Á Sắt bước ra cửa, ngay lúc đó liền có một nàng mỹ nữ cao gầy tiến tới khoác lấy tay gã, rồi hai người cùng sánh vai bước vào học viện, dọc đường cả hai đón nhận được rất nhiều ánh mắt hâm mộ. Na Nhĩ Tư cũng có nữ bạn học tiếp đãi, nàng ta là một vị cô nương tóc hung rất xinh đẹp. Lúc này Khắc Nại ngượng ngùng cười nói với Lưu Sâm:

- Ta cũng đi một chút....

Vừa dứt lời, gã liền được một tiểu mỹ nữ kéo đi, khi mới đi được vài bước, tiểu mỹ nữ nọ đã ghé vào tai gã thì thầm mấy câu, xem có vẻ rất thân mật. Lưu Sâm thấy vậy thì phì cười thành tiếng, tên bằng hữu này sau khi trở thành thành viên của Hoàng kim tổ hợp thì gã đã thay đổi hoàn toàn, và trở nên hào sảng hơn. Danh tiếng và địa vị quả thật có thể thay đổi được nhiều thứ lắm!

Sau khi mọi người bỏ đi hết, trong phòng chỉ còn lại hai người là Ưu Lệ Ty và Lưu Sâm.

Ưu Lệ Ty vốn không để ai trong mắt, nàng chỉ nhìn ra phương trời xa xa, ánh chiều tà chiếu lên mặt nàng càng tạo nên vẻ thánh khiết vô hạn và tỏa sáng rực rỡ, khiến người ta cảm thấy ánh thái dương ở trên mặt nàng còn sáng hơn bình thường nhiều lắm!

Lưu Sâm thấy buồn cười, vì nàng bày ra bộ dáng đó rõ ràng là muốn từ chối người đến từ ngàn dặm mà. Quả đúng vậy, có vài nam sinh muốn bước đến bắt chuyện với nàng nhưng rốt cuộc cũng bỏ đi ý định đó và quay mình bước đi!

Trong đám người đang đứng bên ngoài, có vài nàng mỹ nữ cũng đang tỏ vẻ lưỡng lự, bởi vì A Khắc Lưu Tư là một trong những anh hùng của học viện, họ không biết có nên bỏ qua ác danh của hắn mà đối đãi với hắn như những người khác hay không? Những nam nhân khác đều có nữ bạn học bầu bạn, duy chỉ có hắn là không có. Nếu đi chung với hắn thì có khi nào mình cũng sẽ có một kết cuộc bi tráng hay không? Có ai mà dám hy sinh lớn như vậy?

Trong số các mỹ nữ đang lưỡng lự đó, chỉ có Tư Á là mâu thuẫn nhất. Nàng đã bị mâu thuẫn trong một thời gian dài, bởi vì kể từ lúc biết hắn là A Khắc Lưu Tư tội ác tày trời, nàng đã không dám đến gần hắn nữa, và lúc nào cũng phải kiểm tra căn phòng của mình. Sau một tuần lễ đầy khẩn trương, lòng cảnh giác của nàng mới nới lỏng đi đôi chút, mà khi nàng đã nới lỏng cảnh giác rồi thì chút ký ức ngắn ngủi ngày trước lại hiện về. Ngày đó hắn rất ôn nhu với nàng, lại rất hiểu rõ lòng dạ nữ nhân. Khi ấy hắn chỉ bồi nàng xem phong cảnh trong chốc lát, ôm nàng trong chốc lát, và hôn nàng trong chốc lát, vậy mà thời khắc đó đã khắc sâu vào tâm khảm của nàng rồi, so với mấy tháng theo đuổi của Na Nhĩ Tư còn khắc sâu hơn nhiều lắm!

Nàng đã nghe rất nhiều, tai tiếng của A Khắc Lưu Tư còn tệ hơn Na Nhĩ Tư gấp mười lần, nếu nàng còn sáng suốt thì nên tránh xa hắn càng nhiều càng tốt, nhưng khi nhìn thấy thân ảnh cô độc của hắn ở trong căn phòng đó thì lòng nàng liền mềm lại. Có nên tới gần hắn hay không? Làm cách nào có thể nói vài câu khích lệ với hắn mà bản thân mình vẫn có thể giữ cho an toàn được đây?

Lúc này Lưu Sâm đang tiến tới gần, chẳng lẽ hắn đã phát hiện nàng rồi? Tư Á hơi kinh hãi, nàng vội nấp vào sau thân cây, nhưng Lưu Sâm chỉ đi ngang qua phía trước mà thôi. Đột nhiên ở phía sau có tiếng bước chân rất khẽ vang lên, rồi một giọng nói truyền đến:

- A Khắc Lưu Tư, có vui lòng đi tản bộ với ta một chút chăng?

Lưu Sâm đứng lại, thì ra là người vừa lên tiếng là Ưu Lệ Ty!

- Chúng ta đi thăm quan Yêu Nguyệt học viện một chuyến xem sao!

Ưu Lệ Ty mỉm cười từ hòa, nói tiếp:

- Hoàng hôn ở đây đẹp tuyệt! Ngươi có thấy vậy chăng?

Lưu Sâm đưa mắt nhìn nàng, hai ánh mắt vừa chạm nhau, hắn liền mỉm cười vui vẻ.

Nàng ta không có khả năng thích hắn, vì họ chỉ mới gặp mặt có hai lần, mà hắn cũng chẳng hề phô bày phương diện hấp dẫn nhất của mình ở trước mặt nàng. Nàng ta chỉ biết trong lòng hắn có chút ý vị thê lương, vì vậy nên mới vội rượt theo ra ngoài, đúng là một cô nương rất hiểu lòng người!

Ánh mắt của Lưu Sâm chợt trở nên trong suốt, hắn mỉm cười nói: Nguồn tại http://Truyện FULL

- Hay lắm, Ưu Lệ Ty tiểu thư, dưới ánh tịch dương, ngươi quả thật rất giống một thiên sứ!

Thiên sứ có đôi khi không chỉ nhắm vào hình tượng, mà là nội tâm của nàng. Cũng giống như việc nàng là một nữ hài rất hiểu lòng người, và cũng chính vì hiểu được lòng của người khác mà không tiếc tự hạ thấp mình vậy. Lưu Sâm cảm thấy mình có mấy phần kính trọng nàng! Hắn cùng đi tản bộ với nữ hài mà trong đầu không hề nổi lên một ý niệm khinh lờn nào, lẽ tất nhiên chỉ có nàng là người duy nhất mà thôi.

Hai người sóng vai nhau bước đi. Tư Á đứng lặng nhìn theo họ rất lâu, vốn không hề để ý có một cô nương khác cũng đang chăm chú nhìn nàng. Chính là Khắc Mã, thì ra nàng ta cũng tới đây.

Cô bạn thân của nàng là Lệ Nhã cũng tới. Cô bạn đó vốn trước kia rất có phản cảm với nam nhân, nhưng sau khi đến Yêu Nguyệt học viện thì lại chủ động đi tiếp cận phong lưu lãng tử Tư Tháp, và không ngờ nàng ta lại thành công trở thành nữ hữu mới của gã.

Bạn thân của mình trở thành nữ hữu của Tư Tháp, tuy rằng tiến độ hơi nhanh, nhưng Khắc Mã cũng mừng thay cho bằng hữu của mình, và rồi nàng chỉ đành đi loanh quanh một mình mà thôi.

oooOooo

Cùng đi tản bộ với Ưu Lệ Ty, Lưu Sâm cảm thấy mình đã biến thành một thân sĩ và một thi nhân, cả cước bộ cũng từ từ trở nên nhẹ nhàng, mỗi lần dẫm lên lá khô trên đất cũng không lưu lại dấu vết nào. Bỗng nhiên ở phía trước có người đi ngược chiều với họ, đó là một thanh niên trẻ tuổi có thân hình cao lớn, và đi bên cạnh gã cũng là một mỹ nữ.

Nàng mỹ nữ kia có ngoại hình rất hấp dẫn, đồng thời y phục cũng rất ít vải. Lưu Sâm thấy vậy thì chỉ thấy cảm khái vô cùng.

Nhưng Ưu Lệ Ty thì lại không giống vậy, sắc mặt của nàng hơi thay đổi, bởi vì nàng chợt cảm thấy có một cổ lực lượng quái dị ập tới, nàng cảm thấy toàn thân đều rất khó chịu, nhưng cũng may đôi bên chỉ đi lướt qua nhau, chỉ cần bước nhanh vài bước thì sẽ không sao nữa. Thế là nàng bước nhanh hơn, nhưng khi nàng vừa gia tăng tốc độ thì thanh niên cao lớn kia vốn đã đi qua rồi thì đột nhiên quay vòng trở lại và đứng chắn ngay trước mặt Lưu Sâm và Ưu Lệ Ty.

Ánh mắt của Lưu Sâm rốt cuộc cũng dừng lại trên mặt thanh niên kia, hoặc giả cho đến lúc này hắn mới cẩn thận quan sát gã. Đối phương có điểm hơi lạ, gã có tóc đen và mắt đen, những điều đó cũng không có gì là lạ, bởi vì Lưu Sâm đã nhìn quen những thứ đó suốt hai mươi năm rồi, chúng rất thân thiết đối với hắn! Nhưng đôi mắt đen đó lại rất quái lạ, bởi vì chúng không có màu trắng, mà tất cả đều đen thui, trông giống hệt như hai cái hắc động sâu hoắm không thấy đáy vậy. Song song đó, làn da trắng như bạch ngọc của gã lại càng nổi bật hơn, và trên người của gã thanh niên này lại tràn ngập một loại mỵ lực yêu dị. Y phục trên người gã là một bộ hắc y bó sát người, ở giữa ngực có thêu một cây ma trượng màu vàng kim, bên dưới đó là một con chim ưng đang giang cánh bay cao.

Là đồng phục của Yêu Nguyệt học viên!

Mà cây hoàng kim ma trượng được thêu ở trên y phục của gã cũng nói lên thân phận của gã: thành viên Hoàng kim tổ hợp của Yêu Nguyệt học viện!

Thành viên Hoàng kim tổ hợp của các học viện tình cờ gặp nhau thì cũng chẳng có gì kỳ quái, nhưng tại sao người này lại cản đường của họ?

Đôi ngươi màu đen của gã không nhìn Lưu Sâm, mà là đang nhìn vào Ưu Lệ Tư. Đột nhiên gã lên tiếng:

- Quang Minh hệ?

Thanh âm trầm thấp có mang theo vài phần cảm nhiễm lực đầy thần bí.

- Ngươi là người của Hắc Ám hệ!

Ưu Lệ Tư hờ hững thốt. Quang Minh hệ và Hắc Ám hệ trời sinh đã là đối đầu với nhau, vì vậy mà khi đụng độ thì họ có thể cảm ứng được. Ma pháp sư của Quang Minh hệ khi gặp phải người của Hắc Ám hệ thì sẽ cảm thấy khó chịu, còn người của Hắc Ám mà gặp phải người của Quang Minh thì cũng bị khó chịu giống vậy!

- Quá yếu đi!

Thanh niên khẽ lắc đầu:

- Tô Nhĩ Tát Tư học viện mà có trình độ này thôi sao?

Vừa nói xong, thân hình gã đã lướt đi như một bóng ma, chỉ trong nháy mắt thì đã trở về bên cạnh nữ lang kia, rồi hai người cùng sóng vai bỏ đi.

Lưu Sâm đưa mắt nhìn theo hai người họ, nhưng rốt cuộc cũng không thốt lên lời nào. Ưu Lệ Ty thở dài một hơi rồi nói:

- Đối thủ của chúng ta....rất mạnh!

- Rất mạnh? Mạnh tới bậc nào?

Lưu Sâm chỉ quan tâm đến sức quyến rũ của nữ lang kia mạnh tới cỡ nào thôi, rõ ràng là đủ mạnh để hấp dẫn ánh mắt của hắn rồi!

- Vượt qua cảnh giới của ta!

Ưu Lệ Ty chậm rãi nói:

- Ta có thể cảm giác được điều đó!

Lưu Sâm nói:

- Vượt qua trình độ của ngươi thì cũng có nghĩa là hơn cả Khắc Nại! Không biết trình độ của những hệ khác của họ thì thế nào nhỉ?

- Trình độ của Hắc Ám hệ mà đã đạt tới mức đó, vậy thì những hệ khác quyết cũng không thấp hơn chúng ta đâu!

Ưu Lệ Ty nói:

- Cuộc chiến ngày mai rất tàn khốc....ngươi nhìn không ra à?

- Ta chỉ nhìn ra một điểm, đôi mắt của thanh niên vừa rồi rất kỳ quái!

Ưu Lệ Ty đáp:

- Hắn là người của Ma tộc! Nhưng người của Ma tộc trước nay chưa từng ra ngoài để học ma pháp, bởi vì Hắc Ám ma pháp ở trong tộc của họ là tốt nhất.....đó chính là điểm kỳ quái nhất.....

oooOooo

Màn đêm buông xuống, thỉnh thoảng có vài tiếng sấm đì đùng vang lên đó đây. Sáng hôm sau, khi mọi người ra khỏi cửa phòng thì bầu trời quang đãng không mây, họ đi qua hai hàng người thật dài, hai bên là người đến tiễn đưa chật ních, còn trước mặt là đại dương mênh mông. Tại bến cảng, có bốn chiếc thuyền lớn đã chờ sẵn ở đó từ lúc nào. Ở trên thuyền lần lượt có ghi tên của bốn học viện: Yêu Nguyệt, Tô Nhĩ Cát Tư, Cát Mạc, và Bố Nhĩ Long.

Bốn chiếc thuyền cùng lúc khởi hành, họ từ bốn hướng đông, tây, nam, bắc mà tiến vào Ma Xuyên!

Chín người bước lên thuyền, rồi viện trưởng hô lớn:

- Xuất phát!

Thế là chiếc thuyền lớn chậm rãi rời bến. Lưu Sâm đưa mắt nhìn lên bờ, lúc này Cách Tố đặt một ngón tay lên miệng, rồi lén lút ấn ra. Trong tiếng gió biển gào thét, nụ cười tươi rói của Lưu Sâm không hề bị gió biển thổi bay đi mất. Tuy rằng người ta có rất nhiều phương thức tiễn đưa sến chịu không nổi, nhưng nào có ai so được với một nụ hôn gió lén lút của Cách Tố chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play