Dịch: Lạc Cảnh Băng | Biên: Hàn Phong Vũ

"Mọi người đã có mặt đầy đủ."

Nhìn thấy mọi người đều đã đến, Phương Thủ Tín hắng giọng, nói một câu tượng trưng.

Theo gã mở miệng, các ánh mắt trong phòng hội nghị vốn có chút phân tán, nhất thời đều tập trung trên người gã.

"Có chuyện gì mà gọi chúng tôi tới đây? "

Tất Thành Như là người gia nhập cùng lúc với Phương Thủ Tín, mặc dù lúc đó không nhận được quá nhiều sự xem trọng của Mặt Sẹo, nhưng trong tất cả mọi người ở đây, hắn là một trong số ít người dám đụng chạm Phương Thủ Tín.

Đệ nhất Minh Phủ được chia làm ba phe phái lớn, một phái trong đó trước kia thuộc về Mặt Sẹo, gồm Phương Thủ Tín, Giang Trấn, Trình TửThần, và Phong Thần Vũ, tổng cộng năm người.

Có điều theo Mặt Sẹo trở thành giám đốc tới đệ nhị vực, mặc dù thực lực của phái đầu tiên này có suy yếu, nhưng vẫn là thế lực lớn nhất trong đệ nhất Minh Phủ.

Tiếp theo, là thế lực mà Tất Thành Như đại biểu, ngoài Tất Thành Như ra, còn có hai người Quý Vạn Đệ và Hứa Hướng Phong.

Phe còn lại gồm Ngô Chí Trưởng và Lưu Duệ đơn độc tạo thành. Nói chính xác, trong đệ nhất Minh Phủ bọn họ không tính là thế lực, vì hai người hiếm khi tham gia chuyện của Minh Phủ, thuộc hạ cũng không có tập thể.

Nhưng vì thực lực hai người rất mạnh, tính tình lại rất kỳ lạ, cho nên bất kể là Phương Thủ Tín hay Tất Thành Như đều không dám tùy tiện đụng chạm.

"Lão Tất anh, em út đây nói anh, trong những người này chỉ có anh bận rộn nhất."

Tất Thành Như lớn hơn Phương Thủ Tín vài tuổi, mặc dù hai người theo hai phe khác nhau, bình thường cũng vì vài chuyện mà bất đồng ý kiến, nhưng trong lòng hai bên đều có kiêng kị lẫn nhau, nên trên mặt mũi vẫn vui vẻ.

"Ha ha, Phương lão đệ thật là lúc nào cũng không quên trêu chọc ông anh đây, anh trời sinh tính tình nóng nảy, chờ không được."

Với lời trêu chọc của Phương Thủ Tín, Tất Thành Như nhếch miệng cười một tiếng, trên khuôn mặt thô kệch hằn lên chút nếp gấp, có thể thấy rõ đường gân xanh hiện trên cổ.

"Được rồi, biết mọi người đều là người bận rộn, cho nên tôi cũng nói ngắn gọn, hôm nay triệu tập mọi người đến đây, chính là có một tin muốn báo cho mọi người."

Phương Thủ Tín cũng không còn thừa nước đục thả câu, dù sao trong đệ nhất Minh Phủ này không thiếu những kẻ quái dị, thêm vào, gã và những người này cũng không có gì để nói, vì vậy lại nghiêm mặt nói:

"Lương Nhược Vân của đệ tam Minh Phủ đã giao ra thân phận người cầm quyền, chắc là đi tới đệ nhị vực tham dự sát hạch giám đốc."

"A? Con đàn bà thối Lương Nhược Vân kia rốt cuộc chịu đi rồi sao?"

Nghe Phương Thủ Tín nói, Giang Chấn và Trình Tử Thần đều có vẻ rất cao hứng, ngay cả Tất Thành Như cũng không nhịn được bật cười:

"Được, Phương lão đệ, đây đúng là tin tốt."

Tin tốt mà Tất Thành Như nói, tất cả mọi người đang ngồi đều biết rõ, chính là chỉ đệ tam Minh Phủ sau khi Lương Nhược Vân rời đi.

Một đoạn thời gian rất dài, bọn họ đều suy nghĩ biện pháp ăn dần nguồn tài nguyên của đệ tam Minh Phủ, mặc dù cũng có không ít chỗ tốt, ép Lương Nhược Vân đạt thành một phần hiệp nghị với bọn họ, nhưng trước sau vẫn chưa thỏa mãn, hoặc nói chính xác là không có cảm giác hoàn toàn thỏa mãn.

Nhưng bọn họ cũng không dám làm tới cùng, vì bọn họ rất rõ ràng thực lực thật sự của Lương Nhược Vân đáng sợ tới mức nào.

Nếu không phải Lương Nhược Vân một lòng nghĩ làm đồng minh với nhân loại, không muốn chém giết lẫn nhau với bọn họ, trong mấy quản lý cấp cao này như bọn họ, sợ là cũng không còn lại bao nhiêu.

Nhưng bây giờ Lương Nhược Vân đột nhiên rời đi, như vậy tình hình hoàn toàn khác.

"Đệ tam Minh Phủ mất đi sự bảo vệ của Lương Nhược Vân, bây giờ chẳng là cái cóc khô gì."

Giang Chấn không biết đang nghĩ gì, căm phẫn nói.

Phong Thần Vũ và Giang Chấn cùng là mới trở thành quản lý cấp cao không bao lâu, hai người có thể nói là cùng một phe, cho nên cũng lên tiếng phụ họa:

"Gần đây quản lý dưới quyền đều la hét ầm ĩ tài nguyên không tốt, thương vong rất nhiều người, nếu có thể móc sạch đệ tam Minh Phủ, có lẽ có thể làm đệ nhất Minh Phủ chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn."

"Mặc dù dự định là như vậy, nhưng chúng ta biết miếng thịt béo đệ tam Minh Phủ, đệ nhị Minh Phủ cũng biết y vậy, bọn chúng nhất định cũng yêu cầu chia một chén canh."

Quý Vạn Đệ nhìn Phong Thần Vũ và Giang Chấn một chút, có hơi lo lắng nói.

"Quý đại tỷ đừng lo lắng quá nhiều, chúng ta đánh một lần dìm đệ tam Minh Phủ xuống, chính là người của đệ nhị Minh Phủ muốn chia một phần, nếu chúng ta không đồng ý, bọn chúng có thể làm gì? Lẽ nào chọn liều chết với chúng ta sao?

Ngoài ra gần đây tôi còn nhận được một tin tức, Thạch Quỳnh cũng đã chuẩn bị đi đệ nhị vực, muốn giao lại quyền hạn cho Thẩm Hoành Viêm, chỉ cần Thạch Quỳnh rời đi, thực lực của đệ nhị Minh Phủ tức khắc yếu hơn một phần lớn, lấy tác phong cẩn thận chặt chẽ của Thẩm Hoành Viêm, hơn phân nửa sẽ yên lặng không nói."

Trình Tử Thần hời hợt nói xong, hắn lại không nhìn Quý Vạn Đệ, mà là nhìn về phía Phương Thủ Tín ngồi ở đầu bàn hội nghị cười như không cười, dù sao bọn họ muốn làm thế nào, làm gì, mọi thứ còn phải chờ Phương Thủ Tín gật đầu mới được.

"Phương lão đại, ý anh là?"

"Không có gì, tôi chỉ muốn nghe ý kiến của mọi người, các người muốn làm gì thì cứ làm y như vậy.”

Trong chuyện này, Phương Thủ Tín chưa từng biểu hiện ra quan điểm cá nhân của gã, mà là chọn giao cho mấy người đang ngồi.

Tất Thành Như nghe xong cười một cái, tiếp theo mở miệng nói:

"Các vị, mọi chuyện không đơn giản thế đâu.

Đầu tiên, nhất định phải giữ lại đệ tam Minh Phủ, chúng ta phải làm chính là bóc lột ở mức độ lớn nhất, không thể tiêu diệt.

Làm cho bọn hắn giao ra tài nguyên tốt nhất, sau đó sung làm con tốt thí gặm xương cứng thay chúng ta.

Tiếp theo, đệ nhị Minh Phủ tuyệt đối sẽ tham dự vào, vì bọn họ sẽ không biết lý lẽ môi hở răng lạnh. Một khi đệ tam Minh Phủ trở thành còn rối của chúng ta, vậy thì tương đương với chúng ta lớn mạnh, đệ nhị Minh Phủ suy yếu, thế lực cấu thành trong hiện thực lại chỉ còn hai phe chúng ta, không cần biết chúng ta có muốn hay không, bọn họ đều sẽ cảm thấy chúng ta tuyệt đối không bỏ qua cho bọn họ.

Có thể Thẩm Hoành Viêm sẽ không cảm thấy gì, vì Thạch Quỳnh vẫn luôn hành động đơn độc, chuyện của đệ nhị Minh Phủ sớm đã do Thẩm Hoành Viêm xử lý, có thể nói hắn đã luôn làm trợ thủ giữ lửa, may mắn vớt được chỗ tốt của lão đại, chắc chắn hắn không thiếu thứ gì, cũng không quan tâm.

Thế nhưng mấy quản lý cấp cao phía dưới hắn kia, thì cô cùng cần đệ nhị Minh Phủ bồi dưỡng thế lực cho bọn chúng, cho nên cho dù Thẩm Hoành Viêm không muốn dính vào, người phía dưới hắn cũng tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.

Tựa như các vị đang ngồi đây, mấy lão lọc lõi như tôi và Phương lão đệ đây, còn lăn lộn trong Minh Phủ lâu hơn, thứ nên có gần như đều có, vấn đề chỉ là số lượng ít hay nhiều. Thế nhưng dã tâm con người sẽ không khi nào thỏa mãn, cho nên chúng tôi không hề có khái niệm gì với số lượng.

Có cũng được, không có cũng không thiếu.

Nhưng những người vừa tới đã bất đồng như Giang Chấn, Phong Thần Vũ các người đây, các người cần rất nhiều rất nhiều tài nguyên cho các người trưởng thành.

Cho nên các người rất hy vọng khơi mào chiến tranh Minh Phủ."

Lời nói của Tất Thành Như làm cho sắc mặt của mấy người bao gồm cả Giang Trấn trở nên khó coi, bọn họ không biết lời này của Tất Thành Như có ý gì, là phản đối đề nghị của bọn họ, hay ám chỉ bọn họ điều gì.

Phương Thủ Tín vẫn luôn không nói gì, Quý Vạn Đệ nhíu mày một cái, không nhịn được hỏi Tất Thành Như:

"Anh còn làm cái máy bay gì nữa? Chẳng lẽ anh đang khuyên chúng tôi chịu thua sao? Nhưng anh có nghĩ tới không, cho dù chúng ta mặc kệ, người của đệ nhị Minh Phủ tuyệt sẽ không vứt bỏ không làm chuyện tốt bực này, đợi tới lúc bọn họ nuốt trọn đệ tam Minh Phủ, mạnh mẽ lên, chờ đợi chúng ta chỉ có tử chiến tổn thất thảm trọng.

Chuyện này anh phải suy nghĩ cho kỹ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play