Bình an hạ cánh, Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù đi ra khỏi cửa khẩu sân bay, Hạ Thiên Kỳ không nhịn được đốt một điếu thuốc, sau đó phun ra một hơi khói thật dài.
Phẩy phẩy khói trắng bay tới, Triệu Tĩnh Thù quay về Hạ Thiên Kỳ khuyên nhủ:
"Bớt hút thuốc lại một chút, hút thuốc có hại sức khỏe, hơn nữa hút thuốc ở nơi công cộng không phải hành vi của người văn minh."
"Lời này cô nói vơi tôi cũng vô dụng, cô phải nói với ngón tay của tôi, là nó cuối cùng không kiếm chế được cô đơn nên phải kẹp điếu thuốc."
"Kẹp cây bút không được sao, anh đây chính là muốn rút ra, còn đổ thừa cho ngón tay không kiềm chế được cô đơn."
Triệu Tĩnh Thù thấy Hạ Thiên Kỳ không có chút ý tứ nào đang nghe lọt tai, cô cũng không tiếp tục chú ý tới Hạ Thiên Kỳ nữa, lại dùng phần mềm đặt xe gọi một chiếc xe tốc hành.
Xe lái tới nơi rất nhanh, Hạ Thiên Kỳ mở cửa xe phía sau, theo bản năng lại nhìn thoáng qua tài xế người lái xe chừng sáu mươi tuổi, hơn phân nửa tóc đều đã hoa râm.
"Ai u, vận khí của chúng ta không tệ, lúc này còn gặp được một tài xế kỳ cựu, người lão luyện kỹ thuật cũng tốt."
Nghe Hạ Thiên Kỳ khen bản thân kỹ thuật tốt, người tài xế cũng không khiêm tốn nói:
"Hai mươi mấy tuổi tôi đã lái xe, năm nay sáu mươi bốn tuổi, cậu nhóc kia nói thật không sai, tôi thật ra là một tài xế lão luyện."
"Đúng đúng, ông là tài xế lão luyện, chúng tôi không có thời gian, làm phiền bác lái nhanh một chút."
"Được rồi."
Không thể không nói tài xế lão luyện không giống tài xế bình thường, vốn quãng đường khoảng một tiếng, ông ta thật sự chạy đến gần hai tiếng mới chậm rãi dừng xe.
Bước xuống khỏi xe, Triệu Tĩnh Thù nhìn Hạ Thiên Kỳ có chút không hiểu làm sao hỏi:
"Người tài xế kia có vấn đề gì không? Vì sao tôi cảm giác anh có cái gì không đúng?"
"Không thành vấn đề, chính là tôi thấy ông ta có chút khôi hài."
Hạ Thiên Kỳ cũng không giải thích quá nhiều cho Triệu Tĩnh Thù, Triệu Tĩnh Thù thấy ánh mắt Hạ Thiên Kỳ né tránh một chút cũng không có ý định nói thật với cô, cô cũng dứt khoát lười phải tiếp tục hỏi.
Sau khi trở lại biệt thự, Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù vốn tưởng Lưu Ngôn mẫn đã ở đó chờ bọn họ rồi, nhưng sau khi vòng quanh một hồi bọn họ lại phát hiện, Lưu Ngôn Mẫn vốn không có trong biệt thự.
Gọi điện thoại thì tắt máy, dùng điện đàm gọi cũng không ai nghe, cũng không biết biến đi làm gì.
"Thật là lạ, không phải Mẫn Mẫn đã trở về rồi sao, vì sao vẫn không thấy người đâu?"
Hạ Thiên Kỳ bỏ điện thoại di động xuống, Triệu Tĩnh Thù suy nghĩ một chút rồi có phần lo lắng nói:
"Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?"
"Cái này thật đúng là khó mà nói được."
Triệu Tĩnh Thù không nhắc nhở hắn cũng được, lúc này trải qua mấy việc như thế này vừa khơi lên, hắn nhất thời sinh ra một loại dự cảm xấu, nghi ngờ rất có khả năng mẫn Mẫn đã thật sự xảy ra chuyện.
Vì trước kia Sở Mộng Kỳ từng đặc biệt gọi điện thoại nhắc nhở hắn, nói tai mắt cô sắp xếp nằm vùng bên cạnh Hầu Tử đã bị trừ đi, hiện tại ngay cả cô cũng không cách nào nắm được động tĩnh của đám người Hầu Tử.
Mặt khác, chuyện tai mắt Sở Mộng Kỳ sắp xếp bên người Hầu Tử bị giết chết, đây cũng là một loại tín hiệu cho thấy bọn họ đã động thủ.
"Chúng ta rời khỏi nơi này trước."
"Anh nghĩ đến điều gì sao?" Triệu Tĩnh Thù thấy sắc mặt của Hạ Thiên Kỳ rất khó coi, không khỏi lo lắng hỏi.
"Quay về thu dọn đồ đạc trước đi, chúng ta rời khỏi nơi này rồi lại nói."
Thu dọn qua một chút, Hạ Thiên Kỳ lại lái xe đưa theo Triệu Tĩnh Thù rời khỏi biệt thự. Đồng thời đoạn đường này hắn đều chú ý tình hình sau lưng, rất sợ có người phía sau đi theo bọn họ.
Lái xe vòng quanh đông tây một vòng, Hạ Thiên Kỳ lái xe đỗ lại trong bãi đậu xe của một quán rượu cấp năm sao, sau đó đón thang máy đặt một phòng tổng thống trong quán rượu.
Sau khi nhận được thẻ mở cửa phòng, Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù cũng không vào ở, mà là đi thông qua cửa hông của nhân viên phục vụ vệ sinh, lặng lẽ ra khỏi quán rượu, sau đó lại bắt xe taxi rời khỏi quán rượu này.
Mấy người Hạ Thiên Kỳ vừa rời đi không lâu, lại thấy một người đàn ông vóc người nhỏ thó đi tới trước quầy lễ tân của quán rượu, đưa ra giấy chứng nhận công tác với nhân viên lễ tân nói:
"Chào anh, tôi là cảnh sát chấp hành của đồn cảnh sát gần đây, hai người các người vừa cho đăng ký ở nơi này, tôi muốn có tư liệu của bọn họ..."
- --
Ngồi trong xe taxi, Hạ Thiên Kỳ cũng không biết hắn và Triệu Tĩnh Thù có nên đi chưa, chỉ cho người tài xế lái xe vòng quanh phố buôn bán của thành phố Phước Bình mà trong lòng loạn thành một đoàn, lúc nào bọn họ nghĩ rõ ràng phải đi đâu, khi ấy lại lái đến địa điểm.
Mặc dù Hạ Thiên Kỳ không nói gì, thế nhưng Triệu Tĩnh Thù chỉ cần nhìn sắc mặt của Hạ Thiên Kỳ cũng không quá khó đoán được, rất có khả năng Mẫn Mẫn đã thật sự xảy ra chuyện.
"Thiên Kỳ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?"
Trên thực tế, bất kể là Triệu Tĩnh Thù hay là Lưu Ngôn Mẫn, đều biết rất ít về ân oán giữa bọn họ và Hầu Tử, trước đó Hạ Thiên Kỳ vốn định nói cho bọn họ biết rồi, nhưng bời vì một số chuyện quấy nhiễu, mà hắn đã quên mất chuyện này.
"Chuyện này đều do tôi không sớm nói cho mọi người biết, tôi thật ngu ngốc!"
Hạ Thiên Kỳ rất giận bản thân hắn, sau khi phát tiết ra vài câu trong lúc tức giận, hắn lại nói chuyện trong này cho Triệu Tĩnh Thù nghe,
Triệu Tĩnh Thù nghe xong sắc mặt cũng biến thành trắng bệch, hiển nhiên cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình, nếu Mẫn Mẫn thật sự bị đám người Hầu Tửu bắt được, vậy thì rất khó tưởng tượng bọn họ sẽ làm gì Mẫn Mẫn.
Là trực tiếp giết chết Mẫn Mẫn, hay là nói đem Mẫn Mẫn ra làm cái bẫy để uy hiếp bọn họ tự chui đầu vào lưới?
Trước mắt lúc này, bất kể là kết quả nào cũng có thể.
"Bây giờ tôi cũng không biết, rốt cuộc Mẫn Mẫn đã thật sự xảy ra chuyện, hay là nói tạm thời không thể liên lạc với anh ta, nhưng mà lo lắng đến một số tình hình, chúng ta chỉ có thể phán đoán theo tình huống bảo thủ nhất.
Đó chính là Mẫn Mẫn đột nhiên mất liên lạc, cũng là vì bị đám người Hầu Tử bắt đi, cho nên tôi mới có thể làm những chuyện vừa rồi kia, chính là sợ trong lúc chúng ta đang trong lúc không kịp đề phòng mà bị bọn họ tấn công, nói như vậy thì hoàn toàn xong đời."
Khả năng trấn tĩnh của Hạ Thiên Kỳ khiến Triệu Tĩnh Thù vô cùng kinh ngạc, có lẽ nói lấy một người tâm tình nghiêm trọng như Hạ Thiên Kỳ thế này, theo lý thuyết phải là khi đoán được Mẫn Mẫn bị Hầu Tử bắt đi, sống chết không biết, nếu không phải là kích động muốn đi cứu người, thì cũng là tức giận phát tiết ra, thế nhưng hiển nhiên Hạ Thiên Kỳ rõ ràng không hề làm như vậy.
Hắn đầu tiên là lo lắng đến kết quả xấu nhất, sau đó là bắt đầu phát tiết lo lắng và tức giận của hắn, mà chưa từng bị kích động chi phối.
"Bây bây giờ anh muốn làm gì?"
"Bây giờ tôi cũng là không hiểu vì sao, trong lòng phiền muộn khủng khiếp, hoàn toàn nghĩ không ra biện pháp gì tốt, chỉ có thể tỉnh táo lại suy nghĩ những chuyện khác trước.
Có điều việc cấp bách bây giờ chính là không ngừng liên lạc với Lãnh thần, nếu Mẫn Mẫn thật sự bị bắt đi, vậy thì biệt thự gần đó chắc chắn có tai mắt, bao gồm cả nơi chúng ta vừa mới rời đi, đều đã bị theo dõi."
Hạ Thiên Kỳ nói xong, lại bắt đầu dùng điện đàm gọi cho Lãnh Nguyệt.
- -
Cùng lúc đó, ngoài cửa quán rượu cấp năm sao Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù rời đi trước đó.
Người đàn ông cả người cao không đến một thước sáu kia đang nói gì đó vào điện đàm trên cổ tay:
"Lại có hai người trở lại rồi, ở phòng 702 quán rượu Thanh Phong, các người dẫn người tới bắt đi, tôi tiếp tục quay về theo dõi."
"Cực khổ rồi tiểu Ngũ, có điều hai người kia vừa mới quay về biệt thự, vì sao lại chạy đến quán rượu mướn phòng chứ?"
Người đàn ông thấp lùn không nói gì, lại nghe giọng nam trong điện đàm tiếp tục nói:
"Thế này đi, bây giờ anh đến đó gõ cửa, tôi nghi ngờ hai người kia đang giở thủ đoạn kim thiền thoát xác đùa giỡn với anh..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT