có những loại ma thú lạ xuất hiện. Hắn có chút cảnh giác, không biết ở dưới đáy đại dương này có cất giấu những thứ gì? Chính bởi vì không nhìn ra nên người ta mới cảm nhận được đáy biển quả thật hung hiểm khó lường.
- Ở trong biển có hải long, hải ma xà, và còn có hải quái nữa!
Khắc Nại đứng bên cạnh Lưu Sâm lên tiếng giải thích cho hắn nghe. Có lẽ vì hôm trước gã đã bỏ lại bằng hữu để đi chơi với nữ hữu, nên giờ đây gã cảm thấy áy náy, vì vậy mà từ khi lên thuyền cho tới giờ, lúc nào gã cũng đi sát bên cạnh Lưu Sâm cả; đồng thời còn giải thích tình huống trong biển. Gã nói rất nhiều, nhưng chung quy cũng chỉ có một nhắc nhở duy nhất: nếu người rơi vào biển thì khẳng định là chết chắc rồi, trừ phi người đó có trình độ thực lực của Thủy hệ đại ma đạo sư. Mà lúc này ở trên thuyền quả thật cũng đang có một Thủy hệ đại ma đạo, ông ta chính là viện trưởng của Yêu Nguyệt học viện. Chuyến này ông ta cùng đi trên thuyền, mục đích là hộ tống đội ngũ đến đích an toàn.
Tất cả bốn vị viện trưởng của bốn học viện đều xuất động. Bốn vị đại ma đạo Phong, Hỏa, Thủy, và Thổ đều chia nhau ra để đi theo hộ tống bốn chiếc thuyền, nhưng họ không hộ tống học viên của mình, mà là hộ tống học viên của trường khác. Có lẽ vì ban tổ chức sợ những vị cao thủ này nhất thời ngứa tay, sau khi lên bờ thì sẵn tay giết luôn mấy con ma thú cao cấp để làm quà lễ cho các học viên của mình.
Thuyền đi hết một ngày, đến sáng hôm sau thì rốt cuộc cũng đến nơi. Lúc này thuyền đi chậm lại, trong đám sương mù trước mặt, người ta đã nhìn thấy thấp thoáng có một hòn đảo lớn. Nó lớn như một mảnh đại lục vậy. Cuối cùng thì nguyện vọng được trông thấy đại ma đạo xuất thủ tiêu diệt hải long ở trong biển của Lưu Sâm đã hoàn toàn thất bại, bởi vì dọc đường chẳng hề có sự uy hiếp gì cả.
Giờ đây các học viên phải thay y phục mới! Hơn nữa còn phải thay ở ngay trước mặt vài vị đạo sư giám khảo, cả đồ lót cũng phải thay! Bởi lẽ họ muốn bảo đảm sẽ không có ai lén lút mang theo ma tinh để giả làm quà lễ thu hoạch được.
Những bộ y phục này hoàn toàn mới tinh, trên đó vẫn giữ các hình thêu đại biểu cho các học viện, mỗi người một cây chủy thủ, tất cả đều giống nhau, cực kỳ sắc bén và có bao da bảo quản, đồng thời ai nấy cũng đều mang giày bó cũng hoàn toàn mới tinh. Sau khi thay y phục mới xong, chín người đều như mới vừa lột xác vậy, tinh thần bay bổng, đấu chí cũng tăng cao gấp trăm lần. Họ vừa đứng vững trên bờ xong thì thuyền lập tức rời bến để quay về điểm xuất phát. Chỉ trong khoảnh khắc thì đã biến mất trong lớp sương dầy đặc. Bãi biển lớn như vậy giờ đây chỉ còn lại chín người mà thôi.
Á Sắt rút trường kiếm chĩa thẳng lên trời, rồi nói:
- Từ giờ trở đi, mỗi người chúng ta đều là một chiến sĩ, mục đích chỉ có một: đó là giết ma thú!
- Xin lỗi!
Ưu Lệ Ty bước lên một bước rồi nói:
- Ta không phải là chiến sĩ, và ta cũng chưa từng học qua kỹ năng của chiến sĩ!
Những lời tương tự như lúc nãy đã được Á Sắt nói ra nhiều lần, nhưng mãi cho tới bây giờ nàng mới có phản ứng.
- Nàng ta có thể bảo vệ chúng ta, và cứu trị cho chúng ta trong thời gian bị thương!
Lưu Sâm chậm rãi nói:
- Á Sắt tiên sinh, vì vậy mà ta không thể tiếp thu mệnh lệnh của ngươi được, và ngươi cũng không cần nêu ra các yêu cầu vô lý như vậy nữa.
Na Nhĩ Tư lên tiếng:
- Sau khi tiến vào rừng, mỗi người đều phải tự bảo vệ mình, hơn nữa, nếu cần cứu trị ngoại thương thì cũng không cần tới Quang Minh ma pháp, mà Thủy ma pháp có hiệu quả hơn!
Khắc Nại nghe vậy thì cười nhạt nói:
- Trông cậy vào ngươi à? Chỉ sợ ngươi tự cứu mình còn không được nữa là! Vả lại, với tâm tính của ngươi, ngươi có chịu cứu người khác hay không thì vẫn còn là một nghi vấn rất lớn đấy!
Từ sau khi gia nhập Hoàng kim tổ hợp cho tới nay, hai người này chưa có mấy lần nói chuyện với nhau, nhưng lúc này vừa mở miệng thì đã chống chọi gay gắt với nhau rồi.
Na Nhĩ Tư lạnh lùng thốt:
- Khắc Nại, ngươi nói đúng, nếu như ngươi bị thương, bản nhân nhất định sẽ không cứu ngươi!
- Ta tuyệt đối cũng không cần ngươi chữa trị cho ta!
Khắc Nại cương lại:
- Lần này ở đây ta không thèm tranh với ngươi, nhưng sau khi trở về, ta sẽ tìm ngươi!
Mâu thuẫn giữa gã và Na Nhĩ Tư chung quy vẫn chưa tháo gỡ được. Từ sau khi gia nhập Hoàng kim tổ hợp, mọi người đều phải phục tùng mệnh lệnh của viện trưởng là không được sinh sự với nhau, nhưng sau khi trở về, gã cần phải thực hiện lời thề của mình - đó là đánh gục Na Nhĩ Tư.
Na Nhĩ Tư cười nhạt nói:
- Hừ, muốn ta đánh gục ngươi thêm một lần nữa thì có khó gì chứ? Đừng quên....
Lúc này Tư Tháp chợt lên tiếng cắt ngang lời gã:
- Na Nhĩ Tư, ngươi cũng đừng quên là Khắc Nại đã cứu lại cái mạng của ngươi đấy! Hắn đã nhặt lại cái mạng của ngươi từ trong cuộc quyết đấu Cách Lạp thức đấy!
Lời gã vừa thốt ra khỏi miệng thì trên mặt của Na Nhĩ Tư đã nổi đầy gân xanh rồi. Việc gã bị bại dưới tay Lưu Sâm và được Khắc Nại cứu mạng là mối sỉ nhục lớn nhất của gã, nhưng lâu nay không ai nói ra chuyện này, vậy mà bây giờ Tư Tháp lại nhắc đến, có lẽ là vì Tư Tháp thấy Na Nhĩ Tư gần gũi với Á Sắt quá nên gã mới thấy chướng mắt là vậy.
Lưu Sâm soải bước tiến lên trước rồi xua tay ngăn cản mọi người và nói:
- Các bạn học, chúng ta là đồng đội mà. Người trong cùng một đội thì chỉ có một chuyện duy nhất là bắt tay hợp tác, chỉ có vậy thì mới làm được đại sự, bằng không nếu cứ tự tương tàn thì chỉ khiến cho những học viện khác chê cười mà thôi, nói không chừng đám ma thú cũng cười chúng ta nữa đấy!
Rốt cuộc mâu thuẫn của mọi người đã bộc lộ ra hết, so với trong dự đoán còn nghiêm trọng hơn nhiều, điều đó khiến cho Lưu Sâm chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Đội ngũ thế này mà làm được đại sự thì đúng là gặp quỷ mà!
Thường ngày, mỗi tên đệ nhất cao thủ ở trong hệ của mình đều có mắt cao hơn đầu, nếu như không có một cái đầu tàu đủ mạnh để dẫn dắt cả đám thì cái đội này chỉ như một đám cát rời mà thôi. Lưu Sâm vốn tính để cho Tư Tháp làm cái đầu tàu đó, chỉ cần hắn không tranh thì những người khác tất cũng sẽ không tranh; nhưng bây giờ thì vấn đề xuất hiện quá rõ ràng, Á Sắt là người đầu tiên phá hủy dự tính đó, còn Tư Tháp thì không chịu nhường ai, coi bộ không có đầu tàu thì bọn họ quả thật chỉ là một đám cát rời.
Sau khi nói xong lời đó, Tư Tháp và Na Nhĩ Tư cũng không lên tiếng tiếp nữa, còn Khắc Nại thì cũng không nói gì thêm. Chỉ có gã là người duy nhất toàn tâm toàn ý ủng hộ Lưu Sâm mà thôi.
- A Khắc Lưu Tư nói không sai!
Rốt cuộc Á Sắt cũng nói lên lời công đạo:
- Chúng ta phải kề vai tác chiến, ma thú ở trong rừng mới là mục tiêu của chúng ta. Còn những lục đục khác thì đợi trở về học viện rồi mới giải quyết.
Mọi người không ai phản đối, bởi vì họ đều đồng ý với lời ấy, nhưng sau đó thì gã lại bồi thêm một câu:
- Ưu Lệ Ty không có năng lực chiến đấu, mà chúng ta thì phải bảo đảm hiệu suất của việc tác chiến, vì vậy mà mang theo một nữ tử không có sức chiến đấu sẽ làm ảnh hưởng đến chiến quả. Do đó, ta yêu cầu Ưu Lệ Ty ở lại đây, còn những người còn lại thì lập tức tiến vào đảo.
Ưu Lệ Ty quay đầu nhìn ra biển, nàng không nói nửa câu, biểu tình trên mặt cũng giấu đằng sau mái tóc của mình.
Những người còn lại cũng không nói gì, có lẽ lời của Na Nhĩ Tư đã đả động đến họ rồi cũng nên. Thủy ma pháp trị liệu ngoại thương còn tốt hơn Quang Minh ma pháp, mà nếu có bị thương ở trên đảo thì chắc hẳn cũng chỉ là ngoại thương thôi. Coi bộ Quang Minh ma pháp sư không có tác dụng gì rồi, mà nếu mang theo một nữ tử yếu đuối, chạy cũng không chạy nổi thì đúng là điều tối kỵ trong lúc phải đối phó với ma thú.
Không ai mở miệng, rốt cuộc thì Lưu Sâm vẫn phải mở miệng:
- Ta nghĩ điều này cần phải biểu quyết! Ai đồng ý với lời đó thì cứ đi, ta ở lại!
Trong lòng hắn đang cực kỳ phẫn nộ, một nữ tử yếu đuối, một nữ hài chỉ biết trị thương mà bị bỏ lại ở bờ biển này, vậy mà cũng gọi là chiếu cố sao? Không, đó phải nói là mưu sát mới đúng! Hòn đảo này đầy rẫy ma thú, vậy bờ biển có khác gì ở trong rừng đâu? Có khi ma thú nhìn thấy nhiều người thì mới không dám mò tới, hoặc giả tới khi đêm tối thì chúng mới mò ra ngoài, vậy nàng ta ở lại đây một mình tất sẽ chết rồi!
Ban đầu hắn định chỉnh đốn đội ngũ, khiến cho nó có một cái đầu tàu để thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, nhưng bây giờ hắn biết là không làm nổi việc đó, tuy vậy, có một việc mà hắn có thể làm được, đó là bảo vệ Ưu Lệ Ty! Đối với hắn mà nói, nhiệm vụ lần này không quan trọng chút nào, lấy được ma tinh hay không thì cũng vô ý nghĩa, chỉ có việc bảo vệ cho nữ hài khéo hiểu lòng người này mới là quan trọng hơn cả.
Lời hắn vừa thốt ra thì bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn lên người hắn, mà trong đó có một đôi mắt đặc biệt nhất và tràn ngập những tình cảm phức tạp nhất, tựa như mới biết hắn lần đầu tiên vậy. Đó là đôi mắt của Ưu Lệ Ty. Ánh mắt của nàng hơi di chuyển đôi chút, từ đầu hắn rồi dời xuống khuôn mặt của hắn. Cùng lúc đó, một đôi mắt khác dường như đang muốn bốc lửa cũng nhìn chòng chọc vào hắn, nó chính là của Á Sắt.
- A Khắc Lưu Tư, ngươi nhất định phải chống chọi với ta?
- Á Sắt tiên sinh, vậy mà gọi là chống chọi sao? Nó là biểu quyết đấy! Ngươi có biết cái gì gọi là biểu quyết hay không?
Lưu Sâm cười lạnh, thốt:
- Đó là tạo cơ hội để cho mọi người chọn lựa! Ai muốn vào cùng tổ với ngươi thì cứ đi, ai muốn vào cùng một tổ với ta và Ưu Lệ Ty thì cứ tới đây! xem tại TruyenFull.vn
- Ta ủng hộ Á Sắt!
Na Nhĩ Tư lập tức tỏ thái độ. Đối với gã vốn không có tồn tại chọn lựa nào khác.
- Ta cũng vậy!
Người vừa lên tiếng là quán quân của Kỹ năng đặc biệt, Sủng Tư. Hình dạng của người này có vẻ khá rùng rợn, đầu hơi bẹt, âm thanh lại khàn khàn khó nghe, giống như là lúc nào cũng hít hà không khí vậy; nhưng năng lực của gã thì lại không thể coi thường được, bởi vì gã là người biến chủng, mỗi khi rơi vào trạng thái chiến đấu thì thân thể của gã có thể biến hóa thành hình thái của các loại bò sát, leo núi, vượt sông, ám toán, vv....không có gì là không làm được, hơn nữa da của hắn còn có thể ngưng kết thành giáp, đủ để chống lại các loại Phong nhận từ cấp hai trở xuống.
- Còn ta nữa!
Lời đó là của Hỏa hệ cao thủ Nặc Cơ.
- Tất nhiên còn ta nữa!
Thổ hệ Lạc Nhĩ Đán, thân hình ục ịch, gã chậm rãi nói thêm:
- Ta không muốn mượn cơ hội này để cho mình được phơi nắng.
- Ta thích phơi nắng!
Khắc Nại vừa nói vừa soải bước tiến lại bên cạnh Lưu Sâm.
- Ta cũng thích phơi nắng!
Tư Tháp nhẹ nhàng bước lại gần ba người họ, rồi nói tiếp:
- Nhưng nói không chừng mấy người thích phơi nắng chúng ta lại còn kiếm được nhiều ma tinh hơn các ngươi đấy, vậy có phải sẽ rất buồn cười hay không?
Á Sắt cười nhạt nói:
- Ta chờ xem cái kết quả buồn cười đó. Đi!
Thế là năm người kéo nhau bỏ đi, còn bốn người thì ở lại.
- Ta nguyện ý đi chung với các ngươi!
Tư Tháp mỉm cười nói:
- A Khắc Lưu Tư, ngươi nguyện ý không?
Lưu Sâm cũng mỉm cười:
- Có đệ nhất cao thủ của học viện gia nhập liên minh, vậy còn gì để nói nữa chứ?
Tư Tháp nghe vậy thì xụ mặt xuống:
- A Khắc Lưu Tư, ta chỉ cho phép ngươi nói như vậy lần này thôi đấy, nếu còn nói thế nữa....vậy tức là muốn châm chọc ta chứ gì?
Lưu Sâm bật cười ha hả, Khắc Nại cũng vui vẻ cười theo. Chỉ có Ưu Lệ Ty nhạt nhẽo nói:
- Chúng ta đi thôi, đợi sau này khi các ngươi thấy ta là một gánh nặng thì có thể bỏ đi bất cứ lúc nào!
Trong thanh âm của nàng có pha chút sầu não, nhưng cũng hiển thị vài phần tự tin!
Không khí ở trên đảo có chút u ám, mới đi sâu vào rừng chừng hai mươi thước thì đã không còn thấy bờ biển nữa, hơn nữa ánh dương quang cũng hoàn toàn thay đổi theo. Vừa rồi bầu trời còn nắng chang chang, vậy mà bây giờ đã trở nên u ám và loang lổ. Vài cơn gió thổi tới, chúng mang theo mùi hôi không biết ở đâu ra.
Không ai nói thêm gì nữa, cả cước bộ cũng thay đổi luôn. Tư Tháp nhanh nhẹn không tiếng động, mỗi một bước của gã đều giống như chỉ điểm vào hư không vậy, mà thân ảnh thì lưu động trong gió giống như chiếc lá vậy. Khắc Nại thì giống như một bóng ma trong rừng rậm, còn Ưu Lệ Ty tuy đi không nhanh, nhưng lại rất ưu nhã. Dáng đi của nàng ở trong rừng chẳng khác nào như đi lại ở trong phòng học vậy.
Còn Lưu Sâm tuy mới nhìn qua thì không có gì đặc biệt, cước bộ có một loại quy tắc giống nhau, thân hình không hề lay động, nhưng dưới chân hắn lại không thấy bám một chiếc lá khô nào.