Dịch: Mã Phương Linh

Sau đó Hạ Thiên Kỳ đã sống trong cảnh nhạt nhẽo vô vị suốt ba ngày liên tiếp.

Nhạt nhẽo ở chỗ, sáng sớm mỗi ngày hắn đều cùng Lãnh Nguyệt ra phía sau núi luyện tập. Luyện tập điều khiển và phóng ra quỷ khí.

Tuy nhiên tập nhiều chỉ toàn thất bại khiến cho một kẻ vốn vô ưu vô lo như Hạ Thiên Kỳ cũng cảm thấy chán nản và muốn buông bỏ.

Nhưng rồi hắn cũng tự thuyết phục bản thân mình rằng còn đường phía trước vẫn còn dài, phải thử thì mới có cơ hội thành công, nếu nhàn rỗi không làm gì thì chắc chắn chẳng đạt được thành quả gì.

Ngày thứ tư sau khi trở về từ số nhà 56 khu Thiên Đài, Hạ Thiên Kỳ nhận được tin nhắn của Lưu Ngôn Mẫn gửi đến bảo rằng hắn đang nằm ở bệnh viện trung tâm thành phố Hồ Thủy.

Hạ Thiên Kỳ kể chuyện Mẫn Mẫn cho Lãnh Nguyệt, vốn tưởng Lãnh Nguyệt sẽ không đi, nhưng không ngờ Lãnh Nguyệt không những đồng ý đi theo mà còn giúp hắn tìm đến chỗ Mẫn Mẫn tại bệnh viện đa khoa.

Khi bọn họ đến phòng bệnh của Lưu Ngôn Mẫn, thấy hắn đang nằm đó, hai chân treo cao bị bó thạch cao, chắc hẳn đã bị gãy chân.

Khi nhìn thấy Mẫn Mẫn đang rên rỉ kêu gào trên giường bệnh, Hạ Thiên Kỳ không nhịn được ôm bụng cười và không để ý chút nào đến cảm nhận của người bệnh.

“Mẫn Mẫn nhìn anh buồn cười chết đi được, hai cái chân này còn có thể treo cao hơn được nữa không?”

“Con mẹ nhà anh Đông Thiên Kỳ, không thể có chút lương tâm nào sao? Tôi đã bị thương đến như vậy mà anh còn cười. Sớm biết vậy tôi đã không bảo anh tới, nhìn Nguyệt Nguyệt đối xử tốt với người khác như vậy mà…

Nguyệt Nguyệt cái điệu cười kia của anh là ý gì? Đến anh cũng cười tôi sao?”

Từ lúc bọn người Hạ Thiên Kỳ tới, Lưu Ngôn Mẫn không lúc nào yên miệng, lúc thì trách mắng Hạ Thiên Kỳ lúc thì trêu ghẹo Lãnh Nguyệt.

“Tôi nói này Mẫn Mẫn, có lẽ anh nên nghỉ ngơi chút đi, coi như tôi biết anh gọi chúng tôi từ xa đến đây như vậy để làm gì rồi, để nghe anh khua môi múa mép chứ gì.”

“Chứ không thì tôi gọi các anh đến để làm gì nữa, chả lẽ để thông (quan hệ đồng tính) nhau sao?”

“Anh có tin là bây giờ tôi đập chết anh không, hai cái chân này mà bị phang thẳng vào thì thế nào nhỉ?”

“Hai người rốt cuộc đã đùa nhau xong chưa?”

Thấy hai tên kia mãi không chịu ngừng đùa giỡn, Lãnh Nguyệt không chịu được đành phải lên tiếng.

“Không phải tôi đã nói với anh rồi sao, cái miệng của đàn ông chỉ để làm hai việc đó là ăn và nói, anh bình thường ít nói như vậy không phải là rất thiệt thòi sao?”

“Tôi thấy anh ta cũng khá là thiệt thòi, có điều Lãnh Thần thực sự là có nỗi khổ tâm khó nói thành lời.”

“….”

Tiếp sau đó hơn mười phút Mẫn Mẫn và Hạ Thiên Kỳ đều lôi Lãnh Nguyệt ra làm chủ đề chọc ghẹo khiến hắn không chịu được buộc phải rời khỏi phòng bệnh và ngẩn ngơ đứng ngoài hành lang.

Lãnh Nguyệt đi rồi Hạ Thiên Kỳ cũng không nói chuyện bậy bạ với Mẫn Mẫn nữa mà hỏi hắn tình hình sự kiện lần này.

“Khỏi phải nói, sự kiện lần này đã đụng phải ác quỷ, mấy người tham gia cùng tôi đều đã chết cả rồi, tôi còn giữ lại được cái mạng này là vô cùng may mắn.”

“Xem thương tích của anh thế này chắc là cũng đã liều mạng với con ác quỷ đó rồi, nếu không đã không thê thảm đến mức này.”

“Xùy! Nói phí lời rồi, nếu không phải liều mạng thì chắc bây giờ anh đang phải tạ mộ và đốt vàng mã cho tôi rồi.”

Lưu Ngôn Mẫn nói đến đây, mặt đầy vẻ nghi ngờ nhìn Hạ Thiên Kỳ rồi lắc lắc đầu nói:

“Không đúng, không đúng, tên tiện nhân nhà anh không thể nào vô duyên vô cớ quan tâm đến tôi thế được, nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”

“Ai chà!, anh trở nên thông minh như thế từ lúc nào vậy?”

Hạ Thiên Kỳ phơi ra vẻ mặt đầy bất ngờ với Lưu Ngôn Mẫn nhưng trái lại Lưu Ngôn Mẫn dường như đã nằm lòng mọi chuyện.

“Người khác thì tôi không biết chứ thể loại như anh tôi còn lạ sao? Nếu không phải có chuyện gì cần nhờ vả thì sẽ không chủ động quan tâm tôi, nói đi, rốt cuộc có chuyện gì, nếu như tâm trạng tôi tốt, biết đâu có thể giúp cho anh.”

“Anh có tin là bây giờ tôi đạp một phát vào mặt anh là khiến anh không nhúc nhích nổi không?”

“Đông Thiên Kỳ anh mà dám, con mẹ nhà nó, tôi sẽ liều mạng với anh.”

“Là do anh bức ép thôi.”

“Xùy, thôi, nói đi, nói đi, hôm nay tâm trạng tôi đang cực kỳ tốt đấy!”

Thấy Hạ Thiên Kỳ thực sự muốn táng vào mặt mình nên Lưu Ngôn Mẫn không thể làm gì khác hơn là nhận thua để thỏa hiệp, bởi vì hắn tin chắc rằng tên Đông Thiên Kỳ khốn kiếp này rất có thể làm ra chuyện đó.

“Thực ra cũng không có gì khác ngoài việc nhờ anh giúp, tôi muốn gặp một người.”

“Muốn tôi giúp? Anh muốn tôi giới thiệu đối tượng nào đây? Anh tìm nhầm người rồi, duyên phận với đàn bà của tôi kém lắm. Hơn nữa Tĩnh Tĩnh đối với anh tốt như vậy, rõ ràng là có ý với anh, con mẹ nhà anh còn muốn đi tìm hoa ghẹo nguyệt, anh có còn là con người nữa không…”

“Anh câm miệng đi, ăn nói luyên thuyên, tôi muốn anh đưa người đến đây.

Tôi muốn anh giúp tôi hẹn gặp Ngô Địch, tôi có chút vấn đề liên quan đến thể chất muốn hỏi hắn ta.”

“Anh muốn tôi hẹn đại ca? Cái này…..”

Nghe Hạ Thiên Kỳ nói muốn hẹn gặp Ngô Địch, Lưu Ngôn Mẫn có vẻ hơi do dự.

“Gặp Ngô Địch rất khó sao? Quan hệ của hai người tốt như vậy, chẳng lẽ anh không muốn giúp tôi chuyện này?”

“Sao tôi lại không muốn giúp anh, có điều đại ca của tôi tính tình rất kỳ lạ, là người rất khó nắm bắt, tuy chúng tôi có mối quan hệ, nhưng cũng chỉ là bình thường, không đến mức thân thiết.”

“Điều quan trọng khác là, bây giờ hắn ta không còn dẫn dắt chúng tôi nữa.”

“Ngô Địch bây giờ đã lên chức quản lý cấp cao, hắn ta còn sống, về điểm này anh có thể yên tâm. Không thì anh đưa cho tôi số điện thoại của hắn ta, tôi tự mình liên hệ.”

“Cái này không vấn đề gì, bây giờ tôi có thể cho anh số, có điều hắn có đồng ý gặp anh hay không thì chỉ có thể cầu trời khấn phật thôi.”

Lấy được số điện thoại từ Lưu Ngôn Mẫn, Hạ Thiên Kỳ lập tức gọi cho Ngô Địch.

Vốn tưởng rằng Ngô Địch sẽ rất bận không nghe điện thoại, nhưng kết quả vô cùng bất ngờ khi Ngô Địch rất nhanh sau đó đã bắt máy.

“Ai đấy?”

“Chào anh, tôi là Hạ Thiên Kỳ, vừa mới được thăng lên cấp….”

“Cái gì mà Hạ Thiên với Đông Thiên? Anh mau nói đi, có chuyện gì?”

“Tôi muốn được anh chỉ giáo về việc hoán đổi, bởi vì tôi cảm thấy anh….”

“Tôi muốn anh nói rõ về địa điểm gặp mặt, đề tài cao siêu như vậy sao có thể nói trong điện thoại được. Tôi có rất nhiều việc, anh nhanh lên một chút.”

Nghe Ngô Địch đồng ý với mình, Hạ Thiên Kỳ liền nói cẩn thận địa điểm gặp mặt ở thành phố Phước Bình, dù sao ngoại trừ thành phố Bắc An ra thì Phước Bình cũng là nơi hắn quen thuộc nhất.

Ngô Địch cũng không có ý kiến gì, hai người quyết định ngày mai sẽ gặp nhau lúc ba giờ chiều. Ngô Địch nghe xong điện thoại cũng nhanh chóng dập máy.

“Tên Ngô Địch này, đúng là thần kinh không được bình thường.”

Hạ Thiên Kỳ thở dài rồi quay trở về phòng bệnh của Lưu Ngôn Mẫn, thấy hắn về Mẫn Mẫn liền hỏi:

“Sao rồi Đông Thiên Kỳ, đại ca của tôi có đồng ý gặp anh không?”

“Sao lại không đồng ý cơ chứ, anh cho rằng tôi giống loại người phiền nhiễu như anh sao?”

“Xùy, con mẹ nhà anh, qua cầu rút ván, sớm biết thế tôi đã không cho anh số điện thoại của đại ca rồi.”

Lưu Ngôn Mẫn tức giận duỗi thẳng chân ra, hận không thể lấy mớ thạch cao quấn quanh đó đập cho Hạ Thiên Kỳ một trận.

“Tôi nói đùa đấy, có điều chúng tôi hẹn ngày mai gặp mặt vì vậy trước tiên làm thủ tục chuyển viện cho anh đã, bệnh viện ở Phước Bình dù sao cũng tốt hơn nơi này, đi về trước đã rồi nói tiếp.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play