Mặc dù bây giờ Trần Nhược Tường rất muốn bỏ chạy khỏi nơi này, thế nhưng hắn sợ sẽ chọc giận người phụ nữ, nên cũng không dám nói thêm gì nữa. Người phụ nữ đã hứa sáng sớm ngày mai sẽ thả hắn rời đi, có lẽ sẽ không nuốt lời.
Nói chính xác, hắn cũng chỉ có thể âm thầm cầu khẩn người phụ nữ sẽ không lừa gạt hắn.
Sau đó Trần Nhược Tường ép buộc mình uống hết canh trong tô lớn, lúc này mới rời khỏi phòng khách, không xác định tìm một phòng ngủ đi vào.
Thấy Trần Nhược Tường đi vào phòng ngủ, người phụ nữ cũng không tiếp tục ngồi nữa, mà là bưng tô chén chậm rãi đi vào phòng bếp.
Bỏ tô chén canh vào trong bồn rửa, người phụ nữ ngồi xổm xuống kéo học tử phía dưới, tiếp theo, từng khuôn mặt thối rữa lộ ra bên trong.
Người phụ nữ làm như không thấy đống thi thể bên trong, lại thấy nó cầm nửa cái đầu lâu đặt trên thớt trước đó tiện tay ném vào ngăn kéo phía dưới, sau đó đóng ngăn kéo lại.
- ---
Tín hiệu live stream của Trần Nhược Tường đột nhiên ngắt đứt, Giải Thuần Lai nhìn chằm chằm điện thoại di động với sắc mặt khó coi, thật lâu mới tỉnh hồn lại, vội vàng gọi điện thoại cho Đào Cảnh Thụy.
"Này, chắc Trần Nhược Tường xong đời rồi."
"Tao thấy rồi, có điều... Cảnh cuối cùng kia mày có để ý không?"
Giọng của Đào Cảnh Thụy run rẩy kịch liệt, Giải Thuần Lai rất tin tưởng cảnh kia, vì không chỉ có mình hắn chứng kiến.
"Mày nói bộ mặt người kia phải không."
"Ừm, chính là quỷ trong quỷ lầu kia, đồng thời nó biết chúng ta đang nhìn nó."
"Trong lòng tao càng ngày càng bất an, lúc đó tao chỉ cảm thấy, có thể con quỷ kia có thể nhìn xuyên qua màn hình của Trần Nhược Tường, thấy rõ mặt mũi của chúng ta."
"Đừng có đoán mò, nếu chuyện này có người nghe tới thì chúng ta nói không biết, có điều phải xem trước Hứa Mộc Dao nói thế nào đã, dù sao không cần biết chúng ta có nói sự tồn tại của quỷ lầu hay không, cảnh sát cũng sẽ không tin."
"Ừm, vậy trước không nói nữa, cụ thể chờ ngày mai gặp rồi lại nói đi."
Giải Thuần Lai cúp điện thoại của Đào Cảnh Thụy, nhưng vào giờ phút này lại hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào.
Trong nháy mắt Trần Nhược Tường vứt bỏ điện thoại di động, trong live stream đột nhiên hiện ra một khuôn mặt phụ nữ, hắn đã không nhớ rõ hình dáng khuôn mặt đó thế nào, nhưng cặp mắt màu tím hung ác kia, hắn lại nhớ rất rõ ràng.
Trong nháy mắt đó, hắn chỉ có một loại cảm giác, con nữ quỷ kia đang đứng trước mặt hắn!
- ---
Trên đỉnh núi ngoài nơi ở của Ngô Địch, Hạ Thiên Kỳ đang đội ánh trăng tập huấn lại lần cuối trước sát hạch quản lý cấp cao của hắn.
Trải qua nhiều lần tập luyện trong một tháng này, mặc dù trên phạm vi, quỷ vực của hắn chỉ lớn hơn vài thước, thế nhưng trên mức độ kiên cố, lại có tiến bộ hoàn toàn so với một tháng trước.
Đồng thời có hướng dẫn của Ngô Địch, hắn có thể tùy ý thay đổi quỷ vực thành các hình dạng, lại thu phóng thành thạo.
Mà mặt quỷ thuật, hắn cũng cố gắng tăng tốc độ thả ra một chút, mặc dù còn cần thời gian nhất định dùng cho thi triển, thế nhưng so với ban đầu, ước chừng tiết kiệm được gần một nửa thời gian.
Vì không nuốt quỷ, cũng không chấp hành sự kiện, nên trữ lượng quỷ khí của hắn vẫn không tiếp tục tiến thêm một bước, thực lực vẫn bị vây trong đỉnh cao của cấp lệ quỷ, khoảng cách hoàn toàn phá bỏ cấp ác quỷ, chỉ còn lại gang tấc.
Kỳ thực, trong một tháng này Hạ Thiên Kỳ tương đối cô đơn, vì kể từ khi Lãnh Nguyệt đi tới chỗ Lương Nhược Vân bên kia, anh ta cũng hoàn toàn không có chút tin tức nào, Tĩnh Thù bên kia cơ hồ là tham gia sự kiện không ngừng, còn Ngô Địch, kể từ lúc gã mới trở về gặp mặt, tới này không thấy đâu nữa.
Trái lại còn có Sở Mộng Kỳ có thể là một mình chờ tới nhàm chán cực độ, có đền nơi gặp hắn một lần, thế nhưng ở lại tới giữa trưa, lại nói cái gì cũng không ở lại nơi này nữa, không biết là lo lắng nhân phẩm của Hạ Thiên Kỳ, hay là ở lại chỗ này cũng rất nhàm chán.
Không có ai quấy rầy, Hạ Thiên Kỳ luyện tập kỹ năng của mình hết sức chuyên chú, gửi hy vọng vào trước kỳ sát hạch, thực lực của mình có thể nâng cao thêm một chút, thì nâng lên cao một chút.
Một lần nữa luyện tập tới xương cốt rã rời, Hạ Thiên Kỳ phơi mình trần nằm trên mặt đất khô ráo, nhìn ánh trăng khuyết ở phương xa, không khỏi có chút hoa mắt.
"Còn có hai ngày, thật sự không biết nên để thời gian trôi nhanh một chút, hay trôi chậm một chút."
Nằm trên mặt đất một hồi, Hạ Thiên Kỳ lại uể oải chống người ngồi dậy trên đất, sau đó mở điện đàm gọi điện thoại cho cha hắn.
Thật ra hắn sớm đã muốn gọi cuộc điện thoại này, thế nhưng vẫn không dám gọi, chính là sợ nghe tới nhà bên kia xảy ra chuyện gì, hắn bên này chỉ có thể lo lắng, nhưng một chút cũng không giúp được.
Nhưng hắn gọi liên tục mấy lần, điện thoại của cha hắn vẫn luôn nằm trong tình trạng không thể kết nối, điều này cũng khiến trong lòng Hạ Thiên Kỳ trở nên bất an.
- ---
Trần Nhược Tường nằm trên giường trằn trọc trở mình, đừng nói là giấc ngủ, ngay cả nhắm mắt hắn cũng không dám.
Trong căn hộ càng yên tĩnh, đầu óc hắn càng không thể khống chế mà nhảy loạn, cộng thêm lúc bình thường hắn còn có thói quen xem phim kinh dị, cho nên đều liên tưởng một số tình tiết kinh khủng trên người của mình.
Trên người không có gì, ngay cả điện thoại di động cũng đánh mất trong lúc chạy trối chết lên lầu, nên hắn cũng chỉ có thể như bây giờ, ánh mắt trống rỗng nhìn chăm chăm lên trần nhà trên đầu, toàn thân bị ngâm trong mồ hôi lạnh không nhúc nhích.
Nằm như vậy không biết bao lâu, hắn đột nhiên nghe trong phòng khách vang lên một chuỗi tiếng bước chân rất nhẹ.
Trong căn hộ ma này tổng cộng chỉ có hắn và nữ quỷ, nên không cần nghĩ hắn cũng biết, là ai đang đi về phía hắn bên này.
Tiếng bước chân dừng lại rất nhanh, sau đó, một tuổi tiếng đẩy cửa chậm rãi vang lên. Tim Trần Nhược Tường bất an nhảy loạn, vì hắn nhớ rõ sau khi mình vào phòng đã khóa trái cửa phòng ngủ, thế nhưng nghe tiếng động, cửa phòng ngủ vẫn bị đẩy ra.
Trong lòng từ chối một hồi, rốt cuộc Trần Nhược Tường vẫn không chọn làm bừa, mà là nhắm mắt lại làm ra bộ dạng như đã ngủ say, tránh cho dẫn tới nghi ngờ của nữ quỷ kia.
Cửa phòng ngủ vẫn bị đẩy vang lên, không bao lâu, tiếng bước chân vốn biến mất lại lần nữa vang lên, tiếp theo từng chút từng chút tới gần bên giường hắn.
Tim của Trần Nhược Tường đã hoàn toàn nhảy tới cuống họng, thậm chí hắn còn lo lắng, tiếng tim đập bất an của mình sẽ bị nữ quỷ kia nghe được.
Có điều sau khi đi tới giường của hắn, nữ quỷ kia đột nhiên yên tĩnh lại. Vì không dám mở mắt, cho nên hắn cũng không biết bây giờ nữ quỷ kia đang làm gì, có điều hắn đoán hơn phân nửa là đang theo dõi hắn trong bóng tối.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Trần Nhược Tường và nữ quỷ rơi vào thế giằng co, mãi đến khoảng 5 phút sau, Trần Nhược Tường rốt cuộc không thể chịu nổi bầu không khí đè nén này nửa, mới thận trong hơi mở mắt ra một chút.
Ánh mắt dần thích ứng với loại bóng tối này, hắn rốt cuộc thấy rõ nữ quỷ đang cứng nhắc đứng bên mép giường của hắn.
Nữ quỷ kia đang cúi đầu nhìn hắn cười.
Có điều nụ cười kia cực kỳ quỷ dị, trên khóe miệng hơi nếch lên kia, mang theo một vệt lành lạnh đáng sợ vô cùng rõ ràng.
Ngay khi Trần Nhược Tường đang bị vẻ mặt của nữ quỷ kia dọa sợ đến mức thân thể run rin một chút, lại thấy nữ quỷ kia đột nhiên rút một con dao nhọn từ sau lưng, sau đó kêu lên chói tai:
"Con ta đã đi công tác! Ngươi không phải hắn!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT