"Ta nhớ lúc Thần Chủ lao ra Thần điện, bọn ta giật nảy mình, nam tử một thân bạch y không mang mặt nạ mới là Thần Chủ chân chính, một khắc kia bọn ta hiểu rõ, người mang mặt nạ lúc trước không phải Thần Chủ, mà là Tinh Linh hoàng, nên bọn ta đuổi theo Thần Chủ.

Bọn ta chạy tới chân núi Linh Sơn, trên đỉnh núi đã đánh nhau khốc liệt, kết giới khiến chúng ta không thể tới gần.

Trận này ba ngày ba đêm, lúc đó bọn ta không thể làm rõ Thần Chủ đang đánh nhau với ai? Nhưng chúng ta theo sau Thần Chủ, nghe thủ vệ nói Thần tử giả mặc hỉ phục mang Nguyệt chủ rời đi, mà người mặc hỉ phục là Tinh Linh hoàng, nên Thần tử đuổi theo hơi thở của Tinh Linh hoàng tới đỉnh Linh Sơn.

Trừ Thần tử, chỉ có Nguyệt chủ và Tinh Linh hoàng ở trên đó, bọn ta không thể kết luận tình huống, ba ngày ba đêm sau, bọn ta lên Linh Sơn, chỉ thấy thánh linh châu chờ đợi tia linh hồn cuối cùng của Thần Chủ, h bọn ta dùng nguyên linh châu phong bế nguyên linh và lực lượng của Thần Chủ bên trong thánh linh châu." Kim kể lại.

"Sau đó Thánh Anh xuất hiện, mang thánh linh châu đi, tìm Thánh nữ Thần tộc chính là mẫu thân kiếp trước của ta, tới địa cầu thế kỷ 21, mẫu thân gặp phụ thân, nhờ linh hồn lưu lại của ta, mới có ta." Thiên Nguyệt Triệt nói.

"Thánh Anh xuất hiện là hoàn toàn bất ngờ, không biết tại sao Thánh Anh lại xuất hiện?" Kim nghi ngờ hỏi.

"Theo nàng kể, kiếp trước ta nói với nàng ba ngày sau tới đỉnh Linh Sơn mang nguyên linh của ta đi, sau đó đưa tới địa cầu thế kỉ 21, với lực lượng của Thánh Anh không thể nào xé mở thời không, bởi vậy ta kết luận, nếu lúc đó không có năm người các ngươi trợ giúp, linh hồn còn sót lại trong thánh linh châu của ta cũng không biến mất, khi đó ta đã sớm chuẩn bị kiếp nạn này nên mới đấu với Tinh Linh hoàng, định chuyển thế rồi đi tìm Nguyệt, nhưng không ngờ các ngươi vì an toàn của ta mà phong bế sức mạnh, không có sức mạnh, dù chuyển kiếp ta cũng không còn trí nhớ, Quang Minh thần tử rất thông minh, hắn chuẩn bị hết thảy, nhưng không ngờ đến lòng trung thành của các ngươi." Thiên Nguyệt Triệt cười lạnh, kiếp trước, đoán được mọi việc nhưng không đoán được lòng ngươi.

Rốt cuộc ngươi là người thế nào, cao thâm khiến ta sợ, rồi lại khiến ta phải tò mò về ngươi. (ngươi là ý chỉ Thiên Nguyệt Triệt khi còn là Thần tử, ẻm sợ chính ẻm lúc trước.)

"Không, Thần Chủ không phải là... ." Kim muốn phản bác.

"Không phải là cái gì, không phải như ta nói ư, ngươi đừng hiểu lầm, ta không vũ nhục Thần Chủ kiếp trước của ngươi, dù sao bây giờ ta không phải là hắn, cũng không thích nghe ai nói xấu hắn." Đây chính là thường tính, dù không muốn thừa nhận, kiếp trước vẫn chính là hắn, "Ta chỉ tò mò, nếu hắn có thể đoán trước sẽ đánh nhau ba ngày ba đêm, bảo Thánh Anh đến mang nguyên linh đi, vậy hắn cũng có thể dự liệu được chuyện của các ngươi, nếu đã đoán trước được, tại sao hắn không ngăn cản, lúc ấy có lý do gì khiến hắn không thể ngăn cản?"

"Cái này... ?" Mọi người nhìn nhau.

"Ta nhớ, bạch y nam tử kia là người ta gặp lúc trước, người nọ muốn giết ta, nếu không đoán nhầm, hắn chính là Tinh Linh hoàng, hắn nói, lúc ấy vì bảo vệ Nguyệt, ta mới tự phá nguyên linh của mình, nên lúc đó người gặp nguy hiểm là Ám Dạ chi chủ, căn cứ vào lời ngươi giải thích, Tinh Linh hoàng giả mạo thần tử mang Nguyệt đi, Thần tử đuổi tới Linh Sơn, ta to gan suy đoán, lúc ấy Nguyệt gặp nguy hiểm, mà người đánh nhau ba ngày ba đêm với Thần tử là Tinh Linh hoàng, sở dĩ Thần tử bảo Thánh Anh mang linh hồn của hắn đi, là vì hắn hiểu rất rõ tính cách và năng lực của Tinh Linh hoàng, hắn dự liệu kết cục, nếu là ta, gặp phải hoàn cảnh này, phụ hoàng có nguy hiểm, các ngươi biết ta sẽ làm thế nào không?"

Thiên Nguyệt Triệt rời khỏi lòng Thiên Nguyệt Thần, ngạo nghễ đứng trước mặt mọi người, nụ cười tự tin mà vô tình.

"Phụ hoàng... ." Thiên Nguyệt Triệt nhìn thẳng Thiên Nguyệt Thần, "Ta sẽ không hy sinh nguyên linh của mình cứu ngươi."

Cái gì?

Lời Thiên Nguyệt Triệt nói ra khiến mọi người bất ngờ, nếu yêu sâu đậm, sao có thể lạnh lùng như thế.

"Ta cũng vậy." Thiên Nguyệt Thần đứng lên, cũng kiên định nhìn Thiên Nguyệt Triệt.

"Bởi vì chúng ta đều không muốn đối phương cô độc trên đời."

Hai người nhìn nhau cười.

"Ta hiểu." Mạc Tà mở miệng, "Bởi vì Thần tử cứu được Nguyệt chủ, nên mới lưu lại linh hồn cuối cùng của mình chờ Thánh Anh mang đi, bởi vì hắn biết sau khi hắn sống lại, Nguyệt chủ sẽ ở nơi nào đó chờ hắn, hắn nhất định phải sống, nhất định phải giữ lại trí nhớ của mình."

"Ân." Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, "Nếu ta thật là hắn, vậy ý nghĩ lúc này của ta chính là ý nghĩ của hắn lúc đó, bởi vì chúng ta đánh cuộc, nhân sinh chính là một canh bạc, trùng hợp chúng ta thắng." Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu, nhìn phía ma cầu, phảng phất từ ma cầu có thể nhìn thấy Thần tử phong đạm vân khinh.

Sau đó Thiên Nguyệt Triệt cười, kiếp trước của ta là như vậy ư, ba ngày, ngươi biết lực lượng của Tinh Linh hoàng chỉ có thể đối kháng với ngươi ba ngày, nhưng ngươi không ngờ ngũ thần tướng sẽ xuất hiện.

Bọn họ đóng băng trí nhớ của ngươi, trở thành ta bây giờ, Nguyệt chủ chuyển thế thành phụ hoàng, tại sao cũng không có trí nhớ kiếp trước?

Bọn họ đóng băng lực lượng của ngươi là vì an toàn của ngươi, vậy phụ hoàng, phụ hoàng bị đoạt đi trí nhớ là vì cái gì?

...

Kim Linh châu rất đẹp.

Thiên Nguyệt Triệt và Liệt La Đặc chụm đầu vào nhau, nhìn Kim Linh châu trong tay.

Liệt La Đặc lấy Mộc linh châu của mình ra: "Nhìn thế nào ta cũng thấy linh châu của ngươi là bảo bối, linh châu của ta thì giống tảng đá."

Lúc đầu Kim không quá quen vì tính cách của bọn họ thay đổi, nhưng mấy ngày sống chúng cũng dần thích ứng, đi theo Liệt La Đặc, Kim bắt đầu gọi Thiên Nguyệt Triệt là chủ nhân, lần này Mạc Tà có chút dị nghị, bởi vì hắn cảm giác mình bị quẳng sang một bên.

Mạc Tà khá khách khí với Thiên Nguyệt Triệt, đương nhiên ý tứ của Mạc Tà rất rõ ràng, sau này Thiên Nguyệt Triệt trở thành Thần tử, hắn còn cần Thiên Nguyệt Triệt trợ giúp.

"Ta thật không ngờ, lục hoàng tử của Mạn La đế quốc lại là Quang Minh thần tử chuyển thế, càng không ngờ bệ hạ lại là Ám Dạ chi chủ chuyển thế." Mạc Tà tựa cột gỗ, nói với Thiên Nguyệt Thần đứng bên cạnh, ánh mắt lại tập trung vào Kim trong phòng.

Thiên Nguyệt Thần cười nhạt: "Ta biết mình là Ám Dạ chi chủ lúc chưa đủ mười tuổi, không có cảm giác gì nhiều, khi đó máu Ám Dạ trên người bắt đầu cắn trả, lực lượng thuộc về kiếp trước bắt đầu khôi phục, sinh trong đế vương gia, càng mạnh càng tốt.

Cũng là Triệt nhi, khổ cho hắn, hắn và Kim giống nhau, linh hồn tới Địa cầu, Triệt nhi nói thời đại kia không có ma pháp, mỗi người đều bình thường, cho nên hắn đặc biệt... ."

Thiên Nguyệt Thần trầm mặc không nói tiếp.

"Ừm, bị xem là khác loại không dễ chịu đâu." Mạc Tà cảm thán, mà sự ràng buộc giữa Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt càng khiến hắn cảm động.

Phụ tử vượt qua huyết thống, ràng buộc linh hồn, phần nhân tình này, phần yêu này, trong thiên địa mấy ai có được.

Cảm giác ánh mắt Thiên Nguyệt Thần mang theo thăm dò, Mạc Tà lắc đầu: "Mỗi người khi còn sống không tránh khỏi có bí mật, kể cả hoàng đế bệ hạ cũng có tư ẩn."

Nghe được lời của Mạc Tà, Thiên Nguyệt Thần mỉm cười: "Ta nghe kể quá nhiều chuyện cũ, nên sớm không có hứng thú."

Hội trưởng hiệp hội ma pháp — Mạc Tà, Thiên Nguyệt Thần nghe mọi người nói lòng dạ hắn độc ác, nhưng không ngờ khi gặp mặt lại cho Thiên Nguyệt Thần cảm giác bất ngờ.

Lời đồn chỉ là lời đồn, Thiên Nguyệt Thần biết nam tử này rất thâm sâu.

Thiên Nguyệt Triệt muốn khôi phục trí nhớ về Quang Minh thần tử, hoặc là nói muốn khôi phục lực lượng của Quang Minh thần tử, nhất định phải tập hợp đủ ngũ linh châu, hôm nay Kim giữ kim linh châu, Liệt La Đặc giữ mộc linh châu, gia tộc Kỳ Lạp Mạnh của Anh Túc đế quốc giữ Hỏa Linh Châu, Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai giữ Thủy linh chậu, chỉ cần tới Sắc Vi đế quốc nhận Thổ linh Châu là được...

Bọn họ liền định ra hành trình, đi tới Sắc Vi đế quốc.

Hành trình lần này tăng thêm hai người, Mạc Tà và Kim.

Vì hiệp hội ma pháp nằm giữa Mạn La đế quốc và Sắc Vi đế quốc, nên qua ngọn núi ngăn cách là tới biên giới Sắc Vi đế quốc.

Nhưng vượt qua núi đâu đớn giản, lúc này Mạc Tà phát huy tác dụng.

"Không gian ma pháp của ta có nhược điểm, chính là... ." Mạc Tà hiếm khi khó xử.

"Cái gì?" Thiên Nguyệt Triệt nhẫn không được hỏi.

"Ta chỉ có thể đem người chuyển tới chỗ ta, đương nhiên trong khoảng cách nhất định, nhưng nếu ta chuyển chúng ta tới nơi khác, ta điều khiển vị trí không tốt."Gương mặt tuấn tú đỏ hơn phân nửa, Thiên Nguyệt Triệt không khách khí cười nhạo.

"Hóa ra chỉ đồn đãi, lúc trước phụ hoàng nói không gian ma pháp của ngươi danh bất hư truyền đâu, kỳ thật cũng không hơn gì."

"Đúng là không hơn gì." Mạc Tà dứt khoát thừa nhận, "Nhưng tiểu điện hạ không biết, toàn bộ đại lục, không người nào luyện thành không gian ma pháp." Thanh âm bình thản không che dấu kiêu ngạo.

"Di?" Thiên Nguyệt Triệt ngây ngốc chớp mắt hai cái, nói như vậy, mình cũng không thể luyện được không gian ma pháp, Thiên Nguyệt Triệt đành ngoan ngoãn dừng trêu chọc, "Trừ cái đó ra, không gian ma pháp của ngươi còn khuyết điểm nào không?"

"Có." Mạc Tà lại dứt khoát thừa nhận.

"Còn có?" Thiên Nguyệt Triệt nhụt chí.

"Chính là số lượng, một lần ta không thể chuyển nhiều người."

"Lúc trước ngươi chuyển toàn bộ chúng ta tới mà?" Gạt người a.

"Đó là vì bên cạnh ta có ma cầu, có thể mượn lực lượng của ma cầu, dùng không gian ma pháp như kết giới, tự dùng ma pháp tốn rất nhiều sức lực."

"Cho nên?" Thiên Nguyệt Triệt chờ Mạc Tà nói tiếp, sao nam tử này không nói luôn cách giải quyết, "Ngươi muốn bổn điện ra tay sao?"

Khuyết điểm này của không gian ma pháp, chỉ có thể dùng chiếc nhẫn Tạp Cơ Tư trong tay hắn.

"Tiểu điện hạ quả nhiên thông minh." Mạc Tà giơ ngón tay cái lên.

"Ngươi quá khen." Dù Thiên Nguyệt Triệt thích nghe tán dương, nhưng hắn không cho rằng được Mạc Tà khích lệ là tốt.

"Ha ha, hạ điện hạ thật biết điều, vậy phiền toái tiểu điện hạ rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play