Khi Hạ Thiên Kỳ quay về nhà lần nữa, cha hắn cũng đã trở về, mẹ hắn thì đang ở trong phòng bếp bận rộn làm cơm nước, thấy hắn đi vào thì nhô đầu ra cửa, oán hận nói:
"Anh! Đồ nhóc con hư hỏng này vẫn còn biết đường về nhà, thời gian gần đây đến một cuộc điện thoại cũng không thèm gọi về cho tôi!"
"Cái này là do công việc bận rộn quá thôi, gần đây không phải cứ có thời gian thì con cũng tranh thủ quay về nhà sao."
"Chờ tôi làm cơm xong rồi sẽ chỉnh đốn lại anh một trận!"
Hạ Thiên Kỳ nghe mùi thức ăn, nghe âm thanh máy hút khói dầu chạy "vù vù", tất cả đều rất khó khiến hắn liên tưởng đến ảo giác.
Vì điều này thật quá đáng sợ, trong lòng hắn không khỏi sinh ra một ý nghĩ điên rồ, rằng cái thế giới mà hắn cho là hiện thực ấy, sẽ không phải ảo cảnh do một nhân vật tuyệt vời nào đó làm ra đấy chứ?
Hạ Thiên Kỳ bị cái ý tưởng này của hắn dọa cho hoảng sợ mà vội vàng lắc lắc đầu, đặt mông xuống ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách.
Cha hắn thấy vẻ mặt của hắn không được tốt, thì thấp giọng hỏi nói:
"Sao vậy? Gặp phiền phức gì hay sao?"
"Không có, chỉ là đột nhiên con nghĩ đến một việc, không có gì."
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy áp lực cha mình chịu đã đủ lớn rồi, nên hắn không nghĩ sẽ khiến cho cha mình lo lắng thêm nữa, vì vậy nên chuyển đề tài sang chuyện khác nói:
"Gần đây cha thế nào rồi, tiên lương có tăng chút nào không?"
"Lại nói mấy chuyện vô dụng này."
Cha của Hạ Thiên Kỳ không trả lời, chỉ nâng ngón tay lên chỉ vào túi áo của hắn nói:
"Cho ta một điếu thuốc."
"Mẹ con không cho cha hút thuốc ở nhà." Mặc dù ngoài miệng Hạ Thiên Kỳ nói như vậy, nhưng vẫn rút một điếu thuốc trong túi áo mình, đưa tới trên tay của cha hắn.
"Đẳng cấp điếu thuốc này cũng không tệ lắm, hút thuốc không cần thiết phải quất loại đắt tiền thế này, cứ giữ lại tiền làm chút chuyện có ý nghĩa đi."
Chờ cha hắn ngậm điếu thuốc trên miệng rồi châm lên, Hạ Thiên Kỳ cũng tự mình lấy một điếu thuốc lá ra ngậm ở ngoài miệng:
"Chẳng hạn như làm chuyện gì là tương đối có ý nghĩa?"
"Ví dụ như giúp đỡ một trường học thiếu thốn, mở một khoản quyên góp gì đó chẳng hạn."
"Cái này có ý nghĩa? Con thấy chẳng bằng con giúp đỡ tài trợ cho công ty của cha, để bọn họ tăng lương cho cha nhiều hơn."
Hạ Thiên Kỳ nói xong, nhịn không được mà cười "hắc hắc".
Cha hắn nghe xong thì siêt chặt tay nhìn Hạ Thiên Kỳ, nhưng trước giờ Hạ Thiên Kỳ chưa từng sợ, vì cha hắn trời sinh là vẻ ngoài của người tốt bụng. Hơn nữa từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ đánh hắn, đó là lý do mà hắn một chút xíu cũng không cảm thấy sợ hãi.
"Cha, cha cũng đừng giả vờ hung hăn như vậy, thật sự, cha không thích hợp đâu."
Hạ Thiên Kỳ cũng châm điếu thuốc ngậm ngoài miệng, cha hắn đẩy gạt tàn về phía hắn giọng điệu khó chịu nói:
"Con chính là đã bị cha nuông chiều hóa hư hỏng, từ nhỏ đến lớn đã không biết sợ cha, cha cũng đã học theo những bậc cha mẹ khác, lần đầu phát hiện con hút thuốc thì đánh cho con răng rơi đầy đất.
Mới trên cấp sơ trung mà đã bắt đầu lén lút hút thuốc, tuổi hút thuốc của con cũng nhanh chóng vượt qua cả cha."
"Chuyện hút thuốc này không thể nào trách con toàn bộ, người nào đó cho cha có cái gene này, các chuyên gia đều nói, trẻ em hút thuốc có sự liên quan rất lớn với cha mẹ chúng."
Hạ Thiên Kỳ ra vẻ mình rất oan ức, đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu cha hắn.
"Mãi đến khi cậu ra đời tôi mới bắt đầu hút thuốc, nhóc con nhà cậu có kèm cỏi thì kém cỏi, đừng có đổ lỗi lên đầu tôi."
Khi hai cha con nói chuyện phiếm với nhau, mẹ Hạ Thiên Kỳ đã dọn cơm xong, thấy xương khói mịt nù trong phòng khách, thậm chí hơi có chút ho sặc sụa cả người, tức khắc cởi tạp dề ra phát động giông tố:
"Hai con ba ba nhà các người, tôi nói bao nhiêu lần rồi, không được hút thuốc trong nhà thêm một lần nào nữa!"
Một bữa cơm đoàn viên này, Hạ Thiên Kỳ cũng không vui vẻ gì khi ăn uống, nguyên nhân là do mẹ hắn nói như dội lên đầu hắn một xô máu chó, đương nhiên, cha hắn cũng không được dễ chịu, cũng bị càm ràm hết sức.
Mặc dù là không có thứ mùi vị gì khi ăn cơm, nhưng mà Hạ Thiên Kỳ cảm thấy bầu không khí này cũng không tệ lắm. Ít nhất, cũng khiến cho hắn tìm lại được một chút cảm giác của năm xưa.
Giúp mẹ hắn thu dọn bàn ăn, Hạ Thiên Kỳ vốn định ngay cả bát đũa cũng muốn rửa sạch một lần, nhưng mà mẹ hắn lại không để hắn đụng tay đến, nói rằng hắn ngày bình thường công việc bận rộn như vậy, chỉ chút công việc trong nhà này cứ giao cho mẹ làm là được rồi.
Nhìn thấy mẹ hắn bận rộn tới lui trong phòng bếp, ánh mắt Hạ Thiên Kỳ dần trở nên mơ hồ, hắn không dám ở lại ở trong phòng bếp lâu thêm nữa, hắn rất sợ mình sẽ bật khóc mà bị mẹ hắn phát hiện.
Quay về phòng ngủ, Hạ Thiên Kỳ đóng chặt cửa lại, cả người dựa lên lớp ván cửa mà chậm rãi ngồi xuống.
Lần này quay về nhà, hắn cũng không biết mình đang bị làm sao nữa, có thể nói tâm tình trong lòng hắn đã hỏng bét đến cực điểm, giống như trong tương lai không bao lâu nữa, trong nhà hắn sẽ phát sinh chuyện không hay hơn nữa.
Trên thực tế, ít nhiều gì hắn có thể đoán ra, cái gì có thể gia tăng tính gay go của sự việc.
Chính là cái tọa phong đang nhốt linh hồn của mẹ hắn, cái tam nguyên trận ngăn cản đám quỷ vật khác đến gần kia, nếu ông nội hắn không quay trở về, thì chỉ sợ là cái trận pháp này sẽ hoàn toàn ngưng lại.
Hắn không dám tưởng tượng ra được đến một ngày nào đó, càng không có sức mạnh để để chống đỡ hậu quả do trận pháp ngừng xoay mang đến.
Có lẽ là lần này hắn về nha, tâm tình trong lòng bồn chồn là do trong tiềm thức đang lo lắng chuyện trận pháp. Nhưng ngày này qua ngày khác, ngoại trừ chờ ông nội hắn về nhà, thì căn bản tìm không ra bất kỳ biện pháp giải quyết nào.
Với cái loại nguy hiểm tiềm ẩn nguy cơ buông xuống này, mà không có chút biện pháp nào, lại thêm cảm giác vô lực khiến tâm tình của hắn hỏng bét đến cực điểm.
Mạnh mẽ như ông nội của hắn như vậy, có thể nghịch thiên sửa mệnh, phong khốn hồn phách, khiến cho mẹ hắn dù chết đi nhưng vẫn như người còn sống, để mình trước giờ chưa từng chạm đến sự thật.
Vậy thì nếu như có người còn mạnh hơn so với ông nội hắn? Có phải có thể khiến cho người chết sống lại, có phải sẽ không bị quỷ vật uy hiếp?
Hạ Thiên Kỳ hy vọng có một người mạnh mẽ như vậy, vì để chứng minh nếu như hắn có thể sống sót, thì trong tương lai cũng có thể đạt đến trình độ này. Đến đó hắn có thể hồi sinh mẹ mình, sau đó sẽ khiến bạn bè hắn không chịu sự tàn sát của quỷ vật.
Giống như trước kia, ở trong hiện thực đã từng có cuộc sống buồn tẻ nhưng an nhàn hạnh phúc.
"Phù!"
Hạ Thiên Kỳ thở phào ra một hơi, cố gắng để cho mình không bị áp lực, dù sao thì con đường Minh Phủ này vẫn còn rất dài, nếu như mới hiện tại đã bị áp lực đánh gục, vậy thì hắn phải đi tiếp con đường trong tương lai thế nào đây?
Con đường hy vọng kia, giống như là một ốc đảo nằm ở một chỗ sâu trong hoang mạc, mặc dù biết rõ bản thân khó mà đến được, nhưng vẫn sẽ dùng hết toàn lực để thực hiện.
Đứng dậy khỏi sàn, Hạ Thiên Kỳ ra khỏi phòng ngủ đi vào phòng vệ sinh, phòng khách đã hoàn toàn chìm trong màn đêm, có lẽ cha hắn cũng đã nghỉ ngơi rồi.
Hắn không bật đèn phòng khách lên, mà đi thẳng vào phòng vệ sinh, định sẽ rửa mặt rồi đi ngủ.
Mở van nước ra, làn nước có chút ấm nóng chảy xuống, Hạ Thiên Kỳ cúi đầu xuống rửa sạch sẽ lo lắng trên mặt mình.
Nhưng trong lúc hắn đang rửa mặt, hắn lại mơ mơ hồ hồ nghe được tiếng cửa phòng mở "kẽo kẹt", hắn nhìn về phía tấm kính mờ của phòng vệ sinh theo bản năng, thì nhìn thấy một bóng đen đứng thẳng đờ ngoài cửa!
"Cha?"
Hạ Thiên Kỳ thử gọi một tiếng, nhưng mà bóng người đứng ở ngoài cửa kia chưa từng đáp trả lại hắn, trái lại đột ngột biến mất không thấy đâu nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT