Dịch: Hoshi Shiori | Biên: Hàn Phong Vũ​

Không khí thoáng chốc trở nên yên ắng, tất cả mọi người vô cùng hoảng sợ trợn tròn mắt, không thể khống chế được suy nghĩ trong đầu, bên ngoài biệt thự cách một bức tường, rốt cuộc có thứ gì.

“Này… Chắc là đùa thôi nhỉ.”

Từ đầu đến cuối, Vương Mai Mai đều cảm thấy mối nguy hiểm xuất phát từ bên trong biệt thự. Miễn là thoát khỏi đây, mọi mối đe dọa đều không còn nữa.

Nhưng sau khi Vương Tường Vũ nhảy ra, lại đột nhiên hét thảm một tiếng, sau đó giống như bốc hơi khỏi nhân gian, lập tức mất đi tiếng động.

Hắn cố ý đùa dai, muốn hù dọa bọn họ chăng?

Vương Mai Mai thầm nghĩ trong lòng an ủi bản thân.

“Vương Tường Vũ? Anh ổn không? Có ở đây không, nói một câu đi!”

Không ai để ý Vương Mai Mai nói, Ngô Tử Hào và Nhậm Phi đều liều mạng kêu to Vương Tường Vũ, hy vọng đối phương có thể đáp lại bọn họ, chỉ cần đáp lại một câu thôi cũng tốt lắm rồi.

Chỉ tiếc không như mong muốn, mặc cho bọn hắn kêu gọi, bên ngoài biệt thự vẫn im ắng, tiếng mưa rơi cũng càng lúc càng lớn.

“Má! Rốt cuộc chuyện chó má gì xảy ra, chẳng lẽ thật sự có quỷ sao!”

Nhậm Phi tức muốn hộc máu, hung hăng dậm dậm chân, mặc kệ bên ngoài biệt thự có cái gì, tóm lại, bọn họ không còn ai dám thử thoát ra ngoài.

Nhưng nếu không có người thoát ra ngoài, có nghĩa là sẽ không có ai đến cứu bọn họ. Bọn họ hoặc bị nhốt chết ở đây, hoặc như mấy người Khâu Soái, bị giết chết một cách tàn nhẫn.

“Chúng ta nên làm gì đây! Tôi không muốn ở đây nữa, tôi muốn về nhà…”

Trương Linh Minh và Lưu Duyệt ôm lấy nhau, không ngừng khóc lóc, đã sợ hãi tới cực điểm.

Tuy Hồ Na không khóc, nhưng cũng bị dọa không nhẹ, trong lòng không ngừng tự hỏi làm sao để chạy khỏi đây.

Lúc này, tất cả mọi người đều hối tiếc. Hối tiếc rằng bọn họ không nên tới đây tìm chỗ chết, không, chính xác mà nói, bọn họ không nên có chuyến offline tụ tập này.

Vì Ngô Tử Hào cũng đã lớn tuổi, lại thường phải nếm trải sóng gió kinh doanh, nên bình tĩnh hơn những người khác. Hắn đột nhiên lên tiếng:

“Có lẽ ba người đột nhiên xuất hiện ở biệt thự sẽ giúp được chúng ta.”

Ngô Tử Hào không còn cách nào khả thi với tình huống bây giờ, đành nghĩ đến ba người Hạ Thiên Kỳ từng khuyên bọn họ lúc nãy.

“Nhưng rất có thể bọn họ là hung thủ, nếu không… Nếu không tại sao bọn họ lại biết càng cố rời khỏi biệt thự sẽ càng chết nhanh!”

Vương Mai Mai vẫn cố chấp giữ nguyên suy nghĩ của cô ta.

“Vậy cô nói xem chúng ta có thể làm gì bây giờ! Chẳng lẽ cứ ở yên đây, bị mưa xối chết?”

Ngô Tử Hào nghe thấy nghi ngờ của Vương Mai Mai, không thể nhịn được nữa, căm tức nhìn cô ta gầm thét một tiếng.

Vương Mai Mai bị Ngô Tử Hào gầm lên một câu, sợ hãi khóc lóc đầy ủy khuất.

“Tôi tương đối đồng ý đề nghị của trưởng nhóm, nếu nguy hiểm là từ phía ba người kia, bọn họ hoàn toàn không cần nhắc nhở chúng ta làm gì. Muốn giết chúng ta, chỉ cần chờ một đám chúng ta tự nhảy ra khỏi biệt thự chẳng phải tốt hay sao?

Cho nên tôi cảm thấy, ba người kia có thể biết chút gì đó về biệt thự.

Với lại, bây giờ chúng ta cũng không còn biện pháp nào tốt, trừ phi có người can đảm nhảy ra ngoài xem.

Dù sao tôi cũng không có lá gan đó, có ai dám không?”

Từ Hải Minh nhàn nhạt nói xong, ánh mắt quét về phía mọi người, mọi người đều vô thức lắc đầu, hiển nhiên không có ai bằng lòng làm chuột bạch, lấy mạng của chính mình đi thử nghiệm.

Lúc này Ngô Tử Hào nhìn thoáng qua Từ Hải Minh, sau đó phụ họa nói:

“Quyết định vậy đi, bây giờ chúng ta quay lại tìm bọn họ, tìm hiểu rõ tình hình biệt thự rồi lại nói tiếp.”

- ---

Nhìn đám người Ngô Tử Hào sắc mặt khó coi quay lại, Hạ Thiên Kỳ đứng trước cửa sổ, lộ ra biểu cảm đã sớm đoán được, nói với Sở Mộng Kỳ và Lãnh Nguyệt:

“Tôi nói không sai chứ, những người này không thấy quan tài không đổ lệ, phải chờ đến chết thêm một người mới biết quay đầu lại.”

“Ông đã quen rồi mà, người thường vướng vào loại chuyện này, có ai sẽ liên tưởng đến quỷ vật giết người? Cần phải có một quá trình thích ứng.”

“Cô ngày càng hiểu biết.” Hạ Thiên Kỳ quay về phía Sở Mộng Kỳ bĩu môi, hơi miễn cưỡng nói.

“Không không không, vẫn là ông hiểu biết nhất.”

Sở Mộng Kỳ nói một câu giả dối, lại hỏi:

“Xin hỏi Hạ đại đội trưởng, tiếp theo định làm như thế nào?”

“Đội trưởng là được rồi, đừng thêm Hạ đại phía trước, nghe cứ kỳ quặc thế nào!

Tiếp theo không cần làm gì nữa, có thể những người kia đã cảm thấy chúng ta biết gì đó về biệt thự, cho nên định đến tìm chúng ta hỏi thăm.

Đến lúc đó nói cho bọn họ chân tướng sự việc là được, còn chuyện có thể sống sót hay không, không liên quan đến chúng ta.”

“Mặc kệ bọn họ sao?” Sở Mộng Kỳ hỏi, ánh mắt lại liếc sang Lãnh Nguyệt.

“Mấu chốt là cứu như thế nào, chẳng lẽ phát cho mỗi người bọn họ một chai nước thuốc thuật pháp, rồi phát thêm mấy tấm chú phù sao?

Những thứ đó là chúng ta đổi phần thưởng chấm điểm cực khổ có được, chính bọn họ đến tìm đường chết, có gì lạ chứ.”

Sở Mộng Kỳ không nói gì, cô còn quan sát phản ứng của Lãnh Nguyệt, vì cô cảm thấy Lãnh Nguyệt sẽ không để những người kia bị giết mà không làm gì cả.

“Cho bọn họ đi theo chúng ta đi.”

Y như Sở Mộng Kỳ suy đoán, Lãnh Nguyệt vẫn không đành lòng bỏ mặc bọn họ.

“Chúng ta đã làm hết sức rồi, chuyện này quá mạo hiểm, chúng ta không thể làm.”

Hạ Thiên Kỳ ngoài miệng nói như vậy, không muốn quản những người kia sống chết ra sao, nhưng cũng không phải sắt đá, nếu có khả năng cứu được vài người, hắn tất nhiên sẽ không giương mắt nhìn bọn họ chết.

Đây cũng là nguyên tắc mà hắn luôn tuân theo kể khi mới tham gia sự kiện tới giờ.

Ba người nói đơn giản một câu, lần lượt quay lại trung tâm phòng khách, ngồi xuống chiếc ghế salon dài.

Không bao lâu, bọn họ đã thấy đám người Ngô Tử Hào ướt nhẹp đi vào.

Vương Tường Vũ sống chết không biết, từ 12 người ban đầu, trước mắt chỉ còn lại 8 người.

“Tôi xin lỗi vì lúc trước đã không tin tưởng các anh, hi vọng các anh có thể nói cho chúng tôi những chuyện các anh biết.”

Đám người Ngô Tử Hào tiến đến, hơi xấu hổ xin lỗi Hạ Thiên Kỳ, dáng vẻ cầu xin giúp đỡ.

“Những gì chúng tôi biết đã nói hết cho các người, còn muốn hỏi chúng tôi gì nữa?”

Hạ Thiên Kỳ khinh thường nhìn Vương Mai Mai, vì vừa nãy đứa con gái này nói nhảm nhiều nhất.

“Rõ ràng anh không nói rõ cái gì!”

Vương Mai Mai thấy Hạ Thiên Kỳ nhìn cô đầy ác cảm, không khỏi mở miệng nói một câu.

“Ồ, hóa ra tôi chưa hề nói gì, bây giờ cũng không muốn nói, các người nên làm những gì cần làm thôi, chúc các người may mắn.”

Hạ Thiên Kỳ nói xong, quay đầu sang một bên, không nói một lời.

“Vương Mai Mai, cô có phải sb* hay không! Ngậm miệng chút được không!”

*Sb (Hán – Việt: Sa bỉ): Viết tắt của stupib b*tch.

Thấy Hạ Thiên Kỳ không có ý định nói chuyện với bọn họ, Nhậm Phi không nhịn được mắng Vương Mai Mai.

“Con mẹ ông mới là đồ sb!”

“Đ* má, có tin tôi tát chết tiện nhân cô không!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play