Dịch: Hoshi Shiori | Biên: Hàn Phong Vũ​

“Vương Tường Vũ, sao anh có thể nói vậy! Cái gì mà con gái chúng tôi chân tay vụng về!

Tôi thấy anh sợ, muốn bỏ chạy thì có!”

Vương Mai Mai và Hồ Na nghe Vương Tường Vũ nói vậy, đều không vui châm chọc hắn một câu.

“Tôi nói các cô đấy, các cô được cái gì! Dựa vào cái gì phải cho con gái các cô trốn trước, các người là cái gì của chúng tôi!”

Trong lòng Vương Tương Vũ muốn mình ra ngoài trước, dù sao không cần biết là quỷ giết người, hay người nào khác, tóm lại, nếu hung thủ có thể thần không biết quỷ không hay liên tiếp giết chết ba người, thiết nghĩ muốn giết chết những người khác cũng không khó.

Cho nên thêm một phút ở đây, chính là thêm một phút nguy hiểm, tự nhiên là càng sớm thoát khỏi đây càng tốt.

“Chúng ta không phải là bạn sao? Chúng ta nên bảo vệ bọn họ mới đúng.”

Lưu Phong vẫn luôn im lặng, đột nhiên mở miệng nói với Vương Tương Vũ một câu.

“Bạn bè, bạn bè, trò chuyện trên mạng cũng tính là bạn bè? Ai quen biết mẹ gì ai chứ!

Còn mày, không biết xấu hổ nói với tao câu này. Chẳng lẽ mày đã quên vẻ mặt ghét bỏ của Vương Mai Mai khi lần đầu nhìn thấy mày rồi chắc!”

“Rửa sạch miệng mày cho tao!” Lưu Phong có chút tức giận.

“Ô kìa ***, muốn đánh nhau phải không, tới đi, tao đánh chết mẹ mày trước!”

“Một vừa hai phải thôi!” Ngô Tử Hào thấy hai người thật sự muốn đánh nhau, bèn túm Vương Tường Vũ lôi qua một bên.

“Cái này không ổn đâu, chúng ta đừng đánh nhau.”

“Tôi chỉ là việc nào ra việc đó.” Vương Tường Vũ hùng hổ nói xong, ngậm một điếu thuốc trong miệng, không nói chuyện nữa.

“Có người muốn ra ngoài, có người muốn ở lại, chúng ta công bằng một chút, rút thăm quyết định.

4 người thoát ra, 5 người ở lại.”

“Được, cứ như vậy.” Mọi người nghe xong, đều cảm thấy cách này khả thi, chỉ có Vương Mai Mai và Hồ Na không thật sự thoải mái trong lòng, cảm thấy đàn ông ở đây đều là rác rưởi.

“Ai có giấy và bút trong túi?”

“Tôi có.” Trương Linh Minh lấy một cuốn sổ nhỏ trong túi, sau đó đưa cho Ngô Tử Hào.

“Vẫn theo quy tắc cũ, rút số rời đi, giấy trắng ở lại.”

Nói xong, Ngô Tử Hào viết bốn tờ giấy có chứa số trên vở, xé nốt những trang giấy trắng còn lại, cuộn lại thành quả cầu, xốc lên một hồi sau đó để mọi người rút.

Rút xong, cuối cùng 4 người rời đi là Lưu Phong, Lưu Duyệt, Vương Tường Vũ, và Từ Hải Minh.

“Tại sao không phải tôi! Tôi không muốn ở lại đây!”

Vương Mai Mai thấy mình không rút được cục giấy rời đi, lập tức khóc nháo lên.

“Đã thua cuộc thì chấp nhận số phận đi.”

Vương Tường Vũ cười lạnh một tiếng, rất vui khi thấy dáng vẻ này của Vương Mai Mai.

“Lưu Phong, anh để tôi rời đi được không… Cầu xin anh…”

Vương Mai Mai đột nhiên nhìn về phía Lưu Phong, sau đó cô ta kéo cánh tay của Lưu Phong như chộp được cọng rơm cứu mạng.

“Cô đúng là không cần mặt mũi!”

“Liên quan gì tới anh! Anh lấy mẹ tư cách gì nói tôi!”

Vương Mai Mai cay nghiệt trừng mắt nhìn Vương Tường Vũ, Vương Tường Vũ vừa muốn khinh thường mở miệng, lại nghe Lưu Phong nói:

“Cho cô đi, tôi ở lại.”

“Thật vậy sao? Thật sự cảm ơn anh.” Vương Mai Mai nghe xong cảm kích không chịu được, liên tục nói cảm ơn Lưu Phong.

“Đồ sb*.” Vương Tường Vũ tin chắc Vương Mai Mai không phải đứa con gái tốt đẹp gì, tuy hắn vừa mới cãi cọ vài câu với Lưu Phong, nhưng hắn thực sự rất tức giận với Vương Mai Mai.

*Sb (Hán – Việt: sa bỉ): viết tắt của stupid b*tch.

Nhưng mà hai người kia, một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, hắn cũng không cần nói gì nữa.

Hắn liếc nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Trương Linh Minh, trong lòng cũng có chút co rút, nếu hắn bảo vệ Trương Linh Minh, có lẽ đối phương sẽ cảm động mà thích hắn.

Nhưng mà, vạn nhất bảo vệ cô, chính hắn gặp nguy hiểm thì làm sao?

Trong lòng rối rắm một lát, Vương Tường Vũ vẫn quyết định rằng sự an toàn của bản thân là trên hết, còn phụ nữ, tìm sau cũng được.

“Vương Tường Vũ, anh và Từ Hải Minh thoát ra trước đi, như vậy khi hai người Vương Mai Mai nhảy xuống, cũng có bảo đảm.”

“Được.” Từ Hải Minh đồng ý một tiếng, ý bảo Vương Tường Vũ thoát ra trước đi. Vương Tường Vũ cũng khách khí, hắn cao nhất trong những người ở đây, cũng dễ dàng nhảy xuống trước.

Ngô Tử Hào và vài người làm thang cho Vương Tương Vũ. Tuy thất bại vài lần, nhưng cũng may Vương Tường Vũ tương đối linh hoạt, nên không mất quá nhiều thời gian đã trèo lên được.

Bám vào lưới đinh có hơi đâm vào tay, Vương Tường Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua phía dưới, trong lòng cũng hơi run rẩy.

“má nó, sao lại cao như vậy.”

“Đừng nhảy thẳng xuống, trở người lại, sau đó hạ thấp độ cao rơi xuống.”

Từ Hải Minh suy nghĩ một chút, lại lên tiếng nhắc nhở Vương Tường Vũ.

- ---

Ba người Hạ Thiên Kỳ đã quay lại biệt thự, đứng ở cửa sổ phòng khách, xem đám người bận rộn ở chỗ bức tường.

“Tôi nói làm người tốt đôi khi cũng rất khó khăn, cố gắng nói lời hay, nhưng vô dụng, chỉ khiến mình bị hắt nước bẩn ngược lại.

Phải chết mới cam tâm mà.”

Hạ Thiên Kỳ lẩm bẩm một câu, Lãnh Nguyệt không nói gì, Sở Mộng Kỳ lại nói tiếp:

“Tôi cảm thấy không phải người tốt khó làm, mà là quen nhìn người rất xấu, đặc biệt là giữa người xa lạ, càng không thể tồn tại chút tin tưởng nào.”

“Nói trắng ra khuyết điểm chính là cảm thấy thiếu xấu hổ, đương nhiên, xấu hổ là cái gì? Tôi thật sự không hề có.”

Hạ Thiên Kỳ vừa định hiên ngang lẫm liệt cảm khái một câu, nhưng đột nhiên nghĩ đến bản thân hắn cũng không khác gì, đành phải chuyển đề tài, tự giễu một câu.

“Còn ông thì tự mình hiểu lấy.” Sở Mộng Kỳ nghe xong nhịn không được bật cười.

- ---

Vương Tường Vũ đứng trên thành tường, vì còn có lưới đinh ngăn lại, chỉ cần bất cẩn một chút sẽ bị đâm, vì vậy tần suất hành động rất chậm, phải mất rất nhiều nỗ lực mới trở người lại được, sau đó thử ngồi xổm xuống một chút.

“Cẩn thận một chút.” Ngô Tử Hào và Từ Hải Minh lo lắng nhắc nhở Vương Tường Vũ, còn đám người Vương Mai Mai trước đó trở mặt với hắn, chỉ ước Vương Tường Vũ ngã chết đi.

“Không sao, tôi đã nắm chặt rồi, bây giờ sẽ nhảy xuống.”

Vương Tường Vũ vừa mới nói xong, hít sâu một hơi, định buông thân mình xuống, kết quả hắn lại cảm giác khí lạnh không ngừng bốc lên sau lưng.

Hắn không thể quay đầu nhìn lại, nhưng thân thể không ngừng run rẩy.

“Sao đột nhiên lạnh quá vậy!”

Vương Tường Vũ tự nói xong, chậm rãi thả thân thể xuống, dồn tất cả trọng lượng lên hai tay hắn, cả người dán vào vách tường, treo ở giữa không trung.

“Không sao chứ?” Giọng nói của Ngô Tử Hào vang lên bên trong.

“Vẫn ổn.”

Vương Tường Vũ điều chỉnh hơi thở, nhưng hắn còn chưa kịp buông tay, đột nhiên có cảm giác chân hắn bị người nào tóm lấy, hắn sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó bị lôi xuống một cách thô bạo.

“A... a... a!”

“Xảy ra chuyện gì?” Nghe tiếng kêu của Vương Tường Vũ, Ngô Tử Hào và Từ Hải Minh thay đổi sắc mặt, vội vàng hỏi.

“Có… Quỷ… Có quỷ!

Cứu mạng… Cứu… A…!”

Vương Tường Vũ hoảng sợ kêu to vài tiếng, sau đó bên kia vách tường hoàn toàn mất đi âm thành.

Mưa vẫn rơi xuống, chỉ có trái tim mọi người lạnh như băng.

Bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ thật sự có quỷ sao?

Vương Tường Vũ bị dọa bất tỉnh, hay là… Hắn đã bị giết chết?

Hơi thở của mọi người đều trở nên nặng nề, phảng phất thấy được một vị Tử Thần đang chậm rãi bước đến chỗ bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play