Dịch: Hàn Phong Vũ

Mễ Tiếu Tiếu không gây ra bất kỳ âm thanh gì, chỉ nhìn lại theo vị trí tiếng bước chân thay đổi.

Mặc dù trong phòng ngủ cũng không mở đèn, thế nhưng mượn ánh sáng yếu ớt bên ngoài nhìn lại, cô ta vẫn có thể thấy đôi giày mà người kia mang đi vào.

Kia là một đôi giày vải.

Cô ta nhớ kỹ Trương Khắc Khắc mang chắc là một đôi giày da màu đen đi.

Cô ta có chút nhớ không rõ, vì không biết là ai, cho nên cô ta cũng không gây ra tiếng động, ánh mắt vô ý thức nhìn chằm chăm đôi chân không ngừng đi lại trong phòng ngủ kia.

Thế nhưng khiến cô ta cảm thấy kỳ quái là, nhìn qua dáng vẻ đối phương cũng không giống đang tìm người, càng giống như bị chuyện gì quấy rối mà phiền lòng, không ngừng đi vòng quanh trong phòng.

Thêm vào, chính là đối phương khó tránh cũng quá an tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cô ta cũng không nghe được.

"Người này là ai? Vì sao không nói tiếng nào, cũng không tìm người, chỉ đi vòng quanh trong phòng?"

Trong lòng Mễ Tiếu Tiếu vô cùng buồn bực, đang lúc cô ta không nhịn được muốn bò ra khỏi gầm giường, đôi chân vốn đang vòng quanh trong phòng kia, lại đột nhiên bước từng bước tới nơi rất gần cô ta.

Quan sát từ khoảng cách gần, cô ta thậm chí có thể thấy hoa văn mờ nhạt trên đôi giày vải kia.

Đó không phải là giày vải thuông thường, mà nhìn vào có cảm giác như đã cả thập kỷ, chắc là loại giày vải mà các quý bà mang.

Trương Linh Minh có mang không? Hình như cô ta mang một đôi giày thể thao màu trắng.

Vương Mai Mai? Hình như cô ta đi giày cao gót.

Hồ Na và Lưu Duyệt thì cô ta cũng không có quá nhiều ấn tượng, thế nhưng cô ta luôn cảm thấy chủ nhân của đôi giày này, không biết thuộc về bất cứ người nào kể trên.

Thế nhưng trừ những cái đó ra, có vẻ như cũng không còn cô gái nào khác, mà nếu là đán ông thì càng không thể có bàn chân nhỏ như vậy, trừ phi chỉ là trẻ con còn chưa hoàn toàn dạy thì.

Thế nhưng trong bọn họ cũng hoàn toàn không có đứa nhỏ nào.

Ngay khi Mễ Tiếu Tiếu đang suy tư điều này trong lòng, cô ta đột nhiên phát hiện có một gương mặt đang chậm rãi cúi xuống từ bên mép giường.

Gương mặt đó rất quỷ dị, vì nó hoàn toàn không phải cúi xuống, mà là đang nhìn cô ta trực diện.

Cô ta thậm chí có thể tưởng tượng ra, cổ của người kia lúc này đang vô cùng vặn vẹo!

Là một phụ nữ già nua, trên mặt bà ta lạnh như băng, không mang theo bất kỳ biểu lộ gì. Trên mặt đầy nếp gấp, khiến hai mắt bà ta nhìn qua như hai cái tam giác ngược.

"Bà là ai!"

Mễ Tiếu Tiếu theo bản năng lớn tiếng hỏi.

Thế nhưng phụ nữ kia lại không trả lời, mà là khuôn mặt già nua kia đột nhiên thò vào!

"A!"

Một tiếng kêu thảm thiết chói tai đột nhiên phá vỡ yên tĩnh vốn có của biệt thự.

Theo thời hạn 3 phút hẹn trước đó với Trương Khắc Khắc kết thúc, toàn bộ người đi trốn đều lần lượt đi ra.

"Tiếng kêu lớn kia là của ai? Đã xảy ra chuyện gì?"

Mấy người Ngô Tử Hào đều nghe được tiếng kêu thảm thiết của Mễ Tiếu Tiếu, thế nhưng cũng không xác định được là ai, chỉ biết là như vang tới trong phòng ngủ tận cùng bên trong.

Mấy người đều chạy tới có chút bận tâm, thế nhưng khi bọn họ đầy cửa ra đi vào, thì nơi này hoàn toàn không có người nào.

"Nghe tiếng kêu, hình như là Mễ Tiếu Tiếu."

Trước đó Từ Hải Minh nói chuyện với Mễ Tiếu Tiếu nhiều nhất, cho nên lúc này có chút không quá xác định nói.

Trốn ở lầu haic ó tổng cộng chín người, cũng chỉ có Nhậm Phi và Khâu Soái trốn dưới lầu không lên trên.

Sau khi tất cả mọi người ra ngoài, Ngô Từ Hào lại phát hiện không thấy Mễ Tiếu Tiếu đâu.

"Có phải Mễ Tiếu Tiếu bị Trương Khắc Khắc bắt được đi xuống lầu không?"

Tất cả mọi người chưa từng suy nghĩ theo chiều hướng xấu nhất, đợi sau khi nghe được lời của Vương Tường Vũ, người của phía trên lại đồng loạt đi xuống lầu.

"Trương Khắc Khắc? Khâu Soái? Nhậm Phi? Các người có ở đây không! Tất cả ra ngoài đi."

Mấy người Ngô tử Hào lần lượt hô mấy câu, không bao lâu lại thấy Nhậm Phi nhảy ra từ sau rèm cửa sổ.

"Trò chơi kết thúc chưa, ai bị bắt rồi?"

"Sao có mình anh, Trương Khắc Khắc bọn họ đâu?"

Thấy trong phòng khách lầu một cũng chỉ có một mình Nhậm Phi đi ra, Ngô Tử Hào có chút bất an hỏi.

"Không biết nữa, tôi nghe các người gọi tôi nên tôi mới ra ngoài.

Nếu là Khâu Soái, chắc là trốn trong ngăn tủ nhỏ trên hành lang kia."

Khâu Soái là người trốn đi trước so với Nhậm Phi, cho nên Nhậm Phi biết rõ Khâu Soái trốn trong ngăn tủ nhỏ kia.

"Vậy Mễ Tiếu Tiếu và Trương Khắc Khắc đâu? Sao không thấy hai người bọn họ?"

Lúc này Trương Linh Minh lại hỏi một câu.

"Tôi không biết nữa. Thật ra tôi cũng không nghe được có tiếng động gì, Trương Khắc Khắc có đi vào hay không tôi cũng nghi ngờ."

Trước Đó Nhậm Phi vẫn luôn trốn ở sau tấm rèm cửa, thế nhưng hoàn toàn không nghe được bất kỳ âm thanh gì, nếu không phải Ngô Tử Hào bọn họ đột nhiên xuống tới, thậm chí hắn cũng nghi ngờ, có phải tất cả mọi người ngủ quên hết hay không.

"Nói chung tìm được bọn họ trước rồi nói."

Ngô Từ Hào củng bất chấp tất cả, dần đầu đi tới cạnh cái tủ nhỏ Khâu soái trốn kiam trực tiếp kéo cánh cửa ra.

Nhưng trong ngăn kéo trồng rỗng, làm gì có bóng dáng của Khâu Soái.

"Bên trong không có ai."

"Vậy thì có thể đã đối lại chỗ trốn khác rồi." Thấy trong ngăn tủ nhở không có Khâu Soái, Nhậm Phi lắc đầu biểu thị không rõ lắm.

"Khâu Soái!"

"Mễ Tiếu Tiếu!"

"Trương Khắc Khắc!"

"Mọi người đã chạy đi đâu, may ra đây đi, đừng làm chúng tôi lo lắng!"

Mọi người bắt đuầ tìm kiếm ba người mất tích trong biệt thự dựa theo phân công của Ngô Từ Hào, thế nhưng mặc kệ bọn họ kêu thế nào, cũng không thấy có người nào xuất hiện.

"Ba tên khốn kiếp này chẳng lẽ thông đồng với nhau hay sao, muốn cố tình chơi trò mất tích, làm chúng ta sợ hãi đi?"

Vương Tường Vũ kêu mấy tiếng cũng không thấy người ra ngoài, thật sự có chút nghi ngờ nói với đám người Ngô Tử Hào.

"Cũng không thể nào, ba người này, một người ở bên ngoài, một người ở dưới lầu, còn có một người ở trên lầu, cơ bản cũng không cách nào thông đồng cơi nhau, truco71 đó cũng không thấy bọn họ nói chuyện nhiều với nhau lúc không có ai."

Từ Hải Minh lắc đầu một cái, bác bỏ phỏng đoán của Vương Tường Vũ.

"Nhưng không phải vậy thì là cái gì? Lẽ nào thật sự biến mất? Hay là nói cảm thấy lần tụ tập này buồn chán, cho nên ngay cả chào hỏi cũng không nói đã rời đi?"

"Các người nói nơi này có thể thật sự có quỷ phá không?"

Lưu Duyệt nhìn thoáng qua Vương Tường Vũ, vừa liếc nhìn đám người Ngô Tử Hào, sau đó trong lòng run sợ nói một câu.

Mọi người nghe xong theo bản năng trầm mặc, vẫn là Nhậm Phi không tin phá vỡ bầu không khí này:

"Quỷ phá cái gì chứ, nếu trên đời này có quỷ, vậy thì vì soa chưa từng có người nào thật sự gặp, đều là chuyện không có căn cứ.

Tôi cảm thấy ba người bọn họ là cố ý trốn đi, muốn trêu đùa chúng ta, cho chúng ta đi tìm bọn họ."

Nhậm Phi nhìn qua cũng tương đối tán thành suy đoán của Vương Tường Vũ.

Điện thoại di động không có tín hiệu, cũng không cách nào liên lạc thông qua điện thoại, trước đó trên lầu dưới lầu bọn họ cũng tìm qua một lần, mà trong đại sảnh lầu một này, lại không giống nơi có thể giấu ba người.

"Bây giờ chúng ta ra sân xem xét chút đi."

Nghe đề nghị của Ngô Tử Hào, mọi người đều gật đầu không có ý kiến, nhưng ngay lúc bọn họ muốn ra ngoài, Trương Linh Minh đột nhiên mở to hai mắt, quay người lại chỉ vào thang lầu đang không ngừng mang lên tiếng bước chân "cộp cộp":

"Có... Có tiếng bước chân!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play