Hạ Thiên Kỳ không cố chấp phản bác Mộc Tử Hi, cũng không gật đầu đã hiểu, ngược lại trầm mặc không nói một lời.
Lấy tư cách từng là bạn bè vào sinh ra tử, Hạ Thiên Kỳ rất khó vì lời nói của Mộc Tử Hi mà hoàn toàn xóa sạch Mẫn Mẫn ra khỏi vòng tròn anh em.
Thế nhưng Mộc Tử Hi không phải người ngoài, sở dĩ hắn nhắn nhủ lời nói này, chỉ có lòng tốt, tuyệt đối không mang theo bất kỳ ác ý nào.
Mẫn Mẫn có thể có được cấp ác quỷ trong thời gian cực ngắn, kỳ thực Hạ Thiên Kỳ cũng vô cùng giật mình, vì ngay từ lúc Mẫn Mẫn rời đi, thực lực của hắn còn chưa tới cấp lệ quỷ.
Hắn và Lãnh Nguyệt vì các loại kỳ ngộ, nên mới có thể trưởng thành nhanh chóng như vậy, thế nhưng Mẫn Mẫn hiển nhiên trưởng thành nhanh hơn so với bọn họ.
Không thể nghi ngờ chút nào, trong thời gian rất ngắn này Mẫn Mẫn nhất định trải qua còn nhiều hơn, phải cố gắng còn nhiều hơn so với bọn họ.
Vì giành được thực lực mạnh mẽ, để không tránh sau lưng bọn họ để được bảo vệ, là nguyên nhân quyết tâm rời đi ban đầu của Mẫn Mẫn.
Bản thân Mẫn Mẫn chính là một người có tính cách dứt khoát, có lòng tự trọng rất mạnh.
Trải nghiệm bi thương trước khi hắn gia nhập Minh Phủ có thể khiến hắn thích nghi với các loại sinh tồn tàn khốc nhất, vì không có gì tàn khốc hơn việc toàn bộ người thân bạn bè của mình chết thảm trong tay quỷ vật.
Cho nên trong miêu tả của Mộc Tử Hi, Mẫn Mẫn vì tăng cường thực lực mà không từ thủ đoạn, hắn có thể hiểu.
Trong cái thế giới này không có thực lực mạnh mẽ, cũng không có thân nhân, người yêu thích, cho dù là tư cách bạn bè. Vì anh cơ bản không có thực lực bảo vệ bọn họ, anh càng không cách nào trơ mắt nhìn bọn họ chết đi mà không chút cảm động.
Mẫn Mẫn rất thực tế, so với hắn, Mẫn Mẫn còn có thể lý giải được rõ ràng cái sự tàn khốc của thế giới này.
Thế nhưng bất kể thế nào, Hạ Thiên Kỳ vẫn tin tưởng Mẫn Mẫn tuyệt đối sẽ không từ bỏ những người thân bạn cũ này như bọn họ.
Dù sao đối với loại người hai bàn tay trắng như Mẫn Mẫn này mà nói, những người bạn này như bọn họ chính là ý nghĩa để hắn liều mạng sống sót.
Một điểm này, từ chỗ Mẫn Mẫn vẫn luôn không xóa bỏ số thông tin, tới theo Mộc Tử Hi Từ Như bọn họ tới nơi này, kỳ thực cũng có thể nhìn ra, Mẫn Mẫn vẫn luôn để ý bọn họ.
Hạ Thiên Kỳ ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thẳng Mộc Tử Hi nói:
"Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ chuẩn bị tinh thần cho việc này."
"Ừm, có chuẩn bị trước la tốt rồi, dù sao lòng người khó dò."
Lúc Mộc Tử Hi nói ra những lời này, ngữ khí cũng có chút nặng nề. Hạ Thiên Kỳ không muốn lại tiếp tục cái đề tài này, lời nói vừa chuyển một cái đã nhấc lên chuyện cha mẹ của Mộc Tử Hi.
"Cha mẹ anh bên kia tôi vẫn luôn cho người phía dưới quan sát, hai người đều khỏe vô cùng, khi nào anh cũng trở về thăm một chút, tôi gửi địa chỉ cho anh?"
Hạ Thiên Kỳ có để cho Vương Tang Du sắp xếp người, định kỳ tới chỗ ở của cha mẹ của Mộc Tử Hi quan sát một chút, dù sao Mộc Tử Hi có thể giao cha mẹ cho hắn, không thể nghi ngờ là vô cùng tin tưởng, dù thế nào hắn cũng phải bảo vệ bọn họ được chu toàn, không thể để xảy ra chuyện gì.
"Cha mẹ tôi ở chỗ cậu thì tôi yên tâm rồi, tôi không tới thăm nữa. Gã mặt nạ biết cha mẹ là xương sườn mềm của tôi, nên tôi đối xử tàn nhẫn với mình một chút, vừa là bảo vệ cha mẹ tôi, vừa là bảo vệ tự tôi.
Thêm vào lấy tư cách góc độ khối đồng minh mà nhìn, trong tay cậu có cha mẹ tôi làm con tin, cũng không sợ tôi lâm trận phản bội, ngấm ngầm đâm một dao không rõ."
"Nếu anh muốn thọc tôi một dao đã sớm thọc rồi, mặc dù anh rất xấu xa, thế nhưng còn khuya mới phát triển tới cái cấp bậc mà anh nói đó."
Hạ Thiên Kỳ mở ra một câu đùa giỡn, Mộc Tử Hi phiền muộn lắc đầu:
"Chuyện sau này ai cũng không thể nói rõ ràng đâu, nói chúng để lại một đường rút là đúng không sai, lần này chúng ta chia tay, lần tới gặp nhau cũng không biết là lúc nào.
Bây giờ tôi cũng bước vào cấp ác quỷ, sợ là sau này sẽ luôn ở lại đệ nhị vực, bây giờ tôi cũng thay đổi số thông tin, một hồi nữa cậu thêm vào danh sách, sau này có chuyện gì cũng thuận tiện liên lạc.
Tên nhóc cậu luôn làm chút chuyện nằm ngoài dự đoán của mọi người, nói không chừng sau này tới đệ nhị vực cũng rất trâu bò, tôi còn phải theo cậu lăn lộn."
"Cái này nói không chính xác. Được rồi, không phải không có chuyện gì để nói nữa sao? Đi, tôi dẫn anh đi tìm một chỗ vui chơi một chút."
Sau đó, Lãnh Nguyệt tìm một khách sạn, còn hai người Hạ Thiên Kỳ và Mộc Tử Hi thì tìm một chỗ vui chơi chui vào.
Hạ Thiên Kỳ mặc dù cái miệng không tốt, thế nhưng Mộc Tử Hi là tay lão luyện trăm phần trăm, hai người vừa chơi vừa uống nhiều rượu, mãi đến khi trời gần sáng hẳn mới say lân lân rời đi.
- ---
Thành phố Phước Bình, văn phòng Hoàng Kim.
Sau khi đi vào, Lưu Ngôn Mẫn đón thang máy đi tới tầng chót nhất, sau đó đi vào trong khu vực giữa không trung không một bóng người, vòng qua một ngã rẽ dừng trước một cửa phòng làm việc.
Nhẹ nhàng gõ cửa một cái, bên trong lại vang lên tiếng của gã mặt nạ:
"Vào đi."
Nhận được cho pháp của đối phương, Lưu Ngôn Mẫn mới đẩy cửa ra đi vào.
Đây chỉ là một gian phòng làm việc rất bình thường, gã mặt nạ ngồi trên ghế salon dài, trên tay cầm một cái ly chân dài chứa rượu vang đỏ, lúc này đang bị gã nhẹ nhàng lắc lư.
"Chuyện bên kia xong xuôi rồi?" Gã mặt nạ nhàn nhạt hỏi.
"Vẫn chưa, tôi chỉ là đi trước một bước."
"Ra là vậy, xem ra cậu vẫn xem Hạ Thiên Kỳ là bạn bè, nếu không thì không thể không tới gặp mặt hắn."
Gã mặt nạ nói một câu đâm xuyên tâm sự của Lưu Ngôn Mẫn, Lưu Ngôn Mẫn tự hiểu không thể gạt được gã mặt nạ, vì vậy nói:
"Hạ Thiên Kỳ bọn họ đều là người quan trọng nhất của tôi, tôi có thể giúp ông làm bất cứ chuyện gì, thế nhưng tôi tuyệt đối sẽ không giúp ông đối phó bọn họ."
"A? Vì sao cậu cảm thấy tôi sẽ đối phó bọn họ?"
Lúc này gã trai mặt nạ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng khác thường.
"Tôi chỉ đang trình bày ranh giới cuối cùng của tôi cho ông mà thôi."
"Yên tâm đi, bọn họ sẽ đứng bên phía tôi giống như cậu thôi, thực lực của cậu hiện nay vẫn quá yếu, lần này sau khi trở về tôi sẽ phái cậu đi chấp hành một nhiệm vụ.
Hy vọng sau khi nhiệm vụ kết thúc, cậu còn có thể có đủ ngạc nhiên mừng rỡ.
Được rồi, bây giờ cậu có thể đi về."
Gã mặt nạ nói xong, bên cạnh Lưu Ngôn Mẫn lập tức xuất hiện một vòng xoáy đen, thấy vậy, Lưu Ngôn Mẫn gật đầu rồi nhảy thẳng vào, ngay sau đó, vòng xoáy đen biến mất, văn phòng chỉ còn lại một mình gã mặt nạ.
Một hớp uống cạn rượu trong ly, gã mặt nạ ngửa người trên ghế salon, tự mình lẩm bẩm ngoài miệng:
"Chờ đệ nhị vực hoàn toàn loạn thành nồi cháo, tôi xem ông có ra mặt hay không!"
- ---
Khi Hạ Thiên Kỳ tỉnh ngủ đã là xế chiều ngay hôm sau, hắn vội vàng gọi điện thoại cho Lãnh Nguyệt, sau đó hai người cũng lái xe quay lại thành phố Phước Bình.
Mà lúc ở trên đường, Ngô Địch lại gửi thông tin tới nói cho bọn họ biết, toàn bộ lối ra vào đi thông đệ nhị vực quả thực đều đã bị phong tỏa, bằng thực lực của gã không cách nào phá bỏ.
Với thông tin này Hạ Thiên Kỳ sớm đã có dự tính, nên lại hẹn Ngô Địch gặp mặt ở thành phố Phước Bình nói chuyện tiếp.
Bây giờ bọn họ không có cách gì, cũng chỉ có thể trông đợi Mộc Tử Hi bên kia có thể thuyết phục gã mặt nạ, nếu không thì ngay cả cơ hội chuẩn bị bọn họ cũng không có.
Chiến lực tuyệt đối của hai giám đốc kia rất rõ ràng, mặc cho bọn họ tính kế thế nào cũng vô dụng, kết cục cuối cùng vẫn như nhau.
Lại thêm lối vào đi thông đệ nhị vực bị phong tỏa, bây giờ ngay cả trốn cũng không cách nào trốn, thế cục có thể nói là tương đối bị động.
Mà khi Lãnh Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ trở lại thành phố Phước Bình, Mộc Tử Hi đã đi trước bọn họ một bước đi tới văn phòng Hoàng Kim, định thử thuyết phục gã mặt nạ hóa giải tình thế nguy cấp trước mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT