Tạm biệt Triệu Hối Phong, Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù đón xe tới sân bay.
Ăn một bữa cơm với Triệu Tĩnh Thù ở nơi gần phi trường, trong quá trình Hạ Thiên Kỳ dùng điện đàm gọi Sở Mộng Kỳ, muốn nói cho cô biết thông tin giải quyết sự kiện, nhưng Sở Mộng Kỳ bên kia chắc đang trong sự kiện, thế nên cũng không nhận điện.
Tuy không liên lạc cho Sở Mộng Kỳ được, nhưng khiến hắn cảm thấy vui mừng chính là nhận được điện thoại của mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn đã về đến thành phố Phước Bình trước bọn họ, đang thúc dục bọn họ cũng nắm chắc thời gian trở về, bằng không một mình hắn trở về biệt thự cũng quá vô vị.
Nói chuyện Mẫn Mẫn đã trở về cho Triệu Tĩnh Thù biết, Triệu Tĩnh Thù nghe xong cũng có vẻ rất vui vẻ, dù sao đối với những người như bọn họ mà nói, tin tức tốt nhất không gì ngoài tin báo vẫn bình an.
Qua khỏi cửa an ninh, từ cửa phi trường lên máy bay, sau khi Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù ngồi xuống lại đều có một loại cảm giác nằm mộng.
Bởi vì bọn họ hình như cảm thấy, thời gian lại trở về mấy ngày trước, khi ấy bọn họ chính là ngồi ở chỗ này, mặc dù quá trình khác nhau, thế nhưng kết quả đều là ở trên máy bay.
"Nếu bên ngoài mưa thêm một chút thì càng giống như thời gian đảo ngược."
Hạ Thiên Kỳ liếc mắt ra ngoài cửa sổ, có chút cảm khái nói:
"Mặc dù sự kiện lần này đây tôi không phí bao nhiêu sức lực đã có thể giải quyết xong, nhưng đây cũng là một lần sự kiện khiến tôi sởn cả gai ốc trong vô số sự kiện trước kia tôi từng trải qua.
Cô biết tại sao không?"
"Vì lãng quên sao?" Triệu Tĩnh Thù nhìn Hạ Thiên Kỳ không xác định nói.
"Đúng, chính là lãng quên, cái từ hối này thật sự là càng nghĩ càng kinh khủng."
"Đích xác rất kinh khủng, một người nữ đồng nghiệp cùng khoa trinh sát với tôi từng nói với tôi một câu chuyện xưa giữa cô ấy và bạn trai cũ.
Cô ấy nói cô ấy và bạn trai cũ ở nơi đất khách quê người yêu nhau ba năm, về sau hai người gặp nhau lại yêu thêm bốn năm, khi đó cô ấy có cảm giác mình sẽ vĩnh viễn đều sẽ yêu bạn trai cũ của cô ấy, sẽ gả cho anh ta, sẽ vô cùng hành phúc suốt đời.
Nhưng mà cuối cùng, bọn họ lại vì một chuyện mà chia cắt, cô ấy cũng không còn yêu thương anh ta nữa, rất nhanh đã tìm người đàn ông khác."
"Cô nói chuyện này có vẻ như không quá ăn nhập với chuyện chúng ta đang thảo luận đi?"
Hạ Thiên Kỳ có chút đoán không ra Triệu Tĩnh Thù muốn nói cái gì.
"Kỳ thực rất ăn nhập, chỉ là một loại hình thức lãng quên khác mà thôi. Chẳng lẽ anh không tò mò rốt cuộc bôn họ vì chuyện gì mà không yêu nhau nữa hay sao?"
Lần này Triệu Tĩnh Thù bán lại cái nút thắt khó khăn lại cho Hạ Thiên Kỳ.
"Nói một chút coi, tôi cảm thấy chắc là chuyện lớn không thành đi."
"Nói thế nào đây, chuyện này vừa là chuyện lớn, cũng không phải chuyện lớn."
Triệu Tĩnh Thù có chút mím môi một cái khó có thể mở miệng, sau đó mới lên tiếng:
"Là vì nữ đồng nghiệp này của tôi mang thai, nhưng cô ấy lại không có cách nào giữ lại đứa bé này, vì bây giờ bọn họ không có đủ khả năng nuôi dưỡng đứa bé, cho nên sau khi hai người thương lượng, thì phá đứa bé này đi."
"Cái này... Là nhà trai không muốn đứa bé này sao?" Hạ Thiên Kỳ nghe xong cũng không biết nên nói cái gì.
"Không, nữ đồng nghiệp này của tôi cũng cảm thấy bọn họ không có biện pháp nuôi nấng đứa bé, bởi vì khi ấy tiền lương của bọn họ ngay cả bản thân cũng không tự nuôi sống nổi, cho nên phá đứa bé đi là sáng suốt.
Nhưng mà sau khi phá đứa bé này đi, khi cô ấy yếu ớt đi ra khỏi phòng giải phẫu, cô ấy lại cảm giác mình không còn yêu bạn trai cũ của cô ấy nữa.
Không cần biết trước đó bọn họ đã trải qua bao nhiêu khó khăn, không cần biết cô ấy có còn nhớ những lời thề non hẹn biển bên tai kia hay không, trong một khắc kia, cô ấy lại phát hiện mình đã không còn yêu người đàn ông kia.
Sau đó, bọn họ bắt đầu cãi nhau, rất nhiều thứ mà trước đây cô ấy có thể phớt lờ, có thể nhẫn nhịn, có thể bao dung, từ sau lần đó trở đi không những không cách nào bao dung thì không nói, cô ấy càng lúc càng nóng nảy phiền muộn trong lòng, bất luận một chút việc nhỏ nào cũng sẽ bị phóng đại đến vô hạn trong mắt cô ấy.
Cứ như vậy, hai người cũng không chịu được lẫn nhau nữa, chặng đường dài bảy năm quen biết yêu nhau hoàn toàn hạ màn."
Triệu Tĩnh Thù bình tĩnh kể xong câu chuyện này, cô lại nhìn qua Hạ Thiên Kỳ như có điều suy nghĩ nói:
"Thật ra nữ đồng nghiệp kia của tôi, trong một cái chớp mắt khi cô ấy bước ra khỏi phòng giải phẫu, cũng đã hoàn toàn lãng quên tình yêu của bọn họ, mà sau đó người mà cô ấy vốn cảm thấy là bạch mã hoàng tử lại trở thành người xa lạ mà cô ấy nhìn thế nào cũng cảm thấy chán ghét."
"Cái này... Quả thật có chút rất đáng sợ."
Hạ Thiên Kỳ nghe xong trong lòng cũng có chút chấn động, mặc dù hắn chưa từng trải qua tình cảm giữa nam và nữ, thế nhưng hắn lại trải qua chuyện từ tình bạn biến thành xa lạ, như hắn và Tào Kim Hải vậy.
Trong mấy năm đại học bọn họ không lời nào không nói, như bạn tri kỷ tìm kiếm ngàn năm, cảm thấy sau khi bọn hắn lấy bằng tốt nghiệp rồi, bọn họ chắc chắn còn có thể ở cùng một chỗ, cùng nhau gầy dựng sự nghiệp cùng nhau dốc sức làm, chờ đến khi già rồi thì cùng nhau chơi cờ tướng, cùng nhau tán gẫu.
Nhưng hiện tại, bọn họ giống như hai người xa lạ vậy, hắn không biết nói gì với Tào Kim Hải, Tào Kim Hải cũng không biết nói gì với hắn, cứ như tất cả những gì bọn họ cùng trải qua ngày xưa đều bị lãng quên vậy.
"Lãng quên là thiên tính của nhân loại, nhân loại sợ, sợ hãi, bất mãn, kỳ thực bản thân nhân loại có, nhưng mấy thứ này giấu rất sâu, không dễ bị phát hiện mà thôi."
"Đúng vậy, tôi có rất nhiều lúc như vậy, dù sao vẫn thích đứng trên đỉnh cao của đạo đức nói người khác, trên thực tế suy nghĩ kỹ một chút, tôi và những người vô cùng đáng ghét kia hầu như không có gì khác nhau.
Tôi ghét giả vờ, nhưng tự tôi cũng rất thích giả vờ, tôi ghét nói nhiều, nhưng lời nói của tôi vẫn cứ rất nhiều, tôi ghét xấu bụng, nhưng trên thực tế tôi cũng có chút xấu bụng.
Có một số việc tôi có thể chấp nhận tự tôi làm, nhưng lại không cách nào chấp nhận người khác cũng làm như vậy, khả năng này là tính ích kỷ xấu xí nhất của nhân loại rồi đi."
Hạ Thiên Kỳ nói những lời này có chút khó khăn, vì đây chính là thứ có sẵn trong người hắn, nhưng cũng may hắn là người biết thay đổi, cũng sẽ không kiên trì giữ thứ vốn là sai lầm rồi tự cho là đúng.
"Ích kỷ là một mặt xấu xí nhất của nhân loại, mà lãng quên là một mặt đáng sợ nhất của nhân loại.
Thiên Kỳ, có thể có một ngày anh đột nhiên trở nên không nhận ra tôi, đột nhiên quên mất người như tôi đây?"
Triệu Tĩnh Thù cắn môi, nhìn Hạ Thiên Kỳ khiến người thương tiếc.
"Tôi làm sao có thể quên cô được, tôi xin thề với cái máy bay này tuyệt đối sẽ không có khả năng."
Sau khi vội vàng giải thích một câu, Hạ Thiên Kỳ không khỏi căn dặn Triệu Tĩnh Thù:
"Tĩnh Thù, con người của tôi rất tin vào vận mệnh, càng tin tưởng trên thế giới này tồn tại sức mạnh tín ngưỡng, cho nên về sau này cô nhất định không nên nói những lời như vậy, nhất định phải nói lời tốt đẹp."
"Ha ha, tôi đây chính là sợ anh sau này quen biết mấy mỹ nữ khác, sau đó trở nên lợi hại hơn, sẽ không để ý đến tôi, lập tức lãng quên tôi."
"Tôi xin cô, tôi không phải là loại người thấy sắc quên nghĩa, hơn nữa, chờ tôi trâu bò hơn rồi thì chắc chắc cô cũng trâu bò hơn không kém."
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy trong lòng là lạ, đột nhiên có mấy lời phải nói rõ với Triệu Tĩnh Thù.
"Tĩnh Thù." Biểu tình của Hạ Thiên Kỳ đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Anh muốn nói gì?" Triệu Tĩnh Thù bị vẻ mặt đột nhiên biến thành nghiêm túc của Hạ Thiên Kỳ làm cho có chút thấp thỏm.
"Thật ra..."
Hạ Thiên Kỳ vốn muốn làm rõ với Triệu Tĩnh Thù, tránh cho Triệu Tĩnh Thù hiểu lầm cái gì, bất quá nghĩ đến trí thông minh của Triệu Tĩnh Thù, hắn đột nhiên cảm thấy vốn dĩ không cần thiết làm rõ, bởi vì Triệu Tĩnh Thù chắc chắn có thể đoán được hắn đang nghĩ thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT