Nghe tiếng nhắc nhở của Trương Linh Minh, lúc này những người khác đều nghe được tiếng bước chân vang lên trên thang lầu kia.
Tần số tiếng bước chân không đều, nghe vào cũng không giống một người bước đi, ngược lại như hai ba người.
"Lẽ nào là Mễ Tiếu Tiếu bọn họ? Thế nhưng không thể nào, chúng ta đã tìm bọn họ trên lầu hết một lần, lẽ ra sẽ không còn người nữa mới đúng."
Ánh mắt mọi người tràn đầy nghi ngờ, lúc này cũng không hẹn mà cùng đặt trên thang lầu.
Tiếng bước chân vẫn không ngừng vang lên, đi vào trong tâm mắt mọi người là một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục đơn giản, với áo khoác vest xanh lam.
Dáng người người đàn ông kia rất cao, tóc có hơi rối tung, tóc mái hơi rẽ qua hai bên một chút, lộ ra phần trán giữa, nhìn quá rất đẹp trai.
Còn đi theo phía sau hắn, là một thiếu nữ nhìn qua như chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, thiếu nữ mặc áo có mũ màu vàng, tóc dài thẳng mềm mại, một khuôn mặt nhỏ nhắn rất tinh xảo khéo léo.
"Các người đứng đây làm gì? Ở chỗ này xếp hàng chào mừng sao?"
Không hề nghi ngờ, hai người vừa đi từ trên thang lầu xuống này chính là Hạ Thiên Kỳ và Sở Mộng Kỳ. Còn Lãnh Nguyệt thì ở sau cùng, vẫn còn chưa xuống.
Đám người Ngô Tử Hào thấy người xuống không phải Mễ Tiếu Tiếu, mà là hai người lạ bọn họ chưa từng nhìn thấy, điều này không khỏi khiến bọn họ vô cùng ngoài ý muốn.
Khiến tất cả đều nghi ngờ, có phải lầu hai biệt thự này còn có cảnh cửa nối liền khác, bằng không thì hai người kia đi từ đâu ra?
"Các người là ai?"
Nhậm Phi không nhịn được hỏi trước.
"Tôi có nói các người cũng không biết."
Hạ Thiên Kỳ khoác tay về phía Nhậm Phi ra dấu mặc kệ, lúc này trực tiếp nhảy thẳng xuống khỏi thang lầu, một chút cũng không khách khí mà đi thẳng tới vị trí chỗ đám người đứng.
"Không cần hỏi, nhìn rõ biểu tình các người cũng biết, vừa rồi nơi này nhất định đã xảy ra chuyện gì đúng không?
Nói với tôi một chút đi, có lẽ tôi có thể giúp được các người."
Biệt thự này chắc chắn chính là trở ngại cuối cùng mà Hạ Thiên Kỳ bọn họ phải vượt qua để tới đệ nhị vực.
Bọn họ là trực tiếp xuất hiện trong một căn phòng ở lầu hai biệt thự, vì nghe dưới lai62 có tiếng nói chuyện thì thào, nên bọn họ mới vội vã đi xem một chút.
Kết quả lại gặp được một màn như xếp thành hàng hoan nghênh này.
Lúc này Lãnh Nguyệt cũng từ tốn đi từ trên thang lầu xuống, sau khi thấy vậy mà còn có một người, sắc mặt của Ngô Tử Hào cũng lần nữa có thay đổi, không xác định hỏi Hạ Thiên Kỳ đứng trước mặt:
"Các người là từ đâu tới đây? Lẽ nào lầu hai còn có lối vào nào khác sao?"
"Cài này có nói các người cũng không hiểu, các người chỉ cần hiểu, tình cảnh bây giờ của các người rất nguy hiểm, nơi này cũng rất nguy hiểm là được. Cái khác thì, chính là phối hợp với tôi, tôi hỏi các người cái gì thì cố gắng trả lời đi."
"Dựa vào cái gì mà anh nói bọn tôi phải trả lời, lẽ nào các người là cảnh sát? Mà có là cảnh sát thì thế nào, chúng tôi không làm gì vi phạm, biệt thự này cũng không có ai ở, chúng tôi chỉ đơn giản tới nơi này tụ tập chơi đùa một chút.
Lẽ nào tụ tập cũng phạm pháp sao?"
Nhậm Phi có chút bất mãn với khẩu khí của Hạ Thiên Kỳ, cố tình trừng hai mắt chọc hắn một câu.
"Lãnh thần, các người mau tới xem một chút, bên này có một tên nhóc mắt không lớn, ngay cả nhìn cũng không nhìn kỹ."
Hạ Thiên Kỳ cũng không so đo với Nhậm Phi làm gì, chỉ quay đầu lại bỉ ổi kêu Lãnh Nguyệt một câu.
"Anh..."
Nhậm Phi vừa định mắng lại, lập tức bị Ngô Tử Hào cản lại, lúc này lại nghe hắn nói:
"Là thế này, vừa rồi chúng tôi mới chơi trò chơi, kết quả phát hiện có ba người bạn cùng đi đột nhiên không thấy. Sở dĩ còn ở nơi này, là chúng tôi cảm thấy người đi từ trên lầu xuống là bọn họ, kết quả không nghĩ tới là các người."
"Chuyện xảy ra khoảng khi nào?"
Nghe được câu trả lời của Ngô Tử Hào, Hạ Thiên Kỳ cũng thu hồi nụ cười trên mặt, lần nữa trở nên nghiêm túc lên.
"Tối đa không quá 10 phút."
Lúc này ánh mắt mấy người Ngô Tử Hào, Nhậm Phi hầu như đều đặt trên người Hạ Thiên Kỳ, thế nhưng mấy người phái nữ như Trương Linh Minh, Hồ Na, Lưu Duyệt, Vương Mai Mai thì vẫn luôn liếc trộm Lãnh Nguyệt đứng một bên không nói tiếng nào.
Hiển nhiên, cả đám đều bị Lãnh Nguyệt thu hút.
"Trong biệt thự này đã tìm hết chưa?" Hạ Thiên Kỳ tiếp tục hỏi.
Đã tìm khắp trên lầu và nơi này, thế nhưng đều không tìm được, có điều các người đã đi từ trên lầu xuống, vậy có lẽ là chúng tôi tìm không cẩn thận, có thể phía trên còn có giấu một lối đi nào nữa."
"Không có đâu, vì chúng ta không phải vào từ cửa." Hạ Thiên Kỳ trực tiếp bác bỏ phán đoán của mấy người Ngô Tử Hào.
"Vậy các người vào bằng cách nào? Từ cửa sổ sao?"
Vương Tường Vũ đột nhiên có chút nghi ngờ thân phận của ba người bọn họ, nói không chừng chính là ăn trộm vào vét ít đồ, là vì gặp phải bọn họ cho nên mới cố tình đưa ra lý do như vậy để biện hộ.
"nếu tôi nói mấy người chúng tôi là xuyên tường mà vào, các người tin không?"
Hạ Thiên Kỳ nhìn Vương Tường Vũ một cái, trong lòng đã có thể đoán được đại khái người kia nghĩ thế nào.
"Quỷ cũng không tin." Vương Tường Vũ lắc đầu không chút nghĩ ngợi.
"Chờ một lát nữa các người sẽ tin." Hạ Thiên Kỳ không muốn giải thích, vì sự thật sẽ chứng minh tất cả.
Nếu trong số người này đã mất tích ba người, vậy thì hiển nhiên xác suất ba người kia còn sống là rất nhỏ, thi thể hẳn là còn nằm trong xó nào đó của biệt thự này.
"Còn có nơi nào không tìm không?"
Lúc này Sở Mộng Kỳ cũng nắm chắc thời gian hỏi một câu.
"Sân nhỏ bên ngoài vẫn chưa tìm, trong sân có một phòng điện."
Hồ Hải Minh chỉ chỉ bên ngoài, trong lòng cũng đang suy nghĩ mấy người Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc xuất hiện từ nơi nào.
"Vậy bây giờ chúng ta ra ngoài tìm trước một chút đi, có thể người mất tích đang ở bên ngoài."
Ngô Tử Hào cũng không quá để ý ba người Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc tới chỗ này làm gì, cho dù bọn họ thật sự tới trộm đồ, biệt thự này cũng không phải của bọn họ, bọn họ cũng không cần vì vậy mà đi xích mích ai.
Không nói gì thêm với Hạ Thiên Kỳ, Ngô Tử Hào lại nói với đám người Hồ Hải Minh bên cạnh:
"Vậy bây giờ chúng ta ra ngoài tìm chút đi."
Tất cả mọi người, bao gồm cả ba người Hạ Thiên Kỳ đều cùng nhau đi dọc theo hành lang ra sân biệt thự, trong quá trình, bọn họ đều chú ý tới mấy bức tranh màu nước treo trên tường kia.
Nhưng khiến bọn họ cảm thấy kỳ quái chính là, mấy bức tranh màu nước kia vẻn vẹn chỉ có màu sắc, vừa không có cảnh vật, vừa không có nhân vật, giống như có người nào rảnh rỗi nhàm chán dùng cọ quẹt lên mấy đường rồi treo lên vậy.
Đang lúc Hạ Thiên Kỳ muốn mở miệng phun ra mấy câu, lại nghe Trương Linh Minh đi ở phía trước đột nhiên hét to một tiếng:
"Sao mấy bức họa này lại thay đổi?!"
"Bức tranh gì?"
Nghe tiếng kêu sợ hãi của Trương Linh Minh, mấy người trước đó đều không quan tâm vách tường bên hành lang, lúc này mắt đều lộ ra chận chừ, cả người dừng lại.
"Thật không giống lúc trước nhìn thấy!"
Lúc này Vương Tường Vũ cũng chú ý tới thay đổi của mấy bức họa màu nước kia, sau khi nhìn qua một lượt mấy bức, hắn lại nói với Ngô Tử Hào bằng vẻ mặt sợ hãi:
"Những bức họa này... Những phụ nữ trong mấy bức họa này... Sao đều không thấy!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT