Á Na đứng bên cửa sổ mà nhìn theo bóng lưng của hai người. Nhìn nụ cười tươi rói ở trên mặt Cách Phù, hình ảnh quỳ xin thứ lỗi của Lưu Sâm ở trong tưởng tượng của nàng không còn tồn tại nữa. Cách Phù à Cách Phù, ngươi thật là đơn thuần tới mức đó hay sao? Mặc kệ Cách Phù có phải quá đơn thuần như Á Na nghĩ hay không, nàng vẫn phải thừa nhận rằng: tiểu cô nương này thật là hạnh phúc. Tuy rằng không nhớ gì cả đôi khi cũng không thoải mái lắm, nhưng đồng thời điều đó cũng khiến cho tiểu cô nương được hạnh phúc vô cùng!

Lãng mạn và ôn nhu cùng tồn tại, khích động và vui sướng cùng đồng hành. Hơn hai mươi ngày sau, Lưu Sâm không nhớ rõ là mình đã khiến cho Cách Tố, Cách Phù, và Khắc Mã đã rên rỉ sung sướng tới bao nhiêu lần; và hắn cũng không nhớ rõ mình đã ôm Tư Á cùng ngồi ngắm sao những bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần ngắm sao thì đôi mắt của Tư Á cũng sáng như sao vậy. Nàng là một nữ hài không có dục vọng. Yêu cầu của nàng vĩnh viễn dường như chỉ đơn giản có thế, chỉ là cùng tình lang ngồi ngắm sao trong những lúc rảnh rỗi thôi.

Điều đó vốn chẳng có gì là kỳ quái, nhưng kỳ quái là ở chỗ Lưu Sâm vẫn ngồi ngắm sao với nàng rất đàng hoàng. Tuy rằng trong quá trình ngắm sao, thỉnh thoảng bàn tay của hắn lại rơi vào vị trí ở trước ngực của nàng. Loại cử chỉ này vốn được xem là "loạn động", nhưng đối với Lưu Sâm thì việc đó lại rất đàng hoàng. Đàng hoàng đến nổi nếu Cách Tố mà nhìn thấy được thì nàng hẳn sẽ không tin vào mắt mình nữa....

Nữ nhân tương đối nhiều, nhưng thời gian thì không đủ.....

Thời gian cứ thấm thoát trôi. Hôm nay trời vừa sáng, Cách Tố chậm rãi mở mắt ra. Bên cạnh nàng vẫn là nam nhân của nàng, tay của hắn vẫn đặt trên đồi ngực cao vút của nàng. Đây vốn là một thông lệ, mà thông lệ này vừa có chỗ tốt và chỗ xấu. Chỗ tốt của nó chính là giúp cho giấc ngủ của nàng được ngọt ngào hơn, nhưng chỗ xấu của nó lại là sau khi tỉnh lại, nàng không thể nghĩ tới những gì khác cả.

Cách Tố nỉ non:
- Ái lang, cơ thể của ta mất hết sức rồi....

- Ta cảm thấy được!

Lưu Sâm đáp lại.

Cách Tố xoay người đối mặt với hắn, rồi nói:
- Đều tại ngươi cả! Hôm nay ta còn muốn....lên lớp!

Nói xong, nàng khó khăn rời khỏi vòng tay của hắn, mặc vội y phục vào rồi đỏ mặt gọi:
- Dậy mau!

- Dậy làm gì chứ?

Vừa hỏi, Lưu Sâm vừa uể oải ngồi dậy, nói:
- Ta rất nhớ những ngày tháng còn đi học của mình. Hồi đó ngày nào cũng chỉ nghĩ cách làm cho ma pháp của mình tiến bộ hơn, do đó mà sức học cũng rất dồi dào.

- Đúng rồi, bây giờ thì học xong rồi, nên không còn muốn học nữa, vì vậy mà cả ngày chỉ biết quấn quýt với Cách Phù thôi phải không?

Cách Tố lườm hắn một cái, rồi nói:
- Ngươi muốn quấn quýt với Cách Phù thế nào thì ta đều mặc kệ, nhưng nếu làm chậm trễ ma pháp của y thì ta sẽ không tha cho ngươi đâu!

Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Đừng lo, một ngày nào đó, ta sẽ khiến ma pháp của Cách Phù cao hơn nàng cho xem.

Cách Tố áp mặt lại gần cho hắn hôn mình một cái rồi cười nói:
- Ừm, để xem nam nhân của ta sáng tạo kỳ tích đây.....nhưng nói vậy thôi, ngươi mà để cho ma pháp của y cao hơn ta....thì ta cũng sẽ không tha cho ngươi!

Nàng tin tưởng hắn có năng lực đó, và cũng rất mong đợi sự đột phá như thế, nhưng nàng cũng rất muốn bản thân mình được đột phá, bởi lẽ tốt xấu gì thì mình cũng là một giảng sư, lúc mình làm một đại ma pháp sư thì tiểu nha đầu kia còn chưa biết ma pháp là gì. Do đó làm sao có thể để cho y qua mặt mình được chứ?

- Phục nàng luôn! Kiểu nào cũng không tha cho ta là sao?

Hắn nhảy dựng lên, hỏi:
- Tư Tháp còn chưa trở về hay sao?

Trong học viện, đương nhiên việc học tập là chính, nhưng khi người ta đã đạt đến trình độ của hắn thì vốn không cần phải đi học nữa. Tuy rằng hắn không thừa nhận, nhưng ít nhiều gì thì cũng cảm thấy nhàn chán, mà một khi đã nhàm chán thì tất nhiên phải nghĩ tới việc đi tìm bằng hữu để vui đùa.

- Vẫn chưa!

Cách Tố nói:
- Chuyến này hắn đi đã hơn hai mươi ngày rồi....ngươi nghĩ có thể xảy ra chuyện gì hay không?

Thật ra thì nàng cũng thấy lo lắng. Nghe nói Tô Cách Lâm đại công của thành Tô Cách cũng không phải là một lão đầu hiền lành gì. Đệ đệ của nàng tuy ở học viện thì oai phong lẫm liệt - nhưng đó là trước khi Lưu Sâm tới đây - không biết gã có bị ủy khuất gì ở thành Tô Cách hay không? Có thể đã có chuyện gì xảy ra hay không? Nàng thật là lo lắng, và cũng đã từng đề cập đến chuyện này mấy lần với gia gia và phụ mẫu, nhưng bọn họ đều tỏ ra không chút lo lắng. Vì vậy mà nàng cũng không có lý do để lo tiếp, và giờ đây cũng chỉ đề cập tới chuyện này với tình lang mà thôi.

- Ta phải đi xem thế nào mới được!

Hắn đang thấy buồn chán, giờ đi ra ngoài một chuyến để giải buồn cũng tốt. Chí ít thì ở thành Tô Cách cũng có một gian phòng đáng cho hắn lưu luyến. Gian phòng đó rất kỳ quái. Nó đã được niêm phong và cất kỹ vào một góc trong trí nhớ của hắn, mà chủ nhân của gian phòng đó cũng không phải là một mỹ nữ. Phải chăng nàng chính là nguyên nhân mà hắn đã niêm phong một đoàn ký ức kia? Dù thế nào, vừa nhắc tới đi xem Tư Tháp một chuyến, đoạn ký ức kia liền sống lại. Bỏ qua diện mạo của nàng không nhắc tới, nữ hài đó thật là thiện lương và đa tình. Ngày trước, chỉ với mấy ngón tay của hắn thôi mà nàng đã dễ dàng đạt được cao trào rồi.....Vừa nghĩ tới đây, hắn bỗng cảm thấy toàn thân nóng bừng....

- Ta cũng đi!

Cách Tố nói.

- Nàng cũng đi?

Lưu Sâm hỏi với giọng đầy do dự. Chuyến đi này sẽ gặp Khải Sắt Lâm, nếu như đôi bên gặp nhau, vậy tiểu cô nương vừa đa tình lại vừa hay tự ty với dung mạo của mình sẽ nghĩ thế nào đây?

- Sao hả? Bộ ta lại không thể đi à?

Cách Tố trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Đừng quên là hôm nọ ngươi đã đáp ứng với ta rồi nhé. Ngươi đã hứa là lần hành động kế tiếp sẽ dẫn ta theo đấy!

- Nàng đoán sai rồi!

Lưu Sâm từ tốn giải thích:
- Nếu như không có gì nằm ngoài dự liệu thì Tư Tháp với Lệ Nhã sau khi cách biệt lâu ngày, rồi lửa gần rơm nên mới bốc cháy dữ dội, khiến cho họ nhất thời quên sạch tất cả. Do đó, chuyến này ra ngoài không phải là để đối địch, mà chỉ là đi xem một đôi tiểu tình nhân thôi. Nếu nàng thật muốn đi thì hãy thương lượng với gia gia nàng xem, rồi sau đó ta và nàng cùng đi!

Lại còn phải thương lượng với gia gia nữa sao? Cũng phải thôi, dù gì thì nàng cũng là một giảng sư, còn phải dạy ở học viện mà, đâu có thể tự dưng bỏ đi khơi khơi như thế chứ? Vậy làm sao mà giải thích với mọi người đây? Nghĩ vậy xong, Cách Tố liền cảm thấy do dự ngay.

- Mau đi báo với gia gia của nàng đi, là chúng ta ra ngoài hưởng tuần trăng mật!

Lưu Sâm hào hứng, nói:
- Suốt dọc đường, chúng ta có thể mặc sức tiêu hồn khoái hoạt. Khi trở về, nói không chừng còn có thể cùng với hai người bọn Tư Tháp đua nhau mà thố lộ tâm tình và hưởng tận khoái hoạt....Cách Tố bảo bối, đề nghị của nàng rất tốt. Chúng ta cứ thế mà làm!

Càng nói, hắn càng tỏ ra hưng phấn vô cùng.

Nhưng Cách Tố đã đỏ mặt nói:
- Không được!

Lưu Sâm nghe vậy thì chưng hửng nhìn nàng.

Cách Tố ấp úng nói:
- Ta....ta không biết phải nói với gia gia thế nào. Nếu nói như lời ngươi, vậy thì....vậy thì cả học viện đều biết ta bị ngươi khi phụ hay sao? Ta không chịu đâu!

Được cùng hắn dấn bước giang hồ chính là niềm ao ước lớn nhất của nàng, vì vậy khi vừa nhắc tới chuyện này thì nàng thấy khích động vô cùng; nhưng sau khi cơn khích động qua đi, lý trí liền trở lại với nàng. Nếu theo hắn đi xa, gia gia và phụ mẫu sẽ nghĩ thế nào đây? Đặc biệt là gia gia, lão nhân gia biết mình có tình cảm với Na Trát Văn Tây, nhưng bây giờ lại theo A Khắc Lưu Tư đi xa, vậy lão nhân gia còn không cho rằng mình không chung thủy hay sao? Truy cầu Na Trát thất bại thì lập tức chuyển sang vòng tay của một thần nhân khác?

Nếu như không có chuyện gì xảy ra, nhất định là Tư Tháp và Lệ Nhã đang hú hí với nhau. Tuy rằng mức độ ân ái của mình và hắn không thua cho hai người họ, nhưng dù sao cũng không thể phơi bày nó ra ánh sáng được. Vì thế, trên đường về, nhất định mình không thể giấu giếm mối tình quyến luyến của mình được. Hậu quả sẽ nghiêm trọng vô cùng. Càng nghĩ, Cách Tố càng thấy sợ hơn.

Lưu Sâm thở dài:
- Vậy thì tiếc thật! Ta vốn rất muốn phiêu lãng giang hồ cùng với Cách Tố bảo bối của ta. Nếu được như vậy thì tiêu dao khoái hoạt biết bao. Đúng là nhân sinh lạc thú mà!

- Nếu ngươi muốn thì....chúng ta nhất định sẽ có cơ hội thôi!

Cách Tố thỏa mãn ngã vào lòng hắn rồi thì thầm:
- Cách Tố của ngươi cũng rất muốn đồng hành với ngươi.....Ái lang, lần này không được, vậy thì lần sau nhé! Lần sau ta nhất định sẽ đồng hành với ngươi.

Nói xong, nàng hôn lên môi hắn một cái rồi hỏi:
- Vậy Cách Phù thì sao? Y có đi theo ngươi không?

Lần này không phải đi đối địch, mà chỉ là đi xa một chuyến thôi. Bên đệ đệ là một đôi tình lữ, vậy bên hắn cũng có thể là một đôi mà. Vì mình không thể công khai yêu đương với hắn, nhưng Cách Phù thì được mà. Nếu là vậy thì nàng khả dĩ có thể tiếp nhận được, nhưng dù sao thì trong lòng cũng không thấy thoải mái cho lắm.

- Ta nghĩ....y cần ở lại để tiếp tục việc học thì tốt hơn! Ma pháp của y quả thật rất kém.....Dù sao thì mai mốt vẫn còn cơ hội mà, đúng không?

Cách Tố nghe vậy thì trong lòng vui vẻ cô cùng, nàng lập tức đồng ý ngay:
- Ta cũng nghĩ thế! Lần sau đi! Lần sau ta và y sẽ đi chung với ngươi!

- Hai nàng mỹ nữ cùng đi với ta?

Lưu Sâm gật đầu lia lịa, nói:
- Đúng là một cám dỗ rất lớn. Không biết tối nay.....ta có ngủ được nữa không đây!

Lưu Sâm ôm lấy Cách Tố rồi hôn nàng thật say đắm, sau đó mới buông nàng ra, rồi nói:
- Bảo bối, gặp lại sau nhé!

Cách Tố ôm chầm lấy hắn, rồi nói:
- Đi nhanh về nhanh!

Thế rồi thân ảnh của hắn liền biến mất. Cách Tố chạy ra cửa sổ nhìn xuống, nhưng dưới đất không có ai cả. Đang lúc nàng còn ngẩn ngơ thì bỗng đâu có một đôi môi thò ra hôn lên môi nàng một cái, sau đó nó bật cười ha hả rồi lại biến mất tức khắc. Cách Tố đỏ mặt giận dỗi. Tên hỗn đản này, lại ngang nhiên dám hôn nàng ở ngoài trời như thế. Lỡ có người bắt gặp thì sao? Không có! Tất nhiên nàng không biết rằng, không ai có thể thấy được nụ hôn vừa rồi, bởi lẽ hơn hai mươi ngày qua, Lưu Sâm đã không lãng phí thời gian chút nào. Không Gian ma pháp của hắn lại có tiến bộ. Trước kia hắn chỉ có thể ra vào tự do, nhưng đó là hoặc ra hẳn hoặc vào hẳn; còn bây giờ thì hắn có thể từ trong không gian của mình rồi thò một tay ra ngoài, hoặc cái đầu, hoặc cái chân, vv...mà không cần phải bước ra hẳn. Vừa rồi chỉ là một thí nghiệm nho nhỏ của hắn - chỉ thò đôi môi ra để hôn ý trung nhân thôi.

May mà Cách Tố có một thói quen rất hay, đó là khi tình lang hôn mình, nàng đều nhắm hai mắt lại. Nếu vừa rồi nàng chỉ nhìn thấy một đôi môi thình lình xuất hiện trong không gian để hôn mình, vậy thì bất luận tình yêu của nàng mãnh liệt tới đâu, chắc hẳn nàng sẽ không thể hội được sự ngọt ngào của nụ hôn đó, mà trái lại sẽ rất sợ hãi nữa là đằng khác.

Lưu Sâm biến mất tại Tô Nhĩ Tát Tư học viện, chỉ một lát sau thì hắn đã xuất hiện tại Cát Bố đại thảo nguyên. Sau một khắc nữa, trước mặt hắn đã là dòng sông Cát Bố trải dài. Hắn dừng lại để mua một con ngựa. Trong ánh mắt khinh thường của các kiếm sư gần đó, hắn ngang nhiên tung mình lên ngựa rồi phóng về phía trước. Gió xuân thổi qua, khắp nơi đều thơm ngát vô cùng.

Bốn phía đều là hoa dại nở rộ, trông chúng thật náo nhiệt và tự do tự tại vô cùng. Đây là thiên nhiên, là Cát Bố đại thảo nguyên đẹp nhất trong năm.

Tư Tháp, ngươi có thể chọn lúc này để ra khỏi cửa mà đi gặp tình nhân, coi như cũng là cao thủ tình trường đây. Với thời tiết này, cả muôn hoa cũng sẽ giúp người ta quyến rũ nữ nhân, vậy thì có gì mà bàn không xong được chứ?

Không những chỉ có muôn hoa giúp đỡ, mà ngay cả những loài côn trùng nhỏ bé cũng đang giúp đỡ nữa. Tỷ như trên những đóa hoa kia đều có những con ong mật bay lượn xung quanh, vậy chẳng phải phấn hoa cũng sẽ rơi lên đầu vai của những người hữu tình hay sao?

Con ngựa trắng tung cao bốn vó, đạp hoa mà đi. Bốn móng của nó vướng đầy mùi thơm của hoa. Suốt dọc đường, gió mát vẫn thổi hây hây, bươm bướm bay tán loạn khắp nơi. Trong chuyến đi này, ai là kẻ đang chờ mong? Cũng trong chuyến đi này, trong khuê phòng của ai đó sẽ xảy ra chuyện gì?

oooOooo

Tại đại công phủ của thành Tô Cách, một nữ hài đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Một chú bướm không biết từ nơi nào bay đến rồi đáp xuống bệ cửa, sau đó nó lại vỗ tiếp hai cánh, chẳng biết nó lại sắp sửa muốn bay về phương nào....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play