Tâm sự của Khải Sắt Lâm cũng bay đi rất xa, phảng phất như đã bay về bên một chiếc thuyền nhỏ trong một buổi cuối thu. Nàng không nhớ rõ hôm đó có vầng thái dương hay không, nhưng nàng nhớ rất rõ, ánh mắt của hắn thật là sáng. Lúc bấy giờ, nước sông bồng bềnh gợn sóng, mà tâm sự của nàng cũng gợn sóng giống như thế. Rốt cuộc thì lần đầu khi một người thiếu nữ hoài xuân là lúc nào?
Có lẽ đó là lúc hắn đã dùng một chiêu để giết gã kiếm sư kia. Hoặc có lẽ đó là lúc nàng và hắn ngồi đối diện với nhau ở đầu thuyền, hoặc cũng có lẽ là lúc chia tay nhau nơi sườn núi thì cõi lòng của nàng mới thật sự nổi sóng. Hoặc giả tất cả đều rất mông lung, mà khởi điểm thật sự chính là những đêm không trăng không sao và cũng không đèn, khi đó tất cả đều là một màn đêm tăm tối, nhưng trong lòng nàng đang có một đóa hoa xinh đẹp lặng lẽ nở rộ. Nàng không quên được nụ hôn của hắn, lại càng không quên được những ngón tay của hắn đã mang đến cho mình một loại cảm giác rất mãnh liệt....
Vừa nghĩ đến tình cảnh của đêm đó, khuôn mặt của nàng lập tức đỏ bừng lên, mà thân thể của nàng cũng mềm nhũn ra. Nàng lặng lẽ nhắm mắt lại, rồi gọi thầm trong lòng: "Ngươi đang ở đâu? Trong lòng của ngươi có ta hay không?"
Bỗng ngoài cửa có tiếng gõ vang lên. Khải Sắt Lâm vội mở mắt ra, bên ngoài có thanh âm truyền vào: - Nữ nhi của ta, con có ở trong đó không?
Khải Sắt Lâm khẽ cau mày. Là mẫu thân! Thời gian gần đây, nàng sợ nhất là gặp mẫu thân, bởi vì mỗi ngày bà đều tới khuyên nàng hãy đáp ứng hôn sự của đại công tử Phụng Long tộc. Bà đã khuyên nàng nhiều lần rồi, hôm nay chắc cũng sẽ không ngoại lệ rồi đây.
- Khải Sắt Lâm, ta biết con ở trong đó. Mở cửa đi!
Mẫu thân nhẹ giọng nói: - Con hãy chuẩn bị chút đi, rồi ra ngoài gặp bọn hắn một lần.
"Hắn?"
Khải Sắt Lâm lắc đầu: - Con không đi đâu....
- Không đi?
Mẫu thân biến sắc, nói: - Hài tử ngươi làm sao vậy? Thác Lai Phu dù gì cũng là tộc trưởng tương lai của một tộc, miễn cưỡng cũng có thể xứng đôi với ngươi mà. Với điều kiện của hắn, nếu muốn cưới nhiều mỹ nữ thì không khó chút nào, nhưng nay hắn lại chịu để ý đến con, quả thật rất hiếm có. Sao con lại từ chối chứ? Cả việc gặp mặt cũng không muốn nữa. Rốt cuộc là chuyện gì đây?
"Mỹ nữ", "hiếm có", vv....những lời này được thốt ra từ miệng của mẫu thân nghe thật là chói tai. Khải Sắt Lâm chỉ biết sa sầm nét mặt mà không nói thêm lời gì.
- Hắn đã nói là sẽ không ghét bỏ con...
Lại thêm một lời rất khó nghe! Khải Sắt Lâm bỗng đứng bật dậy, nhìn thẳng vào mẫu thân, rồi nói: - Mẫu thân, con không đẹp, nhưng đó không phải là lỗi do con!
Mẫu thân cũng chợt nổi giận: - Đúng vậy, không phải lỗi của con. Vậy là lỗi của ta, phải không? Có phải là từ trước tới giờ con vẫn luôn trách ta phải không?
Nữ nhi không xinh đẹp, có lẽ là do lỗi ở mẫu thân, nhưng không có một người con nào mà lại dám nói như thế. Vì vậy mà Khải Sắt Lâm cúi đầu, nói: - Dạ không phải, nữ nhi chỉ muốn nói là....tuy con xấu xí, nhưng con có thể chọn con đường ở giá. Nếu người kia đã có nhiều mỹ nữ thích hắn như vậy, thế tại sao lại còn cần nữ nhi làm gì?
Tất nhiên cần ngươi là vì chính trị rồi, nhưng mẫu thân không thể thốt ra lời đó. Nhất thời mẫu thân không biết phải nói thế nào mới phải.
- Thôi được rồi, dù sao thì hôm nay hắn cũng sẽ đến đây, gia gia và phụ thân con đã bàn qua rồi, lát nữa dù con không muốn gặp thì cũng phải gặp thôi!
Mẫu thân nói xong thì bước thẳng ra cửa, lại một lần đàm phán thất bại! Cảnh xuân ở bên ngoài vẫn như vậy, nhưng trước mắt Khải Sắt Lâm chỉ là một bầu trời u ám, và tâm tình của nàng cũng trở nên rất tồi tệ.
Cửa phòng không khóa, bỗng có tiến bước chân nhẹ nhàng vang lên. Khải Sắt Lâm không quay đầu lại. Chỉ cần ngửi mùi hương thoang thoảng truyền đến, thì dù không quay đầu nhưng nàng cũng biết là ai. Chính là muội muội Lệ Nhã!
- Tỷ tỷ, tỷ thật không muốn xuất giá sao?
Quả nhiên là muội muội.
Khải Sắt Lâm khẽ liếc nàng một cái, rồi không nói gì.
- Một khi nữ nhân không muốn xuất giá, thì đơn giản chỉ là vì người phải gả không phải là đối tượng như ý của mình!
Lệ Nhã nhẹ giọng thốt: - Nếu đổi người này thành một người khác, tỷ tỷ có muốn gả cho hắn không?
Khải Sắt Lâm chậm rãi quay đầ lại, trên khóe mắt đã thấy long lanh ngấn lệ. Nếu đổi người khác ư? Đổi ai bây giờ? Nếu đổi thành "hắn" thì nàng sớm đã cười không ngậm miệng lại được, và đồng thời cũng đã sớm chạy đi chuẩn bị áo cưới từ lâu, hơn nữa lại còn dùng hết tinh thần và thể lực để mà chuẩn bị cho chu đáo nữa. Khi nữ nhân không muốn xuất giá, đó chỉ là vì muốn gả cho người mình yêu thích thôi.
- A Khắc Lưu Tư!
Cái tên này chợt thoát ra từ miệng Lệ Nhã, khiến cho nhịp tim của Khải Sắt Lâm đập rộn lên. Đây là bí mật của nàng mà không ai biết, không ngờ lại nghe muội muội hỏi tiếp: - Tỷ hiểu bao nhiêu về hắn?
Khải Sắt Lâm tự mình đi đóng cửa lại. Tuy nàng không nói lời nào, nhưng sắc mặt của nàng đã sớm thay đổi rồi. Ban nãy là màu tái nhợt, nhưng bây giờ nó đã biến thành đỏ bừng.
Nhìn thần tình của tỷ tỷ, Lệ Nhã khẽ thở dài: - Tỷ tỷ, có lẽ có một câu muội không nên nói ra, nhưng muội nghĩ cũng nên nói cho tỷ biết....Tình cảm của nam nhân không thể tin được. Những lời ngon ngọt của bọn họ cũng không thể tin được!
Khải Sắt Lâm nghe vậy thì ngẩng đầu lên, trong mắt nàng ánh lên nét sợ hãi.
- Muội không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng muội biết.....hắn có quá nhiều nữ nhân, mà mỗi một người đều mỹ lệ vô cùng!
Lệ Nhã chậm rãi nói: - Nếu trong lòng hắn có tỷ thì sớm đã xuất hiện tại bổn thành rồi, chứ không thể để cho tỷ ở nhà rơi lệ thế này hoài được.....
- Đừng nói nữa!
Khải Sắt Lâm khổ não kêu lên: - Đừng nói nữa!
Lệ Nhã thấy vậy thì chợt im tiếng. Khải Sắt Lâm quay đầu nhìn ra cửa sổ, hai đầu vai của nàng khẽ run nhẹ. Đúng vậy, hắn rất anh tuấn, ma pháp và năng lực của hắn đều rất thần kỳ. Như vậy sẽ có bao nhiêu nữ hài thích hắn? Hắn cần gì phải lựa chọn một cô nương xấu xí mà ngay cả mẫu thân cũng chê bai?
Phải quên hắn thôi, quên hết mọi thứ! Hắn không thuộc về nàng, vĩnh viễn sẽ không thuộc về nàng. Nàng không xứng!
Nhưng nếu muốn quên tất cả thì khó khăn vô cùng. Trên trái tim của nàng, và trên cơ thể của nàng, mỗi phân mỗi thốn đều đã lưu lại dấu vết của hắn. Cho dù nàng có thể vất bỏ toàn bộ ký ức của mình, nhưng rồi thế giới của nàng còn có dịp cho hoa xuân nở rộ hay không? Chẳng lẽ đây là còn đường mà một nữ hài xấu xí phải lựa chọn hay sao?
- Tỷ tỷ, hãy quên hết đi!
Lệ Nhã thở dài, nói: - Chúng ta là nữ nhân, ai có thể thật sự đạt được những gì mình muốn trong cuộc sống chứ? Có ai lại không phải vùng vẫy với dòng suối tình yêu chứ? Tình yêu....đó là một thứ rất hại người....
Bỗng nhiên có một thanh âm vang lên tiếp lời Lệ Nhã: - Lệ Nhã, ta thật không hiểu sự cảm khái đó của ngươi từ đâu mà ra?
Lời vừa dứt, trong phòng lại có thêm một thân ảnh xuất hiện. Người này là một nam nhân cao ráo và tuấn tú. Ở trên mặt hắn còn mang theo vài nét thương cảm và ôn nhu.
Hai tỷ muội cùng ngẩng đầu lên. Vừa nhìn thấy hắn, trái tim của Khải Sắt Lâm liền đập loạn lên. Là hắn! Rốt cuộc hắn đã tới! Hắn tới vì mục đích gì? Phải chăng hắn tới đây để nói cho nàng biết kết quả mà nàng đang mong đợi từ bấy lâu? Vì thế mà nàng hết sức kinh ngạc nhìn hắn, nhìn đến ngây người.
Lệ Nhã cũng sửng sốt vô cùng.
Lưu Sâm chuyển ánh mắt ôn nhu từ trên người Khải Sắt Lâm sang Lệ Nhã, rồi nó liền biến thành ánh mắt tràn đầy nét châm chọc. Hắn hỏi: - Lệ Nhã tiểu thư, tình yêu là một thứ hại người hay sao? Xin hỏi, tánh mạng của ngươi là do thứ gì đã cứu lại thế? Nếu ngươi dễ quên như thế thì để ta nhắc cho ngươi nhớ, chính là tình yêu đã cứu ngươi đấy!
Lệ Nhã lẳng lặng nhắm hai mắt lại, đồng thời, tại nơi khóe mắt cũng có đôi dòng lệ trào ra. Nàng đã cố hết sức để quên đi việc đó, nhưng lại không thể quên đi được!
- Tư Tháp không ngại đường xa vạn dặm để đến đây, nếu hắn nghe được lời đó, e rằng chuyến đi này của hắn thật là uổng phí!
Lưu Sâm hờ hững nói: - Bằng hữu của ta ở đâu? Hãy cho ta biết, ta sẽ dẫn hắn trở về, bởi vì nơi đây không có thứ mà hắn muốn tìm kiếm!
Lệ Nhã bỗng mở mắt thật lớn, rồi thất thanh kêu lên: - Tư Tháp đã tới đây ư? Hắn ở đâu?
Thanh âm của nàng khích động vô cùng.
Lưu Sâm nghe hỏi thì chợt ngây người ra.
- Hãy cho ta biết đi, ta xin ngươi....Mau nói cho ta biết, hắn ở đâu?
Lệ Nhã gấp rút đến nỗi hoàn toàn thất thố.
Lưu Sâm nhíu mày hỏi: - Ngươi không biết hắn ở đâu sao?
- Không biết!
Lệ Nhã nói: - Ta....kể từ lúc về đây tới giờ, ta chưa từng gặp lại hắn, và cũng không nghe được tin tức về hắn...
Lưu Sâm nghe vậy thì lập tức sa sầm nét mặt. Rốt cuộc đây là chuyện gì? Rõ ràng Tư Tháp đã đến thành Tô Cách, nhưng Lệ Nhã lại không hay biết gì cả. Tình huống này rất nghiêm trọng đây.
Lệ Nhã vội hỏi Lưu Sâm: - Ai nói cho ngươi biết.....là hắn đã đến đây?
- Tin tức này tuyệt đối không sai!
Lưu Sâm hơi trầm ngâm một lúc rồi nói: - Hai mươi ba ngày trước, Tư Tháp đã rời khỏi Tô Nhĩ Tát Tư để đến đây. Nếu tính theo hành trình thì hắn đã sớm gặp được ngươi rồi mới phải.
- Hai mươi ba ngày? Hắn thật đã tới ư?
Lệ Nhã kêu lớn đầy khích động: - Hắn đến đây là để....tìm ta?
- Sức mạnh của tình yêu thật không có ai có thể đỡ nổi. Nó có thể khiến người ta quên hết tất cả mọi thứ!
Lưu Sâm thở dài thốt: - Tình yêu có thể là một thứ hại người, nhưng nó vĩnh viễn lại không hại ngươi....nếu có hại, thì có lẽ chỉ hại cho gã nam nhân si tình kia thôi! Đó là nếu như Tư Tháp quả thật đã xảy ra chuyện gì rồi.
- Ta đi tìm hắn!
Lệ Nhã chạy thẳng ra cửa mà không ngoái đầu lại. Có lẽ nàng chạy đi tìm gia gia để dò hỏi tin tức. Đó là việc mà Lưu Sâm cũng cần làm, nhưng hắn không cần chạy theo nàng, bởi đã có Lệ Nhã đích thân đi lo việc đó. Tin rằng dù Tư Tháp có là một con ruồi đã bay vào thành Tô Cách, thì nàng ta cũng sẽ tìm ra được hắn. Có thể nói đây cũng là sức mạnh của tình yêu. Cứ nhìn theo thần tình đầy khích động của Lệ Nhã vừa rồi, rõ ràng nàng rất quan tâm tới việc này!
Lưu Sâm chậm rãi quay lại đối diện với nữ hài còn đang ở trong trạng thái như mộng như ảo. Hắn hỏi: - Khải Sắt Lâm, tha thứ cho ta nhé!
- Ngươi....ngươi muốn ta tha thứ ư?
Khải Sắt Lâm ngẩng mặt nhìn hắn rồi thốt: - Một nữ hài xấu xí....làm gì....có tư cách để tha thứ cho người khác?
- Lời nói lúc trước của ta, ngươi đã quên mất rồi!
Lưu Sâm thở dài than: - Ngày trước ta đã nói với ngươi một câu ở trên bờ biển, ngươi còn nhớ không?
- Ta....thật đã quên mất rồi!
Khải Sắt Lâm chợt đỏ mặt. Ở trên bãi biển, hắn đã nói với nàng rằng: "Ngươi là nữ hài đáng yêu nhất!" Lời này dù đến chết thì nàng sẽ không bao giờ quên được, nhưng hắn muốn nói tới câu đó sao?
Bên tai nàng chợt vang lên thanh âm ôn nhu của hắn: - Ta từng nói với ngươi....Ngươi là nữ hài đáng yêu nhất. Ngươi nhớ đừng bao giờ quên lời này nữa đấy, nếu không thì sẽ bị đét vào mông cho coi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT