Dịch: Hàn Phong Vũ

Trần Nhược Tường tuyệt vọng mở to mắt, miệng vừa mới mở ra, thậm chí còn không đợi phát ra âm thanh, dao nhọn trong tay nữ quỷ đã dâm vào cổ hắn.

Sau đó, nữ quỷ như phát điên mà không ngừng vung dao nhọn đâm Trần Nhược Tường đã biến thành xác chết, mãi đến thật lâu mới dừng lại, kéo thi thể của Trần Nhược tường lần nữa đi vào phòng bếp không có ánh sáng.

Trong căn hộ lần nữa khôi phục yên tĩnh vốn có, ngoài xung quanh tràn ngập mùi máu tươi ra, nhìn qua như chưa bao giờ xảy ra chuyện gì.

- ---

Giải Thuần Lai cũng không biết mình ngủ lúc nào, nửa đêm nửa hôm hắn mơ mơ màng màng tỉnh lại, bị một hồi mắc tiểu mãnh liệt ép buộc xuống khỏi giường, một bên vừa dụi mắt, một bên vừa mở cửa phòng ngủ, đi tới phòng vệ sinh tối đen như mực.

Vì chỉ đi vệ sinh rồi quay về, cho nên Giải Thuần Lai cũng không mở đèn, chỉ là khi hắn tiểu tiện xong ra khỏi phòng vệ sinh, lại phát hiện mắt mèo trên cửa nhà bất chợt sáng lên.

Giải Thuần Lai đứng cạnh cửa phòng vệ sinh nhìn cửa phòng có chút kỳ quái, không biết vì sao, trong lòng hắn vô tình muốn tới xem một chút, vì đèn trong hành lang chỉ sáng lên lúc có âm thanh, mà vừa rồi hắn hoàn toàn không nghe được bất kỳ động tĩnh gì.

Dụi dụi hai mắt có chút mệt mỏi, Giải Thuần Lai đi hai ba bước tới trước cửa phòng, sau đó hắn đưa mắt nhìn vào mắt mèo, nhìn hành lang còn đang có ánh sáng hiện ra tràn vào.

Ánh sáng trong hành lang rất âm u, có điều cũng không có bất kỳ người nào ở đó, vừa nhìn cũng không có chỗ nào kỳ quái.

Nhưng mà tới khi Giải Thuần Lai thu hồi ánh mắt, định quay về đi ngủ, hắn lại đột nhiên giật mình một cái, cả người như bị dội một chậu nước lạnh, trong nháy mắt tinh thần tỉnh táo hơn rất nhiều.

"Không đúng!"

Giải Thuần Lai đã phát hiện ra chỗ không đúng, lại cố gắng trấn an lần nữa nhìn ra hành lang bên ngoài mắt mèo.

Thoạt nhìn hành lang vẫn không có gì khác thường, nhìn xuyên qua mắt mèo hắn có thể thấy rõ ràng cánh cửa bảo vệ có chút cũ nát của hộ gia đình đối diện kia.

"Không thể nào, sao có thể như vậy?"

Giải Thuần Lai lẩm bẩm khó có thể tìn được, trên thực tế chỗ khiến hắn cảm thấy không đúng, nằm ở chỗ trên cửa bảo vệ cũ nát của căn hộ đối diện kia.

Vì căn hộ của hắn nằm ở một tòa chung cư chừng hai mươi tầng, căn hộ vừa mới hoàn thành năm ngoài, mỗi tầng đều có bốn căn hộ.

Nhưng vừa rồi hắn nhìn qua mắt mèo nhìn, không những không thấy thang máy, phía đối diện vốn có hai căn hộ cũng biến thành một căn hộ, đồng thời ngay cả cửa bảo vệ mới tinh cũng thay đổi bộ dạng.

"Là mình hoa mắt sao?"

Giải Thuần Lai không tin tà ma lại nhìn đi nhìn lại nhiều lần, mãi đến khi hắn tin chắc mình không hoa mắt, trong hành lang quả thực khác xa với trước đó.

Như thể kia không còn là hành lang của một tòa chung cư mới xây, mà là một tòa nhà cũ xây từ rất lâu, có thể dùng tòa nhà hoang để hình dung chính xác hơn.

Thang lầu phủ đầy bụi bặm, vách tường có màu xám trắng lờ mờ, phía trên dán đầy giấy quảng cáo nhỏ đủ màu sắc.

Giải Thuần Lai bị dọa sợ khủng khiếp, cũng không dám tiếp tục đứng cạnh cửa, vội vàng liều mạng chạy về phòng ngủ của mình. Co người nằm trên giường, dùng chăn trùm kín đầu, Giải Thuần Lai không ngừng suy nghĩ nguyên nhân.

Hắn nghi ngờ mình vẫn đang nằm mơ, thế nhưng dùng sức nhéo mình, cảm giác vẫn chân thực như vậy.

"Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Giải Thuần Lai nằm trên giường suy nghĩ một lúc lâu, mãi đến khi quỷ lầu xuất hiện trong đầu hắn càng ngày càng rõ ràng, hắn rốt cuộc không kiềm chế được, lấy điện thoại di động gọi cho Đào Cảnh Thụy.

Nhưng không biết do Đào Cảnh Thụy ngủ quá say hay sao, hắn gọi rất nhiều lần vẫn không có nhận điện thoại.

Giải Thuần Lai bỏ qua ý định tiếp tục gọi điện thoại, mà là do dự một lại lần nữa xuống khỏi giường, hắn đi tới trước cửa sổ, bất an hoàn toàn kéo rèm cửa ra, mà cảnh tượng đập vào mắt kia lại khiến hắn cảm thấy sụp đổ.

Vì bên ngoài... Hoàn toàn là khu vực tương đối trống trải trước quỷ lầu kia!

Đây vốn không phải nhà hắn!

Mà là... Ở trong quỷ lầu kia!

Giải Thuần Lai kêu to chạ ra khỏi phòng ngủ, xông thẳng vào phòng ngủ của cha mẹ hắn, thế nhưng cha mẹ hắn vốn ngủ bên trong theo trí nhớ, thì lại biến mất không thấy từ lúc nào.

Nói cách khác, trong một đoạn thời gian rất dài này, hắn đều ngủ trong quỷ lầu này một mình!

- ---

Buổi sáng, Đào Cảnh Thụy theo thói quen cầm điện thoại di động lên, định vừa gọi cho mẹ hắn, một bên vừa lướt lướt danh sách bạn bè.

Kết quả hắn vừa mở màn hình lên nhìn, lúc hơn 4 giờ sáng trước đó, Giải Thuần Lai rốt cuộc gọi cho hắn chừng hai mươi cuộc điện thoại, cái này khiến hắn cảm thấy chút bất an mơ hồ.

Không dám trì hoãn, hắn vội vàng gọi qua cho Giải Thuần Lai, mà Giải Thuần Lai bên kia nhận điện rất nhanh:

"Bên kia mày xảy ra chuyện gì sao, sao hơn nửa đêm còn gọi điện thoại cho tao nhiều như vậy?"

"Bây giờ mày kèo rèm cửa sổ ra nhìn một chút, có phải đang ở nhà mình không!"

"A? Cái gì một chút?"

"Đừng có nói nhiều như vậy, làm theo lời tao, kéo màn cửa sổ ra nhìn một chút có phải đang ngủ ở nhà mình hay không, nhìn xem bên ngoài có gì!"

"Thần kinh, được rồi, tao xuống xem một chút, tao không ngủ ở nhà mình còn có thể ngủ ở nhà mày sao!"

Đào Cảnh Thụy bị Giải Thuần Lai làm cho không hiều gì xuống giường, sau đó tới bên cửa sổ phòng ngủ, kéo rèm cửa sổ ra nhìn ra bên ngoài một chút.

Tiếp theo, hắn tức khắc bị dọa sợ tới mức hét lớn một tiếng!

"Má ơi! Sao bên ngoài biến thành như vậy? Sao như bên ngoài tòa nhà ma kia!"

"Quả nhiên, mày cũng gặp phải tình hình như tao."

Giọng của Giải Thuần Lai run rẩy không ngừng, Đào Cảnh Thụy thì vẫn không hiểu ra sao, hỏi vội:

"Mày gặp phải tình hình gì, mày nói rõ lại cho tao!"

"Quỷ lầu kia tìm tới chúng ta..."

Hơn 7 giờ sáng, Giải Thuần Lai mới lo lắng đề phòng đẩy cửa đi ra ngoài, sau đó kiên trì liều mạng đi thẳng xuống lầu. May mà khiến hắn cảm ớn trời đất chính là, trong quá trình không xảy ra chuyện gì.

Bên này hắn vừa mới bước chân ra, lại thấy Đào Cảnh Thụy mặt mũi trắng bệch chạy ra sát ngay phía sau, lúc hắn thấy Giải Thuần Lai, tức khắc như thấy người thân, ôm Giải Thuần Lai bật khóc:

"Mẹ nó, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra... Sao tao có thể ngủ trong quỷ lầu chứ... Chúng ta cũng sẽ bị giết chết như Lưu Long đi..."

Giải Thuần Lai vốn chỉ có hoảng sợ, nhưng còn không có cảm giác mình sẽ bị giết chết, thế nhưng vừa nghe Đào Cảnh Thụy nói như vậy, hắn mới ý thức tới kết quả của Lưu Long, không khống chế được tâm tình cũng đồng thời bật khóc lên với Đào Cảnh Thụy.

Hai người khóc một lúc lâu, tâm tình mới lần lượt bình phục một chút.

Giải Thuần Lai quệt nước mũi, không cam chịu nhận mệnh nói:

"Chúng ta ngủ một giạc đã xuất hiện trong quỷ lầu không hiểu vì sao, đây nhất định là con nữ quỷ trong quỷ lầu kia đền tìm chúng ta. Nếu chúng ta không tìm được cách giải quyết, e rằng thật sự sẽ bị giết như Lưu Long."

"Nhưng đây là vì sao? Lúc đó chúng ta lại không đi vào chung với Lưu Long, vì sao nó phải gây khó dễ cho chúng ta?"

"Mày hỏi tao tao biết hỏi ai, dù sao tao chỉ biết hôm qua chúng ta ngủ trong quỷ lầu một đêm, sáng sớm mẹ tao còn gọi điện thoại cho tao, hỏi có phải tao ở bên ngoài suốt đêm không, còn mắng tao rất lâu.

Má nó, loại chuyện này ngay cả giải thích cũng không cách nào giải thích!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play