Dịch: Hàn Phong Vũ

Khi Mộc Tử Hi đẩy cửa phòng làm việc ra, thấy gã mặt nạ, hắn phát hiện Từ Như đã ở chỗ này.

Lúc bọn họ quay lại hiện thực, gã mặt nạ có nói với bọn họ, xong việc rồi sau đó tất cả mọi người quay lại đây, đừng đi qua lối vào đệ nhị vực trước đó quay về.

Lại nói tiếp đây cũng là nguyên nhân khiến Mộc Tử Hi cảm thấy có tìm gã mặt nạ giúp có thể sẽ không thành công.

Thế nhưng hắn không nói rõ với Hạ Thiên Kỳ bọn họ chuyện này, chính là không muốn bọn họ quá tuyệt vọng, thêm vào hắn cũng không xác định, gã mặt nạ có biết chuyện hai giám đốc kia tới nơi này hay không.

"Lưu Ngôn Mẫn đã quay lại đệ nhị vực, bên này không còn chuyện gì với anh, trở về đi."

"Tôi còn có chuyện muốn hồi báo." Mộc Tử Hi thấy gã mặt nạ muốn đuổi bọn họ quay về, hắn vội vàng hỏi một câu.

"Chuyện Minh Phủ đệ nhị vực cho người tới tôi đã nghe Từ Như nói, anh cảm thấy tôi sẽ quản bọn người Hạ Thiên Kỳ sao?"

Giọng gã mặt nạ mang theo chút vui vẻ, như thể đang cười nhạo ngây thơ của Mộc Tử Hi.

"Không phải ông vẫn luôn cảm thấy hứng thú với Hạ Thiên Kỳ sao?"

"Tôi cảm giác hứng thú với rất nhiều người, hắn chỉ là một nhân vật nhỏ trong số đó mà thôi."

Gã mặt nạ biểu lộ rõ thái độ, cơ bản là không muốn hỗ trợ.

Mộc Tử Hi có chút nóng nảy, lại hỏi:

"Nếu bọn họ bị dẫn tới đệ nhị vực sẽ thế nào, sẽ chết sao?"

"Đây là chuyện của Minh Phủ đệ nhị vực, anh hỏi tôi tôi cũng không rõ ràng lắm. Có lẽ đi, đương nhiên cũng có thể sẽ không."

Mộc Tử Hi tự biết mình không có khả năng thuyết phục gã mặt nạ, lúc này hắn nhìn thoáng qua Từ Như đang nghe bọn họ nói chuyện, cố tình nói với Từ Như:

"Ngô Địch không phải bạn tốt của anh sao, lẽ nào anh cũng không quản sống chết của Ngô Địch?"

"Ngô Địch đã không sao, lão đại sẽ giúp hắn rời khỏi hiện thực."

Nghe được gã mặt nạ đã chọn giúp Ngô Địch không giúp Hạ Thiên Kỳ, điều này khiến Mộc Tử Hi rất kinh ngạc:

"Lẽ nào anh có thể giúp Ngô Địch, thì không thể tiện tay giúp Hạ Thiên Kỳ một tay sao?"

"Tôi chính là đang giúp Hạ Thiên Kỳ, anh cảm thấy để cho hắn bắt từng người phía dưới lại giao cho người khác mặc cho xẻ thịt, hắn sẽ đồng ý sao?"

"Chỉ cần ông bằng lòng giúp đỡ, hắn nhất định sẽ đồng ý."

Mộc Tử Hi thấy chuyện này còn có khả năng chuyển biến, lại vội vàng thay Hạ Thiên Kỳ cam kết.

Thế nhưng ánh mắt gã mặt nạ lại đột nhiên lạnh lẽo, hừ lạnh một tiếng:

"Mộc Tử Hi, đừng quên anh bây giờ là người của ai! Được rồi, nhanh về đệ nhị vực đi, có một nhiệm vụ đang chờ các người."

Mộc Tử Hi siết chặt nắm tay, trong lòng hận muốn liều mạng, thế nhưng lời nên nói hắn đã nói tất cả, gã mặt nạ lại khăng khăng không quan tâm sống chết của Hạ Thiên Kỳ, điều này cũng khiến hắn không có cách nào.

Nếu còn nói thêm gì nữa, khó tránh khỏi gã mặt nạ sẽ mất đi lòng tin, trực tiếp giết hắn ở chỗ này.

Mắt thấy Từ Như trực tiếp nhảy vào trong thông đạo không gian của đệ nhị vực, Mộc Tử Hi mở điện đàm rất không đành lòng gửi cho Hạ Thiên Kỳ một tin, trên tin chỉ có ba chữ đơn giản "thật xin lỗi".

Hắn không biết lần này Hạ Thiên Kỳ còn có thể vượt qua cửa ải khó khăn này hay không, thế nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể cầu nguyện người của Minh Phủ đệ nhị vực đưa bọn họ tới đệ nhị vực không phải để giết chết bọn họ.

- ---

Trước khi nhận được tin xấu Mộc Tử Hi gửi tới này, Hạ Thiên Kỳ vừa mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, đi tới gặp Ngô Địch.

Vì so với tin tức xấu này, tin tức Ngô Địch mang cho hắn là, bất cứ lúc nào gã cũng có thể đi tới đệ nhị vực. Thế nhưng đang trong lúc hắn cho là mình cũng sẽ nhận được đối xử như với Ngô Địch, cái tin tức này của Mộc Tử Hi lại giáng cho hắn một gậy.

"Đây là ý gì, có thể thả Ngô địch rời đi, nhưng chắc sẽ không thả tôi rời đi?"

Hạ Thiên Kỳ biết Mộc Tử Hi tuyệt đối sẽ tận lực đi thuyết phục gã mặt nạ, nhưng nhìn tin tức này, hiển nhiên hắn thuyết phục thất bại.

Thời gian trước, Mộc Tử Hi từng phân tích có lẽ hắn có ý nghĩa đặc thù nào đó với gã mặt nạ, thế nhưng bây giờ nhìn lại, thì hoàn toàn không có chuyện như vậy.

Gã mặt nạ là thật lòng muốn nhìn hắn đi chịu chết.

Thấy Hạ Thiên Kỳ còn vui mừng ra mặt, thoáng cái đã đổi sắc mặt, Lãnh Nguyệt cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lại hỏi hắn:

"Xảy ra chuyện gì?"

Gã mặt nạ sẽ không giúp tôi, tôi vẫn phải giao người chủ quỷ vật thể chất trong Minh Phủ ra, đồng thời tính cả tôi trong đó."

Bất đắc dĩ nói tới chỗ này, Hạ Thiên Kỳ ngược lại bật cười, tự khuyên nhủ mình nói:

"Có điều đây cũng là một chuyện tốt, ít nhất không phải thiếu nợ gã mặt nạ cái nhân tình gì."

"Vậy chúng ta chỉ có thể liều mạng một trận." Trong lời nói của Lãnh Nguyệt chính là không có tới một chút ý tứ chùn bước.

Hạ Thiên Kỳ cũng biết muốn cho Lãnh Nguyệt mặc kệ, Lãnh Nguyệt không những không nghe hắn, ngược lại sẽ khinh thường hắn, nên hắn cũng không nói mấy lời vô nghĩa này, suy nghĩ một chút lại hỏi:

"Nếu chúng ta có thể thử phá vỡ phong tỏa lới vào đệ nhị vực, có lẽ có thể chạy đi.

Ngô Địch tuy không phá nổi, thế nhưng nếu chúng ta nghĩ một chút biện pháp, nói không chừng thật sự có thể."

Hiện tại Hạ Thiên Kỳ cũng chỉ có thể ngựa chết chữa thành ngựa sống, không mở ra là chờ chết, nếu quả thực được bọn họ may mắn mở ra, chỉ cần trốn trong đệ nhị vực, ít nhất không người nào có thể tìm được bọn họ trong một thời gian rất dài.

Lãnh Nguyệt cũng cảm thấy cách này có thể thử một lần, hai người lập tức cũng không chậm chạp, sau đó gọi Triệu Tĩnh Thù và Sở Mộng Kỳ tới, bốn người cùng nhau đi tới lối vào đệ nhị vực cách bọn họ gần nhất.

Phụ ma của Triệu Tĩnh Thù chắc chắn có thể đến giúp Lãnh Nguyệt, còn Sở Mộng Kỳ cũng hiểu biết rất nhiều về phương diện trận pháp, hơn nữa nhiều người cũng đỡ phân nửa hơi sức.

Vừa mới đánh sập đệ nhất Minh Phủ, vừa mới bắt được chỗ tốt vẫn còn chưa hết nóng, lại xảy ra loại chuyện trở tay không kịp này.

Khi Triệu Tĩnh Thù và Sở Mộng Kỳ nghe Hạ Thiên Kỳ sắp phải đối mặt với hiện trạng gay go, hai người đều lòng tràn đầy lo âu.

- ---

Mà một bên khác, trong phòng làm việc của gã mặt nạ ở văn phòng Hoàng Kim, Vương Vân Bằng và Trần Minh đang cung kính đứng trước mặt gã mặt nạ.

"Hai ngày này các người phải luôn để ý tới tình huống của lối vào đệ nhị vực bên kia, tuy tôi phong tỏa lối vào, thế nhưng trong hiện thực này vẫn luôn tồn tại một lực lượng khác.

Quan trọng nhất chính là Hạ Thiên Kỳ bên kia, các người phải nhìn chòng chọc vào cho tôi, chỉ cần phát hiện bọn chúng có ý tứ muốn chạy trốn thì cứ trực tiếp hạ sát thủ với bọn chúng, có điều đừng giết chết nhanh như vậy.

Có hiểu ý tôi không?"

"Hắn chỉ là một mồi nhử dẫn dụ cá lớn mắc câu?" Vương Vân Bằng nghe xong phản ứng kịp nói.

"Các người có thể hiểu như vậy." Gã mặt nạ gật đầu không cho ý kiến.

"Sau lưng của hắn rốt cuộc có người gì vậy?" Trần Minh không biết gã mặt nạ phí hết tâm tư vì một quản lý cấp cao nho nhỏ để làm gì, nếu là muốn hỏi ra chút gì, thẳng thắn bắt lại tra khảo một phen không phải tốt hơn sao, cần gì ôm trọn một vòng lớn như vậy.

"Các người cứ làm, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi. Các người đi đi, mỗi người phụ trách một lối vào."

Gã mặt nạ nhìn hai người Vương Vân Bằng rời đi, trong lòng cũng không xác định Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc có phải người kia mà gã muốn tìm hay không.

Bây giờ gã đã dần mò được tới một số bí mật, biết trên thế gian này vẫn còn tồn tại một thế lực khác ngoài Minh Phủ.

Thế lực này vô cùng thần bí, chuyên làm việc cho người gã cho là "Thần" kia.

Còn Hạ Thiên Kỳ, gã vẫn luôn nghi ngờ có phải là một quân cờ bí mật mà "Thần" kia chôn xuống hay không.

Mà quân cờ tự nhiên sẽ không biết mình là quân cờ, nhưng nếu có người muốn diệt trừ hắn, vậy thì người đang âm thầm giám sát kia rất khó ngồi yên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play