Xe ngựa dần dần rời khỏi hoàng thành của Mạn La đế quốc.
“Dừng xe.” Thanh âm thanh thúy của Thiên Nguyệt Triệt từ bên trong xe ngựa truyền ra.
Mã phu chính là Đàn Thành, Thiên Nguyệt Triệt đẩy cửa xe, cửa làm từ gỗ, mang theo mùi vị cổ điển của phương Tây.
Đàn Thành ôm Thiên Nguyệt Triệt xuống ngựa, y phục hắc sắc viền vàng, mặc kính (kính đan) che đi màu sắc của đôi mắt, mũ đen có chút giống với cao bồi miền tây, dù sao mái tóc thủy phấn quá mức chói mắt.
Hạ thân là trường khố (quần dài) ngân sắc và ủng đen hắc sắc, cả người mang theo phong thái hiện đại cùng cổ đại, Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu nhìn đại môn hùng vĩ của hoàng thành.
Phụ hoàng…
Trong lòng thầm gọi nam nhân kia, chờ ta.
Ra khỏi hoàng thành, không xa là bến tàu biển: “Chủ tử, thuyền này đi Khắc Lý Hi quốc, Ma huyền sâm lâm là một đảo thuộc Khắc Lý Hi quốc. Vì đảm bảo an toàn cho chủ tử, không gặp phải phiền phức, từ hôm nay thân phận của chủ tử là một thiếu gia bình thường, ở trên thuyền cũng giống như những khách nhân khác.” Đàn Thành giải thích, nếu tiết lộ thân phận của Thiên Nguyệt Triệt, hẳn sẽ có đãi ngộ đặc biệt.
Nhưng một khi thuyền ra khỏi biên giới Mạn La đế quốc, tới vùng biển ngoại quốc, sợ là sẽ liên tiếp gặp phiền toái.
“Bổn điện hạ rõ ràng.” Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, từ xe ngựa đi ra.
Tại bến tàu, người chờ lên thuyền rất nhiều, lần này rời đi, Thiên Nguyệt Triệt không mang theo nhiều người, ngoài Đàn Thành thì chỉ có Đàn, băng tằm, Liệt La Đặc, và cây hoa anh đào trong tay Đàn.
“Lần này đến Ma huyền sâm lâm có chút nguy hiểm, nếu các ngươi không muốn đi, bổn điện hạ sẽ không trách tội các ngươi.” Thiên Nguyệt Triệt nhìn mấy người, thản nhiên nói, vốn là chuyện của hắn, hắn không muốn những người không đủ khả năng vì hắn mà mạo hiểm tính mạng.
“Chủ tử đã nói, nếu như Đàn Thành không tìm được lý do sống, vậy vì chủ tử mà sống, hôm nay Đàn Thành vẫn chưa tìm được.” Đàn Thành bất ti bất kháng (không kiêu ngạo không siểm nịnh) trả lời, dù cho tìm được lý do, hắn cũng vĩnh viễn đi theo hài tử này.
“Hì hì… .” Đàn cười thập phần thoải máu: “Thứ có thể làm cho chủ tử có hứng thú, nô tỳ cũng có hứng thú.”
Mà ở đây người duy nhất trầm mặc là Liệt La Đặc: “Nếu như lúc chủ tử trở lại có thể cho phép Liệt La Đặc trở về nhà một lần, Liệt La Đặc vô cùng cảm kích.”
Băng tằm cùng cây hoa anh đào tất nhiên là không có ý kiến, cho nên nếu tất cả mọi người lựa chọn đi theo, Thiên Nguyệt Triệt cũng không nhắc lại chuyện này nữa. Mọi người đều xếp hàng lên thuyền.
Thuyền có ba tầng, tầng thứ nhất là boong tàu, được tạo nên phi thường hùng vĩ, điều này làm cho Thiên Nguyệt Triệt nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy tháp sắt hiệu Niko.
Không biết vùng biển quốc tế ở nơi này có lớn hay không, có cái gọi là núi băng hay không?
Bên trong là đại sảnh, có rất nhiều người hầu, có chút giống yến hội xa hoa của thượng lưu.
Tầng thứ hai, thứ ba là phòng nghỉ của khách nhân.
Vào khoang thuyền, trong đại sảnh có đủ loại khách nhân, màu tóc khác cũng có, nhưng hầu hết là tóc đen.
“Có một số tóc màu nâu, chính là người của những quốc gia khác.” Liệt La Đặc ở bên cạnh Thiên Nguyệt Triệt mở miệng: “Mạn La đế quốc là một đất nước lớn cho nên tương đối thống nhất, những nước nhỏ khác thường mặc đủ loại kiểu dáng.”
Thiên Nguyệt Triệt thấy có một số nước nhỏ ở nơi này ăn mặc cực kỳ giống một số quốc gia phương Tây trên địa cầu, kiểu váy tương tự nhau.
Cho dù đã xuất cung một lần, nhưng chưa từng có đi đến chỗ khác, lần này không thể không thừa nhận Mạn La đế quốc là quốc gia giàu có nhất đại lục này.
Bởi vì hải phận của nó tiếp giáp với rất nhiều nước nhỏ, cho nên những nước đó cũng phải thông qua Mạn La đế quốc để đi đến nhưng nơi khác.
Nhìn con thuyền này Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên nhớ tới Thiên Nguyệt Thiên Hâm, lúc sinh thần của phụ hoàng đã tặng thuyền buồm. Hóa ra, đây là mơ ước của hắn.
Có lẽ con thuyền này rất lớn, nhưng dựa theo kỹ thuật hiện đại mà nói, vẫn là thiếu sót, không biết tại sao Thiên Nguyệt Triệt lại có cảm giác Thiên Nguyệt Thiên Hâm có thể tạo ra được một con thuyền ngang với kỹ thuật hiện đại.
Tựa như loại tàu có thể du hành Đại tây dương, được trang bị mìn và la bàn.
Nếu như đại lục này cũng có thể tạo một chiếc thuyền như vậy, hẳn sẽ là thắng cảnh trên đời, Thiên Nguyệt Triệt không khỏi mong đợi ngày đó sẽ đến, phụ hoàng, chờ ta trở lại, lớn lên một chút, ta không chỉ cho ngươi nhìn cảnh đẹp nhất nhân gian là hoa anh đào nở rộ. Ta còn muốn cho ngươi thấy Mạn La đế quốc trở thành cường quốc độc nhất vô nhị, muốn cho con dân của Mạn La đế quốc ghi khắc ngươi, muốn Mạn La đế quốc khai sáng một thời đại thái bình thịnh thế trước nay chưa từng có.
Ta muốn toàn bộ hậu thế trong thiên hạ biết sự tồn tại của Thiên Nguyệt Thần cùng Thiên Nguyệt Triệt, ta muốn người khắp thiên hạ dâng lên cho chúng ta những lời chúc phúc hoàn mỹ nhất.
Phụ hoàng, đây là điều ta có thể báo đáp ngươi, mà ta biết, ngươi cũng muốn như vậy.
“Chủ tử, nơi này chính là phòng của chúng ta.” Đàn Thành mở cửa phòng để cho Thiên Nguyệt Triệt bước vào bên trong.
Gian phòng của bọn hắn nằm ở tầng thứ ba, tầng thứ ba đều là chỗ của các quý tộc quốc, so sánh với tầng thứ hai, thì phòng của tầng thứ ba tương đối hoàn thiện.
Đầu tiên là đại sảnh có thể nghỉ ngơi vui chơi, mặt bên của phòng là hai giường đơn, bên trong còn có một gian gian phòng độc lập.
Bên trong gian phòng là một giường đôi dài tám thước.
Cách bố cục dành cho quý tộc mang theo tùy tùng.
Liệt La Đặc và Đàn Thành là nam nhân, cho nên Thiên Nguyệt Triệt quyết định để cho bọn họ ở phía ngoài, Đàn nữ nhân, tìm một phòng riêng cho nàng có chút bất tiện, chăn bông và thảm khá nhiều, cho nên Thiên Nguyệt Triệt quyết định đặt thêm chăn đệm dưới đất trong phòng mình.
Từ nhỏ Thiên Nguyệt Triệt được Đàn chăm sóc, nên không có phản cảm với Đàn.
Về phần băng tằm, trước khi lên thuyền Thiên Nguyệt Triệt đã sớm bắt nó vào trong chiếc nhẫn Tạp Cơ Tư, không để người khác chú ý tới, dù sao bên trong cũng có thảm, nó cũng ngủ thoải mái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT