Năm ngón tay thon dài trắng nõn, ngũ quan tuấn mĩ lộ ra chăm chú, ánh mắt vô cùng trong suốt.

Thần tử có chút hoa mắt, ánh mắt đẹp như vậy, sạch sẽ như vậy, sao luôn dùng sự lạnh lùng che đậy.

Ngón tay xẹt qua mu bàn tay Nguyệt, đặt lên mặt nạ của mình, mang theo tay y nhẹ nhàng gỡ mặt nạ mỏng, mặc dù mỏng, nhưng không người nào có thể gỡ xuống, chỉ có y, cho nên y là đặc biệt.

Dù là đệ đệ song sinh của Tinh Linh hoàng, Thần tử vẫn đối với Tinh Linh hoàng như gần như xa, nhưng nam nhân này thì khác, ngay cả hắn cũng không hiểu vì sao lại khác?

Là do ánh mắt nóng rực của y trên yến hội sao? Hay vì tâm tư đơn thuần của nam nhân này.

Ta muốn ngươi, lời như thế, không ai nói với hắn, tất cả đều cảm thấy hắn làm được hết thảy là chuyện đương nhiên, nhưng không ai biết, hắn cũng tịch mịch, vì tịch mịch mới mang tiểu cô nương kia tới thần điện, không đeo mặt nạ trước mặt tiểu cô nương kia, để tiểu cô nương kia biết mình và Tinh Linh hoàng giống nhau.

Hết thảy là muốn đùa vui với nàng, nhưng nam nhân này thì khác, không chỉ là đùa, có lẽ nguyên nhân chính hắn cũng chưa rõ.

Mặt nạ bạc rơi xuống, chạm vào đất phát ra tiếng vang thanh thúy.

Mặt đất phản chiếu bóng dáng hai người, là một hắc một bệnh, lại như dung nạp tất cả màu sắc trong thiên địa.

Khuôn mặt quen thuộc không khiến Nguyệt rung động, đáy mắt chỉ hiện lên kinh ngạc.

Thần tử có chút nghi ngờ, y? Không nói gì sao?

"Ta thích ánh mắt của ngươi, độc nhất vô nhị." Nguyệt như hiểu rõ lo lắng của hắn, nhẹ nhàng nói ra cảm giác trong đáy lòng.

Đột nhiên, Thần tử cười, vì ánh mắt khác nhau nên dù nhìn hai người giống nhau như đúc, y cũng nhận ra mình không phải Tinh Linh hoàng?

Thần điện là nơi hai người thường gặp nhau, bởi vì nơi này yên tĩnh và hài hòa.

Trên giường, hai nam nhân tựa vào nhau, mái tóc đen của Thần tử tán loạn trên lồng ngực mạch sắc, tay trắng nõn đùa giỡn tóc Nguyệt, đôi mắt khóa chặt dung nhan của nam nhân đang say ngủ.

Lúc nam nhân này ngủ thật giống hài tử.

"Chủ, Tinh Linh hoàng tới." Thanh âm của Vô Thần tướng — Mộc vang lên giữa không trung.

Chân mày cau lại, Thần tử bước xuống giường, kéo chăn lông che trên người Nguyệt, thấy nam nhân nhíu chặt chân mày, thần tử cúi đầu, hôn lên mặt y: "Ta trở lại ngay."

Hoa viên Thần tộc

Tinh Linh hoàng mỹ lệ đứng trong bách hoa, hoàn mỹ không chút tì vết, quay đầu thấy nam tử đeo mặt nạ bạc vừa xuất hiện, mục mâu bình thản hiện lên vui sướng, tiến lên, dựa vào ngực nam tử.

"Ca ca." Thần tử lui về phía sau một bước, giữ khoảng cách với Tinh Linh hoàng.

Tinh Linh hoàng chấn động: "Quang, ngươi... Trước kia ngươi không như vậy." Thanh âm mềm mại mang theo tổn thương, vui sướng đã tắt đi trong mắt Tinh Linh hoàng.

"Ca ca." Thần tử lẳng lặng nhìn hắn.

"Quang, Kim Mang trường kiếm của ngươi vẫn còn chứ? Song sinh kiếm, ta muốn có nó, lúc nhỏ, ngươi nói ta quá nhỏ, không thích hợp luyện kiếm, khi đó ta nghe lời ngươi, nhưng quên, hóa ra ta và ngươi cùng tuổi, nếu ta không thích hợp luyện kiếm, sao ngươi lại thích hợp. Bây giờ, Quang, ta trưởng thành, có thể cho ta một thanh Kim Mang trường kiếm không?" Tinh Linh hoàng nhớ lại hồi ức, khi đó Thần tử luôn che chở mình, vui vẻ lại hiện lên trong mắt.

"Ca ca." Thần tử tiến lên, cầm tay Tinh Linh hoàng, "Không phải đã nói rồi sao? Tay ca ca không thích hợp luyện kiếm."

Ba ...

Tinh Linh hoàng gạt tay Thần tử: "Ngươi tặng một thanh Kim Mang trường kiếm cho y, phải không?" Nét mặt nghiêm túc chưa bao giờ có, thoáng cái trở nên lạnh lùng.

Thần tử trầm mặc nửa ngày: "Đúng."

"Tại sao? Trước kia ngươi không muốn cho ta Kim Mang trường kiếm, hẳn là người không nỡ bỏ nó nên người luôn tìm lý do nói dối ta, nhưng y thì sao? Y là cái gì, chúng ta là song sinh, trên thế giới này ai có tư cách dùng Kim Mang trường kiếm cùng ngươi hơn ta, Quang, ngươi nói cho ta biết, còn có ai?" Nét mặt Tinh Linh hoàng khá kích động, ánh mắt nhìn Thần tử đầy nóng lòng.

"Ca ca, không phải ai cũng có thể sử dụng Kim Mang trường kiếm, ca ca quá dễ kích động, Kim Mang trường kiếm cần chủ nhân luôn giữ được bình tĩnh mới phát huy hết khả năng của nó, hơn nữa, Kim Mang trường kiếm là song sinh kiếm, không phải song sinh như ta và ca ca, nó song sinh, là chỉ hai người tâm ý tương thông." Thần tử tỉnh táo giải thích.

"Tâm ý tương thông? Chẳng lẽ ta với ngươi còn chưa đủ sao? Y, y và ngươi tâm ý tương thông? Y là Ám Dạ chi chủ, ngươi là Quang Minh thần tử, Nhật và Nguyệt không thể cùng lúc xuất hiện dưới một bầu trời, nên y không thể ở cùng ngươi, ta và ngươi thuộc về ánh sáng, y thuộc về bóng tối, con dân của Ám Dạ chi tộc chỉ sinh sống ở nơi âm u." Tinh Linh hoàng thốt ra lời khinh thường.

"Ca ca, y xứng dùng Kim Mang trường kiếm, hơn nữa..." Thần tử nhìn Tinh Linh hoàng, cũng nghiêm túc chưa từng có, "Nếu ngày không thể nào hiểu đêm, như vậy, ta liền khiến nhật nguyệt điên đảo, ca ca, khung cảnh kia hẳn là đẹp hơn, nếu bóng tối không thể sinh tồn dưới ánh sáng, như vậy, ta khiến thế giới không còn ban ngày, ca ca, ngươi hiểu không? Ca ca là ca ca, y là y, các ngươi là hai người hoàn toàn khác nhau."

"Không hiểu không hiểu không hiểu... Ta không hiểu, ta chỉ biết, chúng ta thuộc về nhau, nghe được lời đồn, ta không tin, ta luôn không tin, sao ngươi có thể cùng y bên nhau, làm sao có thể, nhưng,… Nhưng bây giờ ta tin , Quang, nếu y có thể, tại sao ta không thể, giữa chúng ta thân thiết hơn, chúng ta là hai người mạnh nhất, chúng ta thích hợp với nhau nhất mà?"

Thần tử nhìn Tinh Linh hoàng, không mở miệng.

"Quang, ngươi cũng biết, ta thích ngươi, luôn luôn rất thích ngươi." Thanh âm của Tinh Linh hoàng có chút nghẹn ngào.

"Không, ngươi thích chính mình, vì khuôn mặt giống ngươi như tạc này, ca ca, ngươi không hiểu sao? Ngươi nhìn ta, chẳng qua là đang nhìn một người giống mình." Thích, trước khi gặp nam nhân kia hắn không hiểu, nhưng hiện giờ hắn đã hiểu, khi ngươi nhìn mỗi động tác của y ngươi đều cảm thấy rất thú vị, đó chính là thích.

Lúc chuyện vui của Quang Minh thần tử và Ám Dạ chi chủ truyền khắp bốn tộc, tất cả mọi người khiếp sợ, không thể nào tin nổi.

"Đây không phải là thật, ngươi nói cho ta biết, đây không phải là thật." Tinh Linh hoàng nhìn nam tử vận hỉ phục trước mắt, cảm giác tim mình bị cắt từng lát, đây không phải là thật, tuyệt đối không phải thật.

"Ca ca, ngươi cũng biết, ta chưa bao giờ nói giỡn."

"Cho nên, ngươi xác định muốn y, mà không muốn ta? Dù mất đi ta, ngươi cũng không có cảm giác, ngươi không đau buồn, phải không?" Đối mặt với Thần tử trầm mặc, Tinh Linh hoàng cũng trầm mặc.

...

Rời khỏi thần điện, ánh mắt Thần tử lạnh đi rất nhiều, dung nhan dưới mặt nạ không ai nhìn rõ.

"Thần Chủ?" Vô Thần tướng tiến lên, Thần tử phất phất tay, "Ta muốn đi một mình."

Đi ngang qua bách hoa viên, lúc này hắn chỉ muốn thấy nam nhân kia, càng nhanh càng tốt.

"Uy, ngươi... ?" Ma vương được Thần tử mời đến tham gia hôn lễ này.

Thần tử liếc Ma vương, không để ý, hướng tới gian phòng của Nguyệt.

"Uy... ." Ma vương định tiến lên kéo tay Thần tử, nhưng...

Cốc cốc...

"Không phải ngươi gặp Tinh Linh hoàng sao, nhanh như vậy?" Nguyệt mở cửa, cũng là hỉ phục, khiến y càng thêm bất phàm, dung nhan tuấn mỹ hoặc nhân.

Thần tử không nói gì, chỉ xông lên trước ôm lấy Nguyệt: "Cho ta dựa vào một chút, dựa vào một chút là tốt rồi." Thanh âm yếu ớt khiến Nguyệt đau lòng, Thần tử như vậy y chưa từng thấy qua.

Nhưng chỉ trong chốc lát, y liền mất đi ý thức, khi y tỉnh lại, phát hiện mình ở đỉnh Linh Sơn.

"Ngươi không phải là hắn." Nét mặt ôn nhu đã biến mất, thay vào đó là lạnh lùng cùng cực, nhưng Nguyệt liền cảm giác thân thể đau đớn, linh lực, y không cảm giác được linh lực của mình, thân thể giống như bị xé bỏ, hồn phách của y đang từ từ tán đi.

"Ha ha, quá muộn." Mặt nạ bạc bị gỡ bỏ, dưới mặt nạ là dung nhan giống Thần tử, nhưng Nguyệt biết, nam tử này là Tinh Linh hoàng, ánh mắt khác biệt, hiển nhiên y sẽ không nhận lầm, nếu vừa rồi không bị màu hỉ phục che mắt, y sẽ không phạm sai lầm như vậy.

"Hắn đâu? Ngươi làm gì hắn?" Nghĩ tới đây, Nguyệt có chút lo lắng.

"Hắn? Ngươi sắp hồn phi phách tán, còn hỏi hắn làm gì? Không có ngươi, hắn sẽ càng sống tốt, hắn vẫn là Thần tử cao cao tại thượng, vẫn là Thần tử không bị thất tình lục dục quấy nhiễu, vẫn là... Thần của ta." Nói lời cuối cùng, Tinh Linh hoàng như phát điên.

Lúc Thần tử đuổi tới đỉnh Linh Sơn, sắc mặt Nguyệt đã tái nhợt, sát ý xẹt qua mắt hắn, ánh mắt luôn luôn ôn hòa giờ trở nên sắc bén.

"Hắn biến mất, mọi thứ sẽ trở lại ban đầu, đúng không?" Tinh Linh hoàng cười vui vẻ như tiểu hài tử.

Thần tử không để ý hắn, liền đi tới bên người Nguyệt, giờ cứu Nguyệt vẫn còn kịp, song vừa muốn xuất thủ, Tinh Linh hoàng lại ngăn trở: "Ta không để ngươi cứu y."

Hai người đánh nhau, Thần tử biết, muốn cứu Nguyệt phải đánh bại Tinh Linh hoàng trước, mà Tinh Linh hoàng cũng biết, muốn Nguyệt biến mất, chỉ cần trì hoãn thời gian, bởi vì hắn biết rõ, dù Nguyệt chết, Thần tử cũng không giết hắn.

Không chiếm được, hắn thà rằng để Thần tử vĩnh viễn cô đơn.

Ba ngày ba đêm

Đánh nhau trên đỉnh Linh Sơn, tròn qua ba ngày ba đêm.

Máu đỏ tươi từ khóe miệng Tinh Linh hoàng chảy ra: "Y đã biến mất, nên ta không hối hận." Tinh Linh hoàng nhìn Thần tử, nhìn Kim Mang trường kiếm trong tay hắn, "Ngươi giết ta đi, nếu hận ta."

Thần tử thu hồi Kim Mang trường kiếm, ngay cả một cái liếc mắt cũng không.

Đi tới bên người Nguyệt, nhìn thân thể dần dần trong suốt của y, đau lòng không cách nào thở nổi: "Chờ ta một chút."

Thánh linh châu thoát khỏi thân thể Thần tử, ngũ sắc quang mang tạo thành bình phong, bảo tồn hồn phách còn sót lại của Nguyệt.

Biết mục đích của hắn, máu tươi lại tiếp tục tràn khỏi miệng Tinh Linh hoàng: "Ngươi điên rồi, ngươi dừng tay, Quang, ngươi dừng tay." Lớn tiếng khóc lóc, đã không thể gọi lý trí của nam tử về, "Quang, ngươi sẽ chết, linh hồn của ngươi sẽ biến mất, ta không cho phép, không cho phép ngươi làm vậy, Quang, ngươi dừng tay, ngươi có nghe không."

Thần tử không quay đầu lại, tiếp tục động tác của mình, nhẹ nhàng nói ra: "Bởi vì y đáng giá."

Lúc ngũ thần tướng chạy tới đỉnh Linh Sơn, Tinh Linh hoàng đã biến mất, Ám Dạ chi chủ cũng đã biến mất, trong không khí chỉ còn chút hồn phách cuối cùng, năm người hoảng sợ.

Chỉ cần linh hồn Thân tử còn chút hơi thở, thánh linh châu vẫn ở trên người hắn, năm người Kim, Mộc, Thuỷ, Hỏa, Thổ bọn họ còn có thể điều khiển ngũ linh châu.

Khi vùng đất khôi phục yên tĩnh, năm nam tử trung thành dùng tính mạng của bọn họ bảo vệ linh hồn Thần tử, ngũ viên linh châu biến mất.

Thánh Anh tới đỉnh Linh Sơn, nơi đó chỉ còn lại bạch quang xoay xung quanh thánh linh châu, Thánh Anh biết đó là linh hồn chủ tử, bạch quang xông vào thánh linh châu, bay tới trước mặt Thánh Anh.

Chuyện kế tiếp, như Thánh Anh từng kể, bọn họ tới Địa cầu, thế giới thuần khiết mà hòa bình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play