“Chủ tử, từ Mạn La đế quốc đến Khắc Lý Hi quốc, nếu gió êm sóng lặng khoảng chừng mất mười ngày.” Liệt La Đặc tương đối hiểu rõ chuyện này.
“Gió êm sóng lặng, ý ngươi là sau khi thuyền ra khỏi biên giới Mạn La đế quốc, đến vùng biển quốc tế không ai quản, có thể sẽ gặp phải hải tặc?” Thiên Nguyệt Triệt suy tư về khả năng duy nhất có thể xảy ra.
“Đúng vậy, bởi vì tại vùng biển quốc tế không có quân đội quốc gia cai quản, lúc đến gần Khắc Lý Hi quốc, cũng sẽ có quân đội Khắc Lý Hi quốc tuần tra, nhưng thời gian quản lý rất hạn chế.” Liệt La Đặc chậm rãi nói.
Mục mâu của Thiên Nguyệt Triệt hiện lên quang mang, đưa lưng về phía Liệt La Đặc, ai cũng không nhìn rõ tâm tình của hắn: “Dường như, ngươi có chút vượt qua sự tưởng tượng của ta, Liệt La Đặc.”
Thân thể chậm rãi quay lại, ngồi lên tràng kỷ một bên, ánh mắt tự tiếu phi tiếu theo dõi hắn.
Ách?
Liệt La Đặc cả kinh.
“Bổn điện hạ nghe Nặc Kiệt nói qua Hồi Giác là thực thần thế gia, mặc dù gia tộc không có thế lực như ngũ đại gia tộc, nhưng cũng không nhỏ, Hồi Giác công tử tới cung làm ngự trù, vốn là chuyện không thể tưởng tượng nổi, mà hôm nay sự hiểu biết của ngươi, càng khiến bổn điện hạ cảm thấy không bằng ….” Mục mâu Thiên Nguyệt Triệt thâm thúy, như hải dương xanh thẳm, sâu không thấy đáy.
Ai cũng không nhìn rõ, không đoán được lúc này hắn đang nghĩ gì.
Lúc Thiên Nguyệt Triệt nói ra câu kia, trong nháy mắt, kiếm trong tay Đàn Thành đã rời vỏ, kề trên cổ Liệt La Đặc.
Kiếm phong thập phần sắc bén, nếu không phải là tuyệt đỉnh cao thủ sử dụng kiếm, chắc chắn lúc này cổ Liệt La Đặc đã đổ máu.
Nếu như vừa rồi hắn không nhìn lầm, lúc Đàn Thành rút kiếm, nam nhân này không hề có phản ứng, là bởi vì tin tưởng bản thân mình, hay là kinh sợ đến mức không có phản ứng?
Hiển nhiên không phải là vế sau.
Nhưng nhìn nét mặt của Liệt La Đặc vẫn hèn mọn như cũ, đột nhiên Thiên Nguyệt Triệt hiểu rõ, nam nhân này không giống như biểu hiện ngoài.
Hắn đang đánh cuộc, đánh cuộc với tính mạng của chính mình.
Đánh cuộc Thiên Nguyệt Triệt sẽ không giết hắn.
Thiên Nguyệt Triệt không khỏi hoài nghi, tại sao lúc đó mình lại bỏ qua ánh mắt cao ngạo như vậy.
Ánh mắt vô tình, ánh mắt châm biếm hết thảy mọi thứ, mình lại cho rằng đó là hèn mọn .
“Ngươi nên biết, nếu như bổn điện hạ động thủ, tuyệt đối không thu hồi.” Thiên Nguyệt Triệt không thèm để ý mở miệng.
“Hồi Giác thế gia được gọi là thực thần thế gia, cũng không phải từ lúc mới bắt đầu đã gọi như vậy.” Liệt La Đặc tìm một vị trí ngồi xuống: “Hồi Giác thế gia thực sự nổi danh vào thời gia gia của ta.
Thật lâu trước đây, tổ tông của Hồi Giác thế gia làm người rửa chén trên những con thuyền lưu thông giữa các quốc gia khác.
Bởi vì làm ở chỗ này, đãi ngộ so với những việc vặt bình thường cao hơn, nhưng nếu như gặp phải sóng thần, hải tặc thì nguy hiểm cũng cao không kém.
Bởi vì đi qua các quốc gia khác nhau, cho nên đối với phong cách ẩm thực của mỗi nơi đều có trình độ nhất định, do đó tạo nên thành tựu của Hồi Giác thế gia hôm nay.
“Mà ta..” Liệt La Đặc nói tới đây thì dừng lại: “Là tử tôn của Hồi Giác thế gia, di huấn của tổ tiên vẫn luôn nhớ kỹ.”
Thật sao?
Thiên Nguyệt Triệt không phủ nhận, nhưng cũng không hỏi: “Bổn điện hạ hứa với ngươi một chuyện, chờ đến lúc ngươi cần, cứ việc hướng bổn điện hạ mở miệng, nhưng bổn điện hạ muốn trao đổi một cách bình đẳng, tỷ như mạng của ngươi, ngươi nên biết, nếu như bổn điện hạ muốn giết ngươi, chân trời góc biển, chắc chắn không có chỗ cho ngươi dung thân.”
Liệt La Đặc sững sờ nhìn Thiên Nguyệt Triệt, hài tử này thật sự… , lục điện hạ Mạn La đế quốc cũng không phải là hư danh.
Hắn tuyệt đối không hoài nghi lời nói của Thiên Nguyệt Triệt, lời của y luôn tồn tại một loại sức mạnh làm cho người ta thực sự tin tưởng.
“Còn có.” Thiên Nguyệt Triệt cố ý đợi đến khi Liệt La Đặc buông lỏng, lại nhắc tới.
Cái gì? trong mắt Liệt La Đặc lộ ra nghi ngờ không giải thích được.
“Làm người của bổn điện hạ, chỉ có thể đứng thẳng lưng, bổn điện hạ không thích người vô dụng, đương nhiên chỉ cần là người của bổn điện hạ, không có sự đồng ý của bổn điện hạ, ai cũng không được động tới ngươi.”
Thiên Nguyệt Triệt không thể phủ nhận, hắn có hứng thú với bí mật của nam nhân này, hắn cũng không hoài nghi thân phận nam nhân này, cũng không hoài nghi mục đích của việc tiến cung.
Bởi vì nam nhân này cực kỳ giống ngựa hoang, không kềm chế được.
Ánh mắt vô tình kia phi thường giống mình, đó là không có hứng thú với cuộc sống.
Không biết biến một người chết thành một người sống sẽ thú vị như thế nào? Thiên Nguyệt Triệt vô cùng mong đợi.
Nếu Thiên Nguyệt Triệt đã nói rõ như vậy, Liệt La Đặc cũng không định tiếp tục mang mặt nạ, bởi vì hắn biết sống chung cùng tiểu chủ tử này, cởi mặt nạ xuống sẽ thú vị hơn.
“Như vậy tại hạ cúng kính không bằng tuân mệnh .” Liệt La Đặc khom lưng, giống như là một người mới, mang theo một cỗ phong lưu ý nhị.
“Được rồi, nơi này giao lại cho ngươi chịu trách nhiệm, bây giờ bổn điện hạ muốn nghỉ ngơi, Liệt La Đặc dẫn Đàn đi làm quen nơi này một chút, Đàn Thành lưu lại giữ cửa cho bổn điện hạ.” Liệt La Đặc bỏ đi bộ mặt ngụy tạo, hiển nhiên là người thông minh.
Người thông minh sẽ biết ý tứ của Thiên Nguyệt Triệt, đối với Đàn, Thiên Nguyệt Triệt có chút toan tính.
Nguyên lai trong mấy người bọn họ, chỉ có Đàn Thành mới là người hắn tín nhiệm, Liệt La Đặc có chút ngạc nhiên, Đàn Thành giống như tượng gỗ, tạo sao lại được Thiên Nguyệt Triệt tín nhiệm như thế?
“Chủ tử, thuộc hạ đi ra bên ngoài.” Mặc dù ám vệ giết người lưu loát, nhưng có đôi khi rất đơn thuần, vừa rồi Đàn Thành nghe thấy Thiên Nguyệt Triệt cần nghỉ ngơi, liền thật sự cho rằng hắn cần nghỉ ngơi.
Lập tức đi ra cửa.
“Trở lại.” Thiên Nguyệt Triệt ấn ấn huyệt thái dương, đợi Đàn Thành đóng cửa lại, Thiên Nguyệt Triệt tiếp tục mở miệng: “Mới vừa rồi ngươi cũng nghe Liệt La Đặc nói, lần này đi đến Ma huyền sâm lâm, chắc chắn sẽ có nguy hiểm.”
“Chủ tử yên tâm, thuộc hạ thề sẽ bảo vệ chủ tử.” Hắn vốn là ám vệ, sinh tử cũng không phải là chuyện đáng lo.
Thiên Nguyệt Triệt nhìn Đàn Thành, đột nhiên nở nụ cười: “Ngươi cho là bổn điện hạ sợ chết?”
Đương nhiên không phải. Đàn Thành lắc đầu, nếu như chủ tử sợ chết, cũng sẽ không rời khỏi bệ hạ.
“Có biết vật này?” Thiên Nguyệt Triệt vừa nói vừa lấy một sợi dây từ tay áo phải ra.
Treo trên sợi dây là một vật phẩm trang sức rất nhỏ, cực kỳ giống lá chắn, hơn nữa toàn thân màu đỏ.
“Đây là?” Đàn Thành lắc đầu, không biết là cái gì, nếu như nhặt được ở trên đường, hắn nhất định sẽ nghĩ đây là đồ người ta không cần, nhưng bây giờ vật này lấy xuống từ trên người chủ tử, hiển nhiên Đàn Thành biết nó có giá trị liên thành .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT